Không Uổng

Chương 9

Nến đỏ say, màn thêu rủ.

Ngu Tiểu Mãn ngồi trên giường sửa lạc tử, Lục Kích vẫn ngồi trước bàn như thường lệ, ánh đèn ngoài hiên chập chờn, chỉ nghe vang lên tiếng vải vóc sột soạt và tiếng lật trang nhẹ nhàng.

Ngón tay câu vài lần rồi móc một cái, gia cố nút thắt cuối cùng, tua rua lạc tử đã được xử lý gọn gàng.

Nhân tiện chỉnh lại sợi đan đã trở nên lỏng lẻo vì lâu ngày không mang, hoa mơ khôi phục hình lập thể đầy đặn, Ngu Tiểu Mãn mang đến trước bàn, cằm hơi nhếch lên như muốn giành công: “Huynh thử nhìn, thế này được không?”

Lục Kích đặt sách xuống, nhận lấy lạc tử từ tay đối phương, đáp: “Được rồi, đa tạ.”

Dù chưa nhận được lời khen, nhưng xem sắc mặt Lục Kích thì hẳn là hài lòng. Chỉ cần có thể vì hắn làm chút chuyện vặt, Ngu Tiểu Mãn cũng đã đủ mãn nguyện.

Gò má ửng đỏ khó lòng kiềm nén, may rằng ánh nến mù mờ, không nhìn ra được, Ngu Tiểu Mãn có chút ngại ngùng: “Chẳng phải vừa rồi đã cảm ơn sao...”

Lục Kích không đáp lời, đặt lạc tử xuống, lại dời mắt lên trang sách.

Đây là không muốn trò chuyện với cậu thêm nữa.

Nhưng Ngu Tiểu Mãn vẫn còn muốn thức, thế là đâm ra ăn không ngồi rồi đi vòng quanh bàn mấy vòng, lật lật sách cổ Lục Kích sưu tầm, rồi lại chọc chọc gảy gảy bút lông sói của Lục Kích.

Lúc Lục Kích không có ở đây cậu luôn ngoan ngoãn không đụng vào, hiện giờ chủ nhân có mặt, gan cũng to ra, lòng hiếu kỳ bị kích thích, cái gì cũng muốn sờ thử đôi lần.

Chỉ tiếc không biết nhiều chữ, cầm bút thì thấy ngại ngùng, sách cũng chỗ hiểu chỗ không, lèo nhèo một hồi, rốt cuộc lại cầm chiếc lạc tử màu gỗ lên ngắm nghía.

Càng ngắm càng say mê, lạc tử của người nào, lại có thể khiến Lục Đại thiếu gia không màng vạn vật tìm kiếm khắp nơi, thậm chí còn không tiếc cúi mình hỏi người đáng ghét?

Ngu Tiểu Mãn hỏi mà không ôm mấy hy vọng: “Lạc tử này rất đẹp, không biết xuất thân từ tay vị danh gia nào?”

Lần này Lục Kích lại trả lời: “Cũng không phải là danh gia.”

“Vậy là...”

Lục Kích còn không nhấc mắt: “Một người cố nhân.”

Không khác mấy với không trả lời.

Hắn không muốn nói, Ngu Tiểu Mãn sẽ không gặng hỏi. Chỉ là trong lòng lén nghĩ, hoa mơ sao... vào lúc nào hoa mơ nở rộ?

Ngu Tiểu Mãn quen sống dưới đáy biển không đoán ra được, liền lục lọi trong đầu mấy lời ngâm về hoa mơ từng được nghe tới, bỗng nhiên nghĩ đến một câu, “Lăng hàn độc tự khai”, bất chợt bừng tỉnh, thì ra hoa mơ nở mùa đông.

Trời sương đất lạnh, tuyết phủ ngập tràn.

Tuyết... Thẩm Mộ Tuyết.

Lúc cái tên này bật thốt ra, trái tim Ngu Tiểu Mãn đánh lỡ một nhịp, nỗi mất mát cứ vậy lấp đầy tâm trí.

Thì ra là nàng làm, vậy thì mọi chuyện đều trở nên dễ hiểu.

Xếp tua rua chỉnh tề, rón rén thả lại trên bàn, Ngu Tiểu Mãn quay đầu héo miệng, thầm nghĩ giao nhân giỏi đan dệt, ta làm cũng không kém đâu nha.

Chỉ là không biết nếu thật sự làm một chiếc, liệu Lục Kích có nhận hay không?

Sáng hôm sau, Ngu Tiểu Mãn nhìn thấy chiếc lạc tử hoa mơ được đeo trên thân kiếm Lục Kích.

Vật dụng mang theo bên mình có ý nghĩa bất đồng với những vật dụng bình thường khác, Ngu Tiểu Mãn lom mắt nhìn theo cả buổi, sau đó nhét miếng vải tơ còn chưa dệt xong vào trong chăn nệm, sợ lại bị rũ xuống đất.

Trải qua một đêm chung phòng, thái độ của Lục Kích đối với cậu cũng thay đổi không ít, tuy vẫn lạnh lùng hời hợt, nhưng chí ít sẽ không biểu lộ sự kháng cự rõ ràng, những ngày Lục lão gia rời khỏi nha môn, không cần Ngu Tiểu Mãn nhắc nhở, Lục Kích cũng sẽ chủ động qua đêm trong phòng.

Mới đầu Ngu Tiểu Mãn còn lo lắng, chỉ sợ một ngày đẹp trời Lục Kích không vui sẽ vạch trần thân phận của cậu, sau đó thấy Lục Kích độc lai độc vãng, không gần gũi với ai, ngay cả Đoàn Hành cận vệ bên người cũng không biết chuyện này, lại nghĩ từ sau khi chân bị thương hắn đều sống như vậy, không phải là không tranh với đời, mà là không buồn để ý.

Hơn nữa cũng chưa bao giờ có ý định thực hiện quan hệ vợ chồng với cậu, trước đây khi còn chưa biết cậu chỉ là người gả thay, Lục Kích đã vạch rõ giới hạn, nói rằng sẽ cho cậu tự do, câu nào câu nấy đều là lời nói thật lòng, cũng quả là nhất ngôn cửu đỉnh.

Ngu Tiểu Mãn lại phải xoắn xuýt, không biết nên lấy làm tự hào vì ân nhân quân tử như lan, hay là nên xót thay cho người đã trở nên chết lặng sau bao gập ghềnh trắc trở.

Ngày đó có khách tới thăm nhà, là để làm mai cho Lục Việt.

Thiếu nữ họ Lưu đã tới mấy lần, Phùng Mạn Oánh lại không hề để bụng, thấy người sang bắt quàng làm họ mà chọn một quý nữ danh môn, Ngu Tiểu Mãn nghĩ đến đây tức thì phẫn nộ thay cho Lưu cô nương.

Sau khi biết được chuyện cưới gả của Lục Kích là để có thể quyết định hôn sự của Lục Việt, bởi lẽ anh cả phải lập gia đình thì mới có thể làm mối cho em trai, Ngu Tiểu Mãn lại càng tích thêm được một bụng lửa cháy.

Hóa ra cả một gia đình đều coi Lục Kích là kẻ có cũng được không có cũng chẳng sao, có việc cần dùng mới làm cho hắn chút chuyện, chẳng trách tính tình của hắn lại trở nên lạnh lùng sương giá đến vậy.

Lục Kích của năm mười lăm tuổi rõ ràng không phải người như vậy. Hắn của ngày ấy nhiệt tình, lương thiện; mang trong mình sự can đảm và ngạo nghễ, tương lai của người thiếu niên sẽ cực kỳ chói lọi, con ngươi màu hổ phách của hắn luôn phát ra thứ ánh sáng huy hoàng.

Đó là dáng vẻ Ngu Tiểu Mãn ghi nhớ trong lòng suốt bảy năm trời, cũng là mưu cầu và hy vọng của cậu cả cuộc đời này.

Để đến ngày hôm nay, lại bị những kẻ khốn kiếp kia tự tay bóp nát.

Ngu Tiểu Mãn nhéo nát một hạt nhãn trong tay, hung ác nhìn Lục Việt một cái.

Có lẽ là quá trắng trợn, bị Lục Việt phát hiện ra. Chỉ thấy hắn cong môi cười một tiếng, nói với bà mai: “Ngoại hình ấy à, cũng không đòi hỏi gì cao, chỉ cần tương đương đại tẩu của ta là được.”

Vốn dĩ đang nói đến điều kiện làm mai, Lục Việt chen lời, nhân tiện trêu đùa đại tẩu một chút.

Lửa giận trong lòng Ngu Tiểu Mãn bốc lên ba trượng, lại không tiện bộc phát trước mặt người lớn, chỉ lặng lẽ cầm thêm một quả nhãn, vừa ăn vừa đếm, định bụng gom đủ bảy hạt, sẽ nhân lúc đối phương chưa kịp chuẩn bị mà đánh cho hắn thất khiếu chảy máu... À không, phải là răng rơi đầy sàn.

Còn chưa đếm tới năm, đã lại có khách tới cửa.

Thân phận cũng không vừa, Thái phu nhân còn chống gậy ra cửa đón tiếp. Ngu Tiểu Mãn mơ màng ra theo, hai nữ một nam đằng kia ra dấu mắt cho cậu cả buổi, cậu mới chợt bừng tỉnh: “A, trưởng... Cha mẹ, sao hai người lại tới đây!”

Trưởng thôn Ngu cùng phu nhân không đến tay không, mà mang theo một người bạn vừa lạ vừa quen cho Ngu Tiểu Mãn.

Bước vào cửa, Ngu Mộng Liễu thật viết chữ lên tay Ngu Mộng Liễu giả, định qua đó báo tên mới của mình cho cậu, nhưng mà toàn thân Ngu Tiểu Mãn đều là thịt ngứa, bị gãi cho không nén nổi cười, suýt thì cười bò trên đất.

May có Ngu Đào thông minh lanh lợi, tiến lên một bước cầm tay Ngu Mộng Liễu, vui vẻ nói: “Liễu Lục, sao cô cũng theo cùng!”

Bản thân Ngu Mộng Liễu cũng không ngờ, cái tên mới nghĩ suốt cả đường đi không có chỗ dùng thì thôi, đây vào Lục phủ còn biến thành cái tên Liễu Lục nghe quê muốn chết, hợp với Đào Hồng thành một đôi, ở bên ngoài chỉ có thể tự xưng là hầu gái dưới quê của Ngu tiểu thư.

Người lớn nói chuyện, Lục Việt thừa cơ lặn mất, người trẻ còn lại chuyển ra vườn hoa sau nhà giao lưu.

Ngu Mộng Liễu vào kinh lần đầu, lần đầu thấy ngôi nhà khang trang đến vậy, ngồi ngoài cửa là hai con sư tử đá trừ tà trông rất hung tợn, bên trong nào đình đài thủy tạ nào rường cột chạm trổ, ngắm nghía hồi lâu, không nhịn được liếc Ngu Tiểu Mãn một cái: “Ta không chịu gả, cũng cho cô được hời rồi.”

Ngu Tiểu Mãn cảm thấy nàng nói không sai, quả thật là mình được hời lớn, thế là gật đầu liên tục.

Ngu Mộng Liễu hừ một tiếng, vẫn có chút không cam lòng, lại hỏi: “Ngoại hình Tướng quân kia trông thế nào? Trẻ con thấy hắn có khóc thật không?”

Ngu Tiểu Mãn đang định đáp, lại bị Ngu Đào đằng sau cướp lời.

“Xấu, xấu ghê xấu gớm, quỷ hờn ma chê, hôm động phòng dọa bọn tôi hết hồn chim én.” Ngu Đào rất sợ vị đại tiểu thư này đổi ý, tiện mồm bịa chuyện, “May là cô không gả, nếu không khả năng cao sẽ trợn trắng hai mắt mà xỉu tại trận luôn ấy chứ!”

Trưởng thôn Ngu vào thành lần này, nói là đến thăm hỏi, thực tế Ngu Tiểu Mãn cũng tự hiểu lấy, bọn họ rõ là đến dò xét tình hình để được an lòng.

Thấy chuyện Ngu Tiểu Mãn giả trang chưa bị phát hiện, ba người bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm.

Thái phu nhân đãi khách chu toàn, với thông gia thì càng thêm niềm nở, trong lúc tán gẫu còn biết Ngu phu nhân có cùng sở thích pha trà, hai người nói mãi không hết chuyện, dứt khoát hẹn hôm nay trú lại phủ một đêm, ngày mai hẵng về.

Quay lại tiền thính nghe được ‘tin dữ’ này, Ngu Tiểu Mãn vừa sợ vừa may hôm nay không phải mùng một mười lăm, không cần cả đại gia đình tụ chung một chỗ.

Sau đó người lớn hàn huyên tới Lục Đại thiếu gia, Ngu Tiểu Mãn lại tiếp tục lấy làm mừng Lục Kích không tham dự hoạt động này, nhà có khách cũng sẽ không xuất hiện tiếp đãi, nếu không cậu có mười mấy cái miệng cũng không giải thích nổi tại sao vợ chồng son mà lại lạnh lùng như vậy.

Ngu Tiểu Mãn như đứng đống lửa như ngồi đống than, trong lòng đã quỳ gối cầu xin Phật tổ Bồ Tát, nào ngờ thần tiên trên trời chỉ quan tâm đến người, chẳng bận lòng đến cá, rốt cuộc vẫn nhắc tới chủ đề cậu sợ hãi nhất.

“Con gái gả xa nhà, có là ai cũng sẽ không đành lòng.” Ngu phu nhân diễn rất nghiêm túc, dáng vẻ thê lương chẳng giống giả vờ, “Tâm nguyện lớn nhất của người làm cha mẹ, chính là con gái có thể kiếm được một đức lang quân tri kỷ, sống cuộc đời an ấm yên vui.”

Có lẽ là gợi lên câu chuyện buồn gả con gái của Thái phu nhân, bà cụ cầm khăn chấm nước mắt, sau đó vung tay: “Còn không mau gọi Đại thiếu gia tới, để cho cha mẹ vợ nhìn xem có đáng gửi gắm hay không?”

Trái tim Ngu Tiểu Mãn vọt thẳng lên cổ họng. Cậu chỉ hận không thể dùng trăm năm tuổi thọ đổi lấy Lục Kích bận việc bù đầu, hoặc là tâm trạng Lục Kích không tốt từ chối gặp gỡ.

Có điều hôm nay xui xẻo, mọi chuyện không như ý, không mất bao lâu, đã nghe thấy tiếng bánh xe quen thuộc từ xa tiến tới, ngay sau đó là một âm thanh lạnh lùng lọt vào trong tai: “Con rể ra mắt cha mẹ vợ.”

Ngu Tiểu Mãn cực nhọc ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Kích ngồi nghiêm chỉnh chính giữa gian nhà chính, cùng với đôi mắt trợn trừng gần rơi của Ngu Mộng Liễu.

Sau khi tiễn người lớn về phòng nghỉ ngơi, Ngu Tiểu Mãn vẫn chưa được rảnh rỗi, phải ở lại trong vườn an ủi thiếu nữ phất lòng.

Thực ra cũng không có gì nghiêm trọng, đơn giản là Ngu Mộng Liễu tận mắt nhìn thấy Lục Kích, có chút động lòng, hối mà chẳng kịp, ngay cả ý kiến để Ngu Tiểu Mãn rời đi cùng cha mẹ, nàng ở lại thế chỗ cũng đã đề nghị rồi.

“Hai người lừa ta!” Ngu Mộng Liễu tức giận giậm chân, “Rõ ràng là hắn đẹp trai như vậy, mặt cũng không có sẹo, các người lại dám nói dối hắn xấu xí đến mức dọa người phát ngất!”

Ngu Đào giả ngốc: “Hắn đẹp trai á? Tôi thấy sách vở đều nói đàn ông đẹp trai là có đôi mắt sáng như sao, mà mắt hắn làm gì thấy sao đâu.”

Ngu Mộng Liễu cũng không phải trẻ con, lí do khiên cưỡng này lừa không nổi.

Ngu Đào chỉ đành tránh nặng tìm nhẹ, kể hết ra nào là Lục phủ lắm quy định rườm rà, mẹ chồng thì độc địa hà khắc, rồi lại phóng đại sự tình Ngu Tiểu Mãn bị tôi tớ ức hiếp ngày trước một phen, có thêm mấy cái gật đầu hùa theo của Ngu Tiểu Mãn, cuối cùng thành công khiến cho Ngu Mộng Liễu quen được nuông chiều sửng sốt ưu sầu.

Lại nói tuy Lục Kích mặt mày như họa, thế nhưng chân không dùng được, qua mấy hồi suy xét, Ngu Mộng Liễu cảm thấy mình cũng không chịu nổi những uất ức này, cuối cùng nghe lời khuyên bảo, tuy có hơi không cam lòng nhưng cũng từ bỏ rồi.

Sau khi dỗ xong Đại tiểu thư, trở về sân mình, đại công thần Ngu Đào nhận được một đĩa táo đã được Ngu Tiểu Mãn tự mình gọt vỏ cắt miếng, nàng ngồi phịch xuống ghế uể oải nói: “Em cũng là nghĩ cho chính mình thôi, nếu mà đổi trở lại thật, em cũng không chịu nổi tính tình ngang ngược của Ngu tiểu thư kia đâu.” Vừa nói vừa khoát khoát tay, “Thôi khỏi bận tâm đến em, mau tận hưởng đêm trăng với lang quân của tiểu thư đi.”

Nhờ có mấy lời này, bước vào phòng nhìn thấy Lục Kích ngồi phía trước bàn, gò má Ngu Tiểu Mãn tự dưng nóng rẫy.

Dĩ nhiên Lục Kích không biết cậu đang nghĩ gì, cũng không hỏi tới, nghe Ngu Tiểu Mãn nói đã sắp xếp xong xuôi, chỉ gật đầu một cái.

Ngu Tiểu Mãn không giỏi nói dối, kéo cái ghế ngồi cạnh Lục Kích, nhân lúc hắn giở trang, mở lời thẳng thắn: “Cô gái kia, vị tên là Liễu Lục ấy, thật ra chính là Ngu Mộng Liễu.”

Lục Kích nói: “Ta biết.”

Ban đầu Ngu Tiểu Mãn cả kinh, sau nghĩ thêm một chút cũng liền hiểu được. Dù sao manh mối đã khơi khơi ra đó, vẻ mặt vênh váo nghênh ngang, chỉ hận không thể viết bốn chữ ‘ta là tiểu thư’ lên mặt của Ngu Mộng Liễu, nào có chút dáng vẻ của nha hoàn.

Thấy Lục Kích vẫn luôn bình thản, có lẽ cũng không có ý định gì với Ngu Mộng Liễu, Ngu Tiểu Mãn thở phào một hơi, nói tiếp: “Còn nữa, hôm qua bà vú mà lão gia phái đến kiểm tra nhìn ra hai ta ngủ riêng, ta nói ta đau thắt lưng, huynh nhường giường cho ta ngủ, ta xem ánh nhìn của bà ấy... hẳn là không tin gì mấy.”

“Không sao.” Lục Kích vẫn không để ý, “Ngày mai sau khi thức dậy ngươi làm cho giường lộn xộn một chút là được.”

Ngu Tiểu Mãn nghiêng đầu ngờ vực: “Tại sao phải làm giường lộn xộn?”

Hàng mi khẽ vén, Lục Kích nhìn Ngu Tiểu Mãn một cái, tựa như đang xét xem cậu giả ngu hay là không hiểu thật.

Đang nghĩ xem nên giải thích thế nào, chợt nghe bên ngoài có tiếng đàn bà cất giọng: “Cớ sao Đại thiếu gia và Thiếu nãi nãi còn chưa đi nghỉ? Hôm nay sui gia còn ở phủ, nếu biết hai vị một người ngủ giường một người ngủ bàn, thì không thể tránh được khóc lóc nỉ non đau lòng muốn chết đấy nha!”

Ngu Tiểu Mãn giật mình suýt thì sốc hông, vỗ vỗ ngực nói: “Bà ấy định ở đấy mãi đó hở?”

Đúng như dự đoán, qua giờ Hợi, tiếng ngáp lại vang lên một lần nữa, “Thiếu gia Thiếu nãi nãi mau thổi đèn đi nghỉ, trong sách có phòng dát vàng hay sao mà cứ mãi mải mê!”

Hai người họ đang ở vị trí nào cũng nắm trong lòng bàn tay luôn!

Có lẽ là bà vú nhìn thấy bóng người hắt lên cửa sổ, vậy thì hay rồi, hai người ngủ hai bên sẽ bị bắt quả tang, mà nếu trực tiếp tắt nến thì lại càng giấu đầu hở đuôi... Ngu Tiểu Mãn vừa oán trách bà vú hà cớ gì phải tận tâm như vậy, vừa tìm cách ứng đối đến phồng cả não.

Cuối cùng là Lục Kích ra quyết định.

Hắn khép sách lại, lia mắt qua chiếc giường gỗ chạm hoa: “Có lẽ chiếc giường này ngủ vừa hai người đàn ông.”

Ngu Tiểu Mãn sung sướng lén lút ngân nga một điệu hát.

Lục Kích bằng lòng chung chăn chung gối với cậu, có phải là đã không còn ghét cậu nữa rồi không?

Lại nghĩ, rõ ràng Lục Kích chỉ muốn che giấu tai mắt người đời mà thôi, vừa khéo cậu cũng là đàn ông, ngủ chung một giường cũng không làm nên chuyện gì, nghĩ đến đây Ngu Tiểu Mãn lại chẳng thể vui vẻ được nữa.

Quay đầu nhìn lại, Lục Kích đã tự mình nằm thẳng trên giường, xem chiếc xe lăn bốn bánh, chắc hẳn là hai tay chống cơ thể xê lên, trái tim Ngu Tiểu Mãn bị đau lòng và càng nhiều hơn là mất mát chiếm cứ.

Không phải đã nói để mình đỡ lên sao?

Mặc dù cơ bản đối phương không cất tiếng nhận lời.

Lo lắng Lục Kích hành động bất tiện, Ngu Tiểu Mãn nói sẽ ngủ bên trong, lúc này Lục Kích nằm ngoài, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn, như là đã ngủ.

Ngu Tiểu Mãn thổi tắt ngọn nến đầu giường, cởi giày, co tay co chân trèo lên.

Dẫu sao cũng là lần đầu chung chăn gối với ân nhân mà mình sớm ngóng chiều mong, trông đợi dần dần bị căng thẳng thế chỗ, Ngu Tiểu Mãn đánh trống ngực liên hồi, một cánh tay thò qua người Lục Kích chống vào phía trong giường, đang lúc nhấc chân bước tới, mũi chân lại vấp phải chân giường, thân thể lay một cái, chân tay mất thăng bằng ngã ngồi lên người Lục Kích.

Hành động ngang tàng đến vậy, có là người chết cũng bị dọa cho tỉnh hồn.

Lục Kích mở mắt, đối diện là khuôn mặt hoảng hốt của Ngu Tiểu Mãn.

“Xin lỗi... làm huynh thức giấc.”

Ngu Tiểu Mãn nói chậm, thở dốc thì lại nhanh, còn có mấy lọn tóc rơi bên má Lục Kích, hương bồ kết thoảng thoảng bên cánh mũi.

Ánh trăng ngoài cửa sổ vừa đủ chiếu sáng bờ môi khép hờ của cậu, Lục Kích còn nhớ, ban ngày nhìn thấy đôi môi này màu đỏ, cậu không dùng son điểm trang, sinh ra đã là sắc đỏ tươi mềm mại.

Phía trên phủ một lớp ánh nước mượt mà, có lẽ là hàm răng vừa cắn nhẹ lên đó.

Lúc này Ngu Tiểu Mãn cũng không biết Lục Kích nghĩ gì, chỉ biết tim mình đập nhanh quá, còn mặt đối mặt thêm một lúc nữa, chưa biết chừng sẽ nhảy thẳng ra ngoài.

Cuối cùng vẫn là Lục Kích dời mắt trước, hờ hững nói: “Không sao.”

Đợi Ngu Tiểu Mãn trèo vào bên trong, nằm thẳng đơ đặt tay lên bụng, cậu mới muộn màng cảm thấy nỗi ngượng ngùng.

Bầu không khí có hơi gượng gạo, cậu cố ung dung xoa dịu tình hình: “Cảm ơn huynh đã đến tiền thính hôm nay, nếu huynh không đến, chỉ e Thái phu nhân sẽ cho rằng hai ta không hòa hợp, sai người tới canh chừng.”

Lục Kích “ừ” một tiếng.

Hắn đáp rất nhẹ nhàng, mà Ngu Tiểu Mãn lại không chẳng thể nào bình tĩnh hưởng thụ sự dịu dàng ấy.

Nguyên do thì phải lội ngược dòng trở về cái ngày rút kiếm, Lục Kích nói là ngại ồn ào, kỳ thực hắn làm như vậy người được lợi cũng chỉ có mình Ngu Tiểu Mãn, dù có đi ngang qua nghe được, hắn cũng hoàn toàn có thể làm bộ thờ ơ.

Nhưng mà hắn không làm vậy.

Hắn vẫn ra tay giúp đỡ, mặc dù hiểu được có lẽ sẽ gây ra phiền hà.

Lần đầu gặp lại sau bảy năm, hắn trông như thay đổi rất nhiều, bản chất lại vẫn còn nguyên vẹn, vẫn là cậu thiếu niên dịu dàng giúp con cá mắc cạn về trong biển cả.

Nhiệt huyết hóa thành lòng can đảm lan khắp lồng ngực, Ngu Tiểu Mãn bật thốt lên lời nói đã giấu kín thật lâu: “Ta là Ngu Tiểu Mãn, huynh có thể gọi ta là... Tiểu Mãn.”

Mặc dù mượn lúc hăng hái, nhưng vẫn không có chút chắc chắn nào. Ngu Tiểu Mãn nói xong lập tức nhắm nghiền hai mắt, tựa như không nhìn thấy thì có thể coi là chưa từng mở miệng.

Cậu cũng không mong đợi sẽ nhận được lời hồi đáp, suy cho cùng cậu cũng chỉ là một kẻ giả mạo gả thay mà thôi, một con cá không quan trọng, đã gặp một lần cũng sẽ sớm quên đi.

Đến khi Lục Kích cất lời, Ngu Tiểu Mãn mới chợt run lên, mi mắt miễn cưỡng khép lại run không ngừng được.

“Ừ.” Lục Kích đáp, sau đó gọi một tiếng nhẹ nhàng mà chậm rãi, “Tiểu Mãn.”
Bình Luận (0)
Comment