Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 82

Trong một vùng rộng lớn, năm ngọn đồi tương đối đều nhau tạo thành một hình thù như một bàn tay. Dù là trong lục địa to lớn này đây cũng là điều hiếm thấy.

Được bốn bề rừng núi che chở, lộ ra bên trong là tiểu sơn trại quy mô hơn trăm người. Bên trên đại môn còn sơn son thiếp vàng ghi rõ Ngũ Linh Sơn, bên dưới là hàng chục tên tu sĩ không ngừng la hét, cầm lấy bàu rượu không ngừng đổ vào miệng.

- Hahaha các ngươi đúng là gà chết, không có được phong phạm của thiết huyết nam nhân như ta. Chỉ mới hai bầu rượu đã không kẻ nào đứng nổi.

Đại hán cao lớn, tóc tai rối bời, mặt đã đỏ lên, ném bình rượu xuống đất vỡ tan ngước mặt lên cười lớn không ngớt. Trong lúc cao hứng hắn bỗng nhiên phát hiện thứ gì đó không ổn, đồng bạn khi nãy đột nhiên ngã xuống mà hắn cho là tửu lượng kém cỏi từ người chúng lại có máu chảy ra.

Không tin vào mắt mình, cố xoa đôi mắt vồn đã nhòa dần vì cơn say thì trước mặt xuất hiện nam nhân hắc bào mỉm cười đứng đó. Không kịp hét lớn báo hiệu thiếu niên kia đã xông tới hữu thủ nhắm ngay ngực trái trực chỉ đâm tới.

- Ngươi muốn báo động sao?

Trần Duyên nhếch môi, ban đầu vốn định để lại tên này moi lấy thông tin tên Độc Nhãn Long kia nhưng không ngờ hắn lại không biết điều khiến Trần Duyên phải ra tay triệt hạ.

Nhìn trên mặt đất hơn hai mươi tên chỉ là tu sĩ Luyện Khí kì tầng hai, tầng ba đã không còn hơi thở, máu tràn lê láng như thể dự báo thảm cảnh sắp tới của nơi đây.

Bỏ qua dự tính tra hỏi, triệu ra Loa Trùng Ốc. Tiểu ốc trôi nổi trên đỉnh đầu Trần Duyên khống chế Phệ Huyết Trùng không ngừng tràn ra.

Sơn trại hơn trăm người nhưng hơn nữa trong số đó là thường dân, nhìn những nữ nhân yếu đuối kia không cần phải nghĩ hắn cũng đoán được số phận các nàng không khác gì Hạ Thảo trước kia.

Tiểu mĩ phụ xuất hiện, bỗng nhiên nhận ra nơi quen thuộc khiến nàng hốt hoảng. Trần Duyên ôm lấy tiểu nô đang lo sợ thì thầm.

- Tiểu nô của ta không cần phải sợ, chủ nhân của nàng không phải đã tới đây trả thù cho nàng sao.

Không ngờ Trần Duyên còn nhớ tới lời cầu xin trước kia của mình, Hạ Thảo không kiềm được vui mừng ôm chầm lấy hắn.

- Thiếp đội ơn chủ nhân, tiểu nô không ngờ chàng còn…

- Hahaha nàng đã là người của ta, huyết thù của nàng phải do ta gánh lấy.

Hắn cười lớn. Hữu thủ rắn chắc ôm chiếc eo mềm mại như rắn nước của đãng phụ, cùng nàng như thể đôi lứa tình nồng dạo chơi. Nhưng khác biệt là con đường lúc này đã trãi đầy máu.

- Các ngươi là…. Ngươi không phải là đệ nhất phu nhân của trại chủ sao, con tiện tì này không ngờ ngươi lại…

Phía trước hơn mười tu sĩ chắn trước mặt, động tỉnh quá lớn. Bọn chúng không ngờ có kẻ tìm thấy nơi ẩn giấu vô cùng cẩn mật này, thậm chí còn lách qua được những cạm bẫy dày đặc xung quanh.

Bọn chúng nghĩ không sai, Ngũ Linh Sơn vốn trời sinh thần bí. Còn được Hắc Lâm rừng rậm vây kín nếu không phải những tên trước khi chết sợ hãi tiết lộ Trần Duyên cũng không dễ dàng tìm được nơi đây.

Tên đạo sĩ già nua kia chưa dứt câu thì một Phệ Linh Trùng nhanh như chớp lao xuống cắt lấy đầu lâu của lão lên không trung. Cảnh tượng linh trùng nhắm nháp đầu người khiến những tên đằng sau run người sợ hãi.

- Hừ kẻ dám nhục mạ nữ nhân của ta. “CHẾT”.

Lời hắn nói như thể kim ngôn ngọc khẩu không kẻ nào dám phản bác.

- Các ngươi dám sát hại toàn gia của nàng, giết không tha.

- Không không ta chỉ mới gia nhập, ta không có không có.

Đứng trước lời tuyên tử tội của hắn, không ít kẻ hét lớn. Đứng trước tử vong bọn chúng cuối cùng đã bộc lộ bản chất, không ngừng kể tội đồng bạn, chỉ đích danh những kẻ gây ra huyết án năm xưa.

- Tiểu nô của ta, nàng muốn xử tội đám người kia ra sao?

Nhìn thấy vẻ yêu chiều của hắn dành cho nữ nhân này bọn chúng cũng đủ hiểu mạng sống của bản thân tùy vào chủ ý của nàng.

- Cầu xin phu… không cô nương tha chúng tiểu nhân một con đường sống, chúng ta ở nhà còn mẹ già con thơ không ai nương tựa. Chúng tiểu nhân liền dâng lên tích trữ bao lâu nay, chỉ cần giữ được tính mạng.

Chúng tu sĩ quỳ xuống van nài không dứt. Nhưng mĩ phụ kia không hề để trong mắt, nàng chỉ chủ ý chà sát thân thể mềm mại của mình vào lòng chủ nhân.

Ngọc thể phì mĩ khiến hắn hưởng thụ không ngớt, nhận thấy mĩ phụ không quá để tâm Trần Duyên không nói không gằng tiếp tục xờ nắn.

- Ta không có thói quen để kẻ khác trong thấy bản nhân cùng nữ nhân của mình thân mật. Các ngươi đều đã thấy thì không cần thiết phải rời khỏi đây.

Dứt lời hàng trăm Phệ Huyết Trùng lao tới, nhầy nhụa trong biển máu, những kẻ chưa chết hẳn đau đớn kêu gào thảm thiết.
Bình Luận (0)
Comment