Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 96

Tình trạng của Tưởng Lệ làm sao có thể qua khỏi mắt Trần Duyên, trong chớp mắt không gian trăm dặm xung quanh liền bị áp lực bao phủ. Nhưng lần này kẻ ra tay lại là Trần Duyên.

Hàng trăm tu sĩ xung quanh cùng nhau nằm rạp xuống mặt đất, thảm trạng không khác gì Tưởng Lệ nhưng lại thê thảm gấp nhiều lần. Áp lực xen kẻ cùng sát khí nồng đầm như thể không cho bất kì sinh vật sống nào được tồn tại bên trong không gian nó chiếm giữ.

Tiểu thử, cẩu, miêu thậm chí là phàm nhân… tất cả đều không thể sống sót. Hàng cây bao xung quanh biệt viện lần lượt bị đổ rạp trơ cả rễ.

Thanh Thiên tuy chỉ bị sát khí khiến đại não có chút khó chịu nhưng cái hắn thật sự kinh nghi lúc này là tên tu sĩ Luyện Khí kì kia. Bản thân vừa đột phá Trúc Cơ kì thì lòng tin liền bành trướng, như bao kẻ khác trong mắt hắn tu sĩ Luyện Khí kì trong mắt không khác gì cỏ rác tùy ý nhầu xé.

- Ngươi… ngươi…

Hắn lắp bắp nói không nên lời, sát khí quá dày đặt, tới mức chính hắn cũng không đủ dũng khí bay tới áp chế thiếu niên kia.

- Kẻ thương tổn tới nữ nhân ta phải CHẾT…

Từng chữ sắc bén không khác gì lưỡi đao xoắn lấy trái tim.

- Kẻ bên dưới còn không mau dừng tay.

Trên không trung, mĩ phụ chân đạp pháp kiếm nhẹ nhàng phất tay. Tất cả sát khí của hắn liền bị tản mát không để lại chút giấu vết.

- Lương tiền bối, nếu như hôm này ta không có được câu trả lời thỏa đáng thì Hợp Hoang Môn chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ của Ma Kiếm Tông đi.

Từng câu từng chữ hữu lực đi vào trong tai Thanh Thiên, khiến hắn phải ngây dại.

- Hắn…hắn là người của Ma Kiếm Tông.

- Hihihi Lương Tiểu Xuân ta không dám nhận hai chủ tiền bối từ Trần Duyên ngươi.

Nàng nỡ nụ cười kinh diễm, nhìn qua hoang cảnh tàn lụi nơi đây không khỏi oan thán.

- Không lẽ Trần đạo hữu thật sự muốn đồ diệt toàn thành sao?

- Lương tiền bối muốn dồn ta vào trọng tội đồ thành không nghĩ là quá đáng sao?

Mĩ phụ này không tốn một chút hơi sức liền phá vỡ sát khí của hắn, khiến Trần Duyên không nghĩ bản thân có khả năng đào mạng dưới tay ả.

- Dù sao đây cũng là lãnh địa của nữ nhân, nam nhân như ngươi nên có một chút khí khái chứ.

Có nàng ta ở đây Trần Duyên biết bản thân đã không còn cơ hội ra tay, liền nhanh quay người. Ôm lấy Tưởng Lệ vào lòng hắn quay lại phòng, những kẻ xung quanh không khỏi bước ra nhường đường.

- Chuyện hôm nay nếu các người không có câu trả lời vừa ý thì ta sẽ đích thân thỉnh sư phụ tới đây.

- Tiểu tử ngông cuồng, ngươi nghĩ ngươi có bản lĩnh khiến Ma Kiếm Tông phải vì ngươi xuất đầu sao?

Thanh Thiên phá lên cười, đùng nói là hắn có giết mười tên đệ tử Luyện Khí kì thì chỉ cần chịu bỏ ra một cái giá lớn Ma Kiếm Tông khẳng định sẽ nhắm mắt cho qua.

- Cái tên ngu xuẩn này.

Lương Tiểu Xuân không khỏi nôn nóng. Lý lẽ của hắn không sai nhưng phải nghĩ trước mắt là kẻ nào. Tên Trần Duyên kia tuy chưa tự thân thừa nhận nhưng tình báo đưa về đã khẳng định hắn chính là tu sĩ Luyện Khí kì mạnh nhất tông môn. Đó là còn chưa nói tới sư phụ hắn Phong Ma Chân Nhân, nếu như lão ma đó mà sinh khí thì đừng nói là một, thậm chí hai, ba Hợp Hoang Môn cũng sẽ bị đồ diệt hoàn toàn.

- Đây chính là chủ ý của Hợp Hoang Môn các ngươi.

Thiếu niên dừng bước, tuy chỉ nhẹ nhàng nhết miệng nhưng chủ ý đe dọa đã không thể rõ ràng hơn.

- Phải thì sao, tiểu tử còn không mau… ahhhhhhhhh……

Thanh Thiên hưng phấn hét lớn. Đây chính là điều hắn mong chờ, tên tiểu tử không biết trời cao đất dày kia thật sự mở miệng khinh nhờn tiền bối. Hắn liền có cớ ra tay chấn áp, tuy không thể ra tay hạ sát nhưng muốn tên tiểu tử sất láo kia sống không bằng chết lại càng dễ dàng.

- Bịch.

Cánh tay đột ngột rơi xuống, nơi nhát chém sáng loáng như gương. Chính Thanh Thiên cũng không tin vào mắt mình. Quay đầu lại mĩ phụ phía trên nhìn hắn với con mắt lạnh lùng.

- Đãng phụ kia ngươi dám sát hại đồng môn, lão tử…

- Hừ tiểu tử ngươi tốt nhất là biết giữ mồm giữ miệng. Chỉ là một kẻ vừa đột phá Trúc Cơ nếu như đem cân đo đong đếm thì giá trị của ngươi chưa bằng một cọng tóc của Trần đạo hữu.

Nàng thật sự đã quyết tuyệt, nếu như chỉ cần tên này chịu một chút thiệt thòi khiến chuyện này dễ dàng cho qua thì không gì thuận lợi bằng. Điều nàng đắng đo nhất là cách biệt thực lực của hai phái.

Hợp Hoang Môn nhiều ngàn năm kinh doanh cũng chỉ có hơn mười tên tu sĩ Trúc Cơ kì, còn môn chủ đột phá cũng là ngoài dự kiến. Sự thật trong năm ngàn năm nay cũng chỉ có môn chủ trở thành tu sĩ Kim Đan kì khiến Hợp Hoang Môn vốn chỉ là tiểu phái có cơ hội được Ma Kiếm Tông chú ý. Nếu như sai sót xảy ra thì chỉ cần Ma Phong Sơn ra tay cũng đủ khiến nơi này trở thành bình địa.

- Môn chủ phán quyết, Thanh Thiên ỷ tự thân tu vi vừa đột phá đã coi trời bằng vung, vô pháp vô thiên. Nay nhận hình phạt biệt giam trăm năm, phế truất trưởng lão của y.

Giọng nữ nhân trong trẻo từ xa vọng về, Trần Duyên ngỡ ngàng, chúng nữ nhân xung quanh khiếp sợ, riêng Thanh Thiên sắc mặt trắng bệt, cắt không còn giọt máu.

Tưởng rằng sau khi đột phá còn đường tu luyện liền rộng mở, hi vọng lấy lại quyền không chế từ tay đám nữ nhân kia không ngờ…

- Hihihi việc này đã được môn chủ định đoạt, ta bảo chứng rằng chuyện lần này không thể xảy ra lần nữa.

- Mời Trần đạo hữu cùng Tưởng cô nương quay về tỉnh dưỡng, ta sẽ cho đệ tử mang tới linh đan diệu dược giúp Tưởng cô nương mau chóng bình phục.

Mĩ phụ nói xong liền nhanh chóng mang Thanh Thiên rời đi.

Mọi chuyện đã được định đoạt, biết bản thân không có khả năng làm khác được Trần Duyên đành quay đi. Hắn làm sao không hiểu chính mĩ phụ kia chém xuống tay hắn cốt để lưu lại tính mạng. Buông lời đe dọa chân truyền đệ tử cũng đủ khiến hắn chết trăm lần.

Có điều chính Trần Duyên cũng không ngờ rằng mọi chuyện trước mắt hắn cũng chỉ là vở kịch nho nhỏ.

- Môn chủ, mọi chuyện tiến hành vô cùng thuận lợi.

Giọng nói trong trẻo lại lần nữa cất lên, nhưng lại không phải hướng tới những người kia mà lại nữ nhân che mặt ngồi trên đại tọa.

- Rất tốt, ngươi cử người mang một chút thiên tài địa bảo tới xoa diệu tên tiểu tử kia.

- Đệ tử tuân lệnh.

Không gian xung quanh lại lần nữa tĩnh lặng, nữ nhân thần bí khép lại mĩ mục.
Bình Luận (0)
Comment