Nửa đêm, Ngu Tiểu Mãn nằm một mình trên giường bỗng nhiên nhớ lại, chị Bích Nguyệt cũng từng gọi Lục Kích bằng hai chữ ‘bạc tình’.
Vân La ban nãy cũng nói hắn như vậy, làm Ngu Tiểu Mãn không khỏi mơ hồ, chỉ vì bản thân còn nhớ, hắn thì lại không, là có thể trách hắn bạc tình?
Chỉ vì bản thân động lòng, hắn lại thờ ơ, mà cũng bị coi thành bạc bẽo?
Lần này Ngu Tiểu Mãn vừa không thể đồng tình, cũng lại vừa đồng cảm với sự không cam lòng ấy. Cậu đã quen thật thà thẳng thắn, thế nên tâm trạng mâu thuẫn lẫn nhau khiến cậu buồn phiền, đầu đau muốn nứt mà không nghĩ ra kết quả hợp ý.
Ngu Tiểu Mãn dứt khoát trở mình, kéo chăn trùm kín đầu, miệng lẩm nhẩm không nghĩ nữa không nghĩ nữa, được chừng một khắc, đã mơ mơ màng màng ngủ mất.
Khoảng hai ba ngày sau, Vân La bị bán ra khỏi phủ, tất nhiên Ngu Tiểu Mãn không tới đưa tiễn.
Theo lời Ngu Đào kể lại, Vân La gầy sụp đi, vết thương trên người chưa lành hết, bước đi khập khiễng, bị hai người đầy tớ lôi tới cửa còn ăn vạ không đi, miệng liên tục la hét gì mà “Ta là người của Đại thiếu gia”, “Ta mới là Thiếu nãi nãi của các ngươi”, cảnh tượng mới khôi hài làm sao.
Ngu Đào chế giễu, Ngu Tiểu Mãn lại không cười nổi, chỉ hỏi: “Vậy Đại thiếu gia, có đi tiễn nàng ta không?”
“Tất nhiên không rồi,” Ngu Đào nói, “Đại thiếu gia là loại thân phận nào, cớ gì phải đưa hạ nhân ra cửa? Lại còn là hạ nhân phạm lỗi lớn.”
Ngu Tiểu Mãn cũng thấy đáp án rõ rành rành, hỏi chẳng khác nào không hỏi, mới gật gật đầu, đứng ngoài hành lang tiếp tục ngẩn người.
Thấy cậu mất hồn mất vía, Ngu Đào huých huých cánh tay cậu: “Không phải vạch trần sự thật rồi à, sao mấy ngày nay Đại thiếu gia vẫn chưa về sân trong nghỉ ngơi?”
Ngu Tiểu Mãn hoàn hồn, nhìn trời, chớp mắt một cái: “Chắc là bận rộn, dù sao thì ngủ ở đâu cũng thế cả mà thôi.”
Chỉ tiện miệng nói bừa, ngờ đâu lại là sự thật, những ngày vừa rồi Lục Kích thật sự bận rộn.
Từ khi Thẩm Hàn Vân tra ra được đầu mối quan trọng, Lục Kích bắt đầu dồn lực xem xét chuyện trước kia.
Người tin được bên cạnh không nhiều, Lục Kích sai mấy người âm thầm theo dõi nhà họ Phùng ở kinh thành, còn lại chỉ có thể tự mình ra tay, thế nên tiến triển chậm chạp, biết rõ chuyện Vân La lần này không thoát khỏi dính líu đến Phùng Mạn Oánh, nhưng chứng cứ chưa đủ, hành động gặp trở ngại, khó mà làm gì được.
Chẳng qua còn may hiện giờ không để Phùng Mạn Oánh được như ý. Khi tiêu hủy loại thuốc nguồn cơn tai họa kia ra ngoài trường luyện võ, Lục Kích đã thử suy luận, nếu hết thảy mọi chuyện diễn ra theo kế hoạch bà ta, Vân La bỏ thuốc thành công, theo quy định trong phủ ít nhất sẽ được nâng lên làm thiếp, mang ơn Phùng Mạn Oánh nặng như vậy, chắc chắn sẽ càng thêm nghe lệnh bà ta, bên cạnh có thêm một người thế này, về sau sợ rằng chết lúc nào, ra sao, chẳng ai hay biết.
Gặp phải sự kiện ấy, không thể nào không nghĩ đến mà kinh.
Hôm nay Đoàn Hành dậy sớm thắp hương lạy võ thần, Lục Kích đi ngang qua nghe hắn lầm rầm cái gì mà “May là Đại thiếu nãi nãi tới đúng lúc”, hành động này trái lại còn nhắc nhở Lục Kích, mấy ngày này bận rộn, có mấy lời chưa kịp ngỏ cùng Ngu Tiểu Mãn.
Được dịp Lục Kích rảnh rang, chân trước vừa mới vào sân, chân sau đã nghe tiếng Ngu Đào gân cổ phao tin: “Đại thiếu nãi nãi được Thái phu nhân mời đi chơi rồi, không bằng Đại thiếu gia ngài dời bước tới chỗ Thái phu nhân cọ bữa cơm thôi!”
Lục Kích liền rời đi.
Nghe nói Thái phu nhân vốn mời cả hai người bọn họ, chỉ là mấy bữa nay Lục Kích không có nhà, không chuyển lời được, tới nơi Lục Kích nhận lỗi với Thái phu nhân trước, nói rằng gần đây bận rộn, mong bà nội tha lỗi.
Lão thái thái thấy hắn tới cũng không giận, mừng rỡ bảo hắn ngồi xuống: “Vừa nãy ta dặn Tiểu Mãn chú ý chút, đừng để ngươi học thói hư với đám quần áo lụa là, đến mấy xóm làng chơi mịt mù chướng khí, Tiểu Mãn còn nói ngươi bận việc, hai ngươi quả là thần giao cách cảm, đối phó với bà già này cũng dùng y một ý.”
Ngu Tiểu Mãn vội nói: “Là huynh ấy nói cháu nghe dạo này bận bịu.”
Biết đối phương đỡ lời thay mình, Lục Kích cũng đáp một câu, Thái phu nhân cười không khép được miệng: “Được rồi được rồi, vợ chồng hai đứa đồng lòng.”
Nói là bàn tiệc, thực tế chỉ mời Lục Kích và Ngu Tiểu Mãn, bàn tròn ngồi có ba người đã rộng rãi lắm rồi, Thái phu nhân còn nghĩ đủ cách gom Lục Kích với Ngu Tiểu Mãn lại gần nhau.
Hai người vai kề vai, tay sát bên tay, suýt thì không cầm nổi đũa, Thái phu nhân hài lòng: “Khải Chi, chớ có chỉ ngẩn người, gắp thức ăn cho tức phụ nhà ngươi đi, nhìn nàng gầy như vậy, không thấy xót xa sao?”
Lục Kích nhận mệnh gắp miếng cá vào bát Ngu Tiểu Mãn, hồi lâu không thấy Ngu Tiểu Mãn ăn, đang muốn hỏi có phải không hợp khẩu vị hay không, Thái phu nhân đối diện lại cười nói: “Ngươi làm phu quân thế nào vậy, Tiểu Mãn thích ăn gì cũng không hiểu được.”
Ngu Tiểu Mãn vội gắp miếng cá cắn một miếng, nói: “Cháu thích ăn cá mà... Ừm, rất ngon!”
Bởi muốn giữ mặt mũi cho Lục Kích, mà phải khó chịu hết mấy giờ, kết thúc bữa ăn Ngu Tiểu Mãn ở lại đan lạc tử với Thái phu nhân, thi thoảng lại nôn nao muốn ói, làm cho lão thái thái hoảng hốt, cho rằng cháu dâu có rồi, suýt đã cho mời thầy thuốc tới.
“Cháu không sao, chỉ là gần đây mũi có hơi mẫn cảm,” Ngu Tiểu Mãn tìm một lời giải thích phù hợp, “Ngửi chút mùi là... không thoải mái.”
Ban đầu Thái phu nhân còn ngạc nhiên vì người sinh ra bên biển lại không ăn được cá, rồi sau đó lại thở dài: “Đứa nhỏ này, không thích thì cứ nói thẳng, không cần giả vờ trước mặt ta.”
Ngu Tiểu Mãn vẫn sợ Lục Kích bị trách cứ, thẳng thắn nói: “Huynh ấy đối xử với cháu rất tốt, chưa từng để cháu thiếu ăn thiếu mặc, có người bắt nạt cũng sẽ ra mặt thay cháu, huynh ấy thật sự... rất tốt.”
Thái phu nhân không nói gì, lại gần so sánh lạc tử trong tay mình với chiếc trong tay Ngu Tiểu Mãn, xúc động than mấy tiếng già rồi đúng là kém cỏi đi nhiều, đoạn lẳng lặng nhìn Ngu Tiểu Mãn một hồi, cười nói: “Cái này mà thắt trên đai lưng Khải Chi, nhất định thằng bé sẽ rất thích.”
Nghĩ đến bộ đồ được giặt sạch sẽ nhét dưới đáy hòm, Ngu Tiểu Mãn lắc đầu liên tục: “Huynh ấy không thích cháu tự ý quyết định.”
“Cháu không hỏi, làm sao biết nó không thích?”
Ngu Tiểu Mãn ủ rũ, lúng túng không nói nên lời.
“Nó ấy à, ban đầu không phải như vậy.” Thái phu nhân nhận lấy lạc tử trong tay Ngu Tiểu Mãn, vừa quan sát tỉ mỉ vừa ôn hòa nói: “Trước kia nó thích gì, ghét gì, tất cả đều viết lên trên mặt, về sau mẹ đẻ thằng bé qua đời, nó lại bị thương chân trên chiến trường, tính cách hoàn toàn thay đổi, trở nên trầm tĩnh kiệm lời, vui giận không hình không sắc, không còn thoải mái tự tại như ngày xưa nữa.”
Ngu Tiểu Mãn hiểu điều này, có rất nhiều khi, cậu thậm chí không thể dung nhập được Lục Kích của hiện tại và Lục Kích của ngày xưa vào làm một cá thể duy nhất.
“Chỉ là dù thay đổi thế nào cũng không đổi được bản chất, dù tính cách thằng bé hoàn toàn thay đổi, nhưng thực chất bên trong vẫn vẹn nguyên như cũ, thằng bé chỉ giấu đi những vui giận đau buồn, không để người ta dễ dàng chứng kiến.”
Thả lạc tử vào lại tay Ngu Tiểu Mãn, Thái phu nhân vỗ vỗ tay cậu, “Để cháu phải chịu ấm ức, nhất định thằng bé cũng tự trách hơn ai hết. Nó che giấu nội tâm suốt mấy năm nay, lão già như ta chưa từng thấy nó nổi giận, không tin cháu hỏi mọi người trong phủ xem xem, liệu đây có phải lần đầu tiên nó ra mặt vì người khác?”
Mùa hè trời tối muộn, xách lạc tử lưới rộng đã được đan xong trở về, đi ngang qua rừng trúc, Ngu Tiểu Mãn chợt dừng chân, ngồi xuống nhìn một con ốc sên trong bụi cỏ đang chậm chạp tiến về phía trước.
Cậu nghĩ, có phải chăng Lục Kích cũng giống nhóc con này, chịu quá nhiều thương tổn, thế nên thà cõng chiếc vỏ nặng nề này mà bước tiếp, để đến lúc gặp nguy hiểm có thể nhanh chóng ẩn mình.
Chữa khỏi chân cho hắn, liệu có thể khiến hắn không phải sống trong nguy hiểm rình rập, vô tư khoáng đạt hay cười như ngày xưa không?
Ngu Tiểu Mãn nghĩ say mê, lại chẳng biết trời đổ cơn mưa.
Đợi thính giác của cậu trở về, mới nghe được tiếng mưa rơi lốp đốp, cúi đầu thấy người mình khô ráo, hoang mang quay đầu, bất chợt đối diện với ánh mắt trầm lặng đang nhìn thẳng cậu.
Sấm rền như núi ngã, mưa đổ tựa gió gào.
Mà Lục Kích là sự tồn tại dịu dàng duy nhất giữa cơn mưa như thác cuốn ấy, hắn mặc đồ trắng, một tay cầm dù, cánh tay hơi đưa về phía trước, ung dung giống như đã đợi ở nơi này rất lâu, chỉ chờ cho trận mưa rào đổ xuống, là sẽ để chiếc ô ôm trọn Ngu Tiểu Mãn dưới vòng tay của mình.
Trở về sân trong, Lục Kích sang nhĩ phòng tắm trước.
Nhận lấy áo quần gần như ướt đẫm qua phía trên tấm bình phong, Ngu Tiểu Mãn mới hiểu được Lục Kích mắc mưa, lòng thầm oán trách chiếc dù này quá nhỏ, cũng tự mình hối hận vì sao lúc ấy không ghé gần đối phương thêm một chút.
Tắm rửa xong Lục Kích đổi một bộ trường sam trắng sữa, tóc đen chưa khô, khuôn mặt còn hơi nước, chợt cảm giác vẫn đứng giữa cơn mưa, toàn thân đều thoang thoảng hơi thở nhẹ nhàng thanh dịu của cỏ cây hoa lá.
Không dám dừng mắt lâu trên người hắn, Ngu Tiểu Mãn nhìn sang mẩu giấy viết chữ ‘tùy cơ ứng biến’ trên mặt bàn, hỏi vu vơ: “Chữ này, tra ra được gì chưa?”
Lục Kích nhìn theo ánh mắt cậu, có điều do dự, nói: “Vẫn chưa.”
Ngu Tiểu Mãn vốn chỉ thuận miệng hỏi thăm, thấy hắn không trả lời thêm cũng không nghĩ nhiều. Một lát sau, lại nói: “Lúc huynh không ở nhà, Vân La bị bán ra ngoài rồi, nàng ta theo huynh ba năm, nếu huynh còn có lời muốn nói cùng nàng...”
“Không có.” Lục Kích lập tức bác bỏ, “Tự nàng động tâm tư không đúng mực, ta không có gì để nói với nàng ta.”
Ngu Tiểu Mãn chợt hiểu, thì ra Lục Kích đã biết Vân La có lòng từ lâu, chỉ là không ngờ ả sẽ vì cái lợi trước mắt mà làm ra hành động xấu xa này.
Lại chung phòng sau nhiều ngày xa cách, giữa hai người nảy sinh sự im lặng mơ hồ, biết nên trò chuyện điều gì, nhưng lại không biết làm sao mở miệng.
Ngu Tiểu Mãn vốn ưa nói chuyện cũng thấy lúng túng, ngồi trước bàn nghịch lạc tử mới làm xong, cầm bút lông sói của Lục Kích nhét vào để rồi lại rơi ra, đổi thành kệ gác bút cũng không được, bịch một tiếng ngã lên mặt bàn.
Lục Kích bỗng nhiên cất tiếng: “Xin lỗi.”
“A?” Ngu Tiểu Mãn thoáng sửng sốt, sau đó vội khoát tay, “Không sao, huynh cũng không biết ta không ăn cá.”
Im lặng một chút, Lục Kích lại nói: “Lần trước bị người hạ thuốc, tùy tiện tin lời gièm pha đã định tội ngươi, là ta tắc trách.”
Thì ra là chuyện này.
Ngu Tiểu Mãn lúng túng nhéo nhéo lạc tử: “Không phải ở nhà chính đã...”
“Lần ấy không tính.” Lục Kích nói, “Cần tự mình xin lỗi ngươi nghiêm túc một lần.”
Nghĩ đến sự tình khởi thừa chuyển hợp kỳ ba này, ngoại trừ da thịt liền kề đêm nọ, còn lại Ngu Tiểu Mãn đều không muốn nhắc. Là bởi rất hiển nhiên, lời xin lỗi của Lục Kích bao gồm cả chuyện đêm hôm ấy, bởi vì đối với hắn đêm ấy chỉ là một lần ngoài ý muốn, không có giá trị gì.
(thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc)Ngu Tiểu Mãn lại khẽ nín thở.
Cậu hiểu cơn phiền muộn của mình rất vô lý, chỉ là cảm giác một khoảnh khắc quan trọng với mình lại bị đối phương hờ hững gạt đi thật sự đau lòng, đau đến mức cậu xé đứt hai cọng tua rua, nổi giận nói: “Nếu chỉ nói ngoài miệng như lần trước thì cũng không cần, dù sao lão gia đã ra lệnh, người bên ngoài sẽ không bàn tán...”
Lời còn chưa dứt, đã nghe một tiếng “choang”, Lục Kích rút ra thanh bội kiếm mang theo bên người.
Ngu Tiểu Mãn lập tức nín bặt, trợn tròn con mắt nhìn Lục Kích chằm chằm, nhìn hắn chậm rãi đến gần, đặt lưỡi đao sắc bén xuống mặt bàn, nét mặt nghiêm túc không có chút nào giống đùa giỡn.
“Chuyện này đã phát sinh, ít nhất có ngươi biết ta biết. Thứ cho ta trước đây vô lễ, thật lòng lấy làm hổ thẹn...” Lục Kích nói từng chữ rành mạch mà khí phách, “Nếu có thể giúp ngươi hả giận, muốn chém muốn giết, đều tùy ý ngươi.”
Ngu Tiểu Mãn nào nỡ làm hắn bị thương, vội vã nhét thanh kiếm trở vào vỏ kiếm. Quay đầu thấy Lục Kích vẫn nhìn mình, thầm nghĩ không phải người này là võ tướng sao, thế nào mà lại bảo thủ như vậy, còn học Liêm Pha chịu đòn nhận tội?
Để hắn an tâm, Ngu Tiểu Mãn cứ nhẫn mạnh mãi mình không để bụng, còn lấy chiếc lạc tử bị giựt xấu cột lên xe lăn của hắn: “Hừm, buộc đồ xấu xí này ở đây, ít nhất hai tháng không được gỡ xuống, coi như trừng phạt đi.”
Tuy rằng Lục Kích nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời Ngu Tiểu Mãn, thắt nút chiếc lạc tử hình thù kỳ lạ kia lên tay vịn, cúi đầu quan sát hồi lâu, hỏi: “Lạc tử này, vốn nên dùng để đựng vật gì?”
Ngu Tiểu Mãn lấy làm ngạc nhiên, hắn lớn từng này rồi mà ngay cả lạc tử đựng trứng cũng chưa từng được thấy, lại nghĩ Thái phu nhân từng nói hắn tập võ từ nhỏ, cha mẹ kỳ vọng rất nhiều vào hắn, thế nên cũng đối xử với hắn vô cùng nghiêm khắc, đồ chơi của trẻ em bình thường hắn cơ bản không có cơ hội tiếp xúc, ngày lễ ngày tết cũng không được nghỉ ngơi, tất nhiên sẽ không hiểu được chiếc lạc tử đan thưa này hay được trẻ con dùng để đựng trứng vào dịp tết Đoan Ngọ.
Lời đến khóe miệng bị nuốt vội trở vào, Ngu Tiểu Mãn động mắt một cái, nói: “Vật này dùng để đựng quà, quà của thần tiên trên trời ban xuống cho huynh.”
Canh ba, Ngu Tiểu Mãn lặng lẽ tỉnh lại, xoay người nằm nghiêng, may mà không đánh thức Lục Kích, có thể ngắm nhìn đối phương không kiêng kỵ gì.
Vừa có một giấc mơ, Lục Kích trong mơ hẵng chừng mười lăm tuổi, lúc chơi đùa bên bờ biển không cẩn thận quệt rớt một miếng vảy mềm trên mình con cá, bèn đặt nó trong lòng bàn tay xoa thuốc, sau đó thả về biển rộng, nhưng nhất thời chưa thấy nó đỡ hơn, hắn tự trách đến độ nhíu mày, rút bội kiếm, cũng không để ý con cá có hiểu hay không, chắp tay nói: “Trách ta không biết chừng mực, ta xẻo một miếng thịt, coi như tạ tội với ngươi.”
Sau khi tỉnh dậy hốt hoảng hồi lâu, Ngu Tiểu Mãn mới hiểu được đây là câu chuyện đã xảy ra thật sự, chồng lên cảnh tượng của mấy giờ trước, thế mà lại có duyên phận đến tình cờ. Mặc dù Ngu Tiểu Mãn mới mười tuổi khi ấy chưa hóa được hình người, không thể mở miệng trò chuyện, chỉ có thể lắc đầu lắc đuôi ngăn cản Lục Kích tự thương tổn bản thân.
Khuôn mặt non nớt của Lục Kích tuổi mười lăm trùng lên đường nét trưởng thành trước mắt, vừa giống nhau, vừa mơ hồ khác biệt.
Ngu Tiểu Mãn không kiềm được mà nghĩ, nếu Lục Kích của năm mười lăm tuổi và Lục Kích của hiện giờ đồng thời xuất hiện, ta đây sẽ lựa chọn người nào?
Câu trả lời đã được khắc họa từ lâu khi đặt hai người lên bàn cân so sánh----
Lục Kích của năm mười lăm tuổi đối với cậu là một vị anh hùng, cậu hâm mộ, cậu hướng về, trong bảy năm đằng đẵng cậu đã dệt nên vô số giấc mộng hoàn mỹ về người anh hùng của cậu, hy vọng ân nhân của mình sẽ như diều gặp gió, để cậu tiếp tục được ngẩng đầu ngưỡng mộ.
Mà Lục Kích của hiện tại đối với cậu lại là một con người bằng xương bằng thịt, anh hùng của cậu gãy cánh sa xuống vũng bùn, sẽ mất mát suy sụp, sẽ phẫn nộ giận dữ, sẽ dựng lên bức tường phòng bị với bất kỳ ai, không cần lí lẽ.
Thế nhưng, hắn vẫn phân biệt thiện ác, khiêm tốn lễ độ, vẫn sẽ chịu đòn nhận tội như một đứa bé, sẽ giương dù bảo vệ cậu giữa gió cùng mưa.
Vậy nên không chỉ là hâm mộ và hướng tới, Ngu Tiểu Mãn còn tán thưởng hắn, thương hắn, đau lòng vì hắn, thậm chí là... thích hắn.
Từ lồng ngực phát ra một tiếng thở thật dài, Ngu Tiểu Mãn nhấc tay, đầu ngón tay lần trên má Lục Kích, chậm chạp không dám chạm vào.
Cậu nhớ lời kết án của Lục Kích đối với Vân La, bỗng nhiên hiểu được cảm giác thỏ chết cáo buồn trong gian nhà chính hôm ấy là từ đâu mà tới.
Ngón tay cách không khí lướt qua lông mày, sống mũi, đôi môi Lục Kích, hết thảy những nơi cậu muốn chạm mà không thể chạm vào, hết lần này đến lần khác.
Mà tại trong lòng, Ngu Tiểu Mãn vẫn dùng âm thanh nhỏ bé không người nghe thấy, lặng lẽ hỏi, nếu như ta động lòng với huynh, phải chăng huynh cũng sẽ ném ta ra ngoài, không muốn nói với ta dù chỉ một lời ngắn ngủi?
Nếu như không chỉ đền ơn, ta còn muốn... cùng huynh giai lão?