xiaoyang520
Tất cả chương truyện xuất hiện ở những nơi khác ngoài truyenwiki1.com của @xiaoyang520 đều là REPOST KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP.
.
Biểu hiện của Mạnh Trúc Lương so với suy nghĩ của Minh Thần thành thật hơn nhiều và tích cực hơn hẳn, cũng không biết rốt cuộc Hoằng Quang đã dùng biện pháp gì nữa.
Tóm lại, sau khi Mạnh Trúc Lương bị cấm túc, cậu ta gần như thay đổi hoàn toàn, chỉ trong giây lát đã trở thành bạn của tất cả mọi người, thành anh em tốt của Hoằng Quang, cũng thành một đồng đội ăn ý trên sân, tốc độ thay đổi nhanh đến chóng mặt, quả thật làm Minh Thần không thể thích ứng nổi.
Ngày đầu tiên cùng nhau tập luyện, Minh Thần cứ cảm thấy "Này là ai giả thành Mạnh Trúc Lương đúng không?"
Qua nhiều ngày liên tục, biểu hiện của cậu ta rất đáng khen. Không chỉ nghiêm túc trong thời gian luyện tập, mà ngoài lúc huấn luyện còn rất chăm chỉ, chủ động đặt trước sân bóng, dọn dẹp vệ sinh, hướng dẫn các bạn học khởi động, đã thế còn tích cực giúp đỡ những thành viên chơi yếu trong đội. Chỉ mới một tuần thôi, nhưng dường như cậu ta đã thay thế Hoằng Quang trở thành trụ cột vững chắc của lớp. Minh Thần lại bắt đầu mơ hồ: "Người tớ quen biết trước kia là Mạnh Trúc Lương giả phải không?"
Mặc dù là thế nhưng Minh Thần vẫn hết sức cảnh giác.
Chỉ sợ bên ngoài ôn hoà, thân thiện là vậy, đến khi lên sân sẽ nhân cơ hội phản công lúc nào chẳng hay.
Nhưng mà cái gì cũng không có.
Biểu hiện trên sân của Mạnh Trúc Lương vô cùng chói sáng. Lần đầu ra sân đã nắm giữ 'Triple-double'* , trở thành MVP xuất sắc nhất.
(*: Triple double được hiểu là một thành tích đáng ngưỡng mộ dành cho những cá nhân trong thi đấu bóng rổ, khi họ thực hiện được 3 chỉ số trên 10 điểm trong 5 khía cạnh khác nhau của bóng rổ là: Rebounds (bắt bóng bật bảng), Assists (kiến tạo), Steals (cướp bóng), Blocks (cản bóng).)
Minh Thần shock toàn tập.
Lúc rời khỏi sân, cậu vẫn không nhịn được mà hỏi Hoằng Quang: "Cậu làm sao hay vậy?"
Hoằng Quang chớp mắt: "Cậu đoán xem?"
"...Cậu tẩy não cậu ta à?" Minh Thần bắt chước theo dáng vẻ chớp chớp mắt của Hoằng Quang.
Hoằng Quang bỗng nhiên bật cười đến lông mi cũng muốn bay luôn rồi: "Thầy Minh, cậu này là..."
Minh Thần làm bộ tức giận, cầm lấy một cây bút làm như súng ống kề sát xương sườn Hoằng Quang: "Nói mau!"
Hoằng Quang vội vàng giơ cái tay không bị thương của mình lên, giả vờ đầu hàng: "Được được được, tớ nói, tớ nói."
Nói rồi hắn nhìn quanh bốn phía.
Minh Thần cũng nhìn theo, nhanh nhẹn nhích lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Phải giữ bí mật à?"
Hoằng Quang gật đầu, rất thuận tay vòng qua thắt lưng kéo cậu lại gần hơn: "Đúng."
Còn Minh Thần thì... Tuy nhìn qua là một người đứng đắn, nhưng bản chất vẫn hay tò mò và nhiều chuyện, vừa nghe mấy chữ "cần giữ bí mật" là ăng ten trên đầu tự động dựng thẳng lên, gấp gáp làm động tác kéo khóa miệng với Hoằng Quang.
Hoằng Quang tiến đến gần tai cậu: "Mạnh Trúc Lương, thích, Thường Kiến."
"Hả?" Mình Thần còn tưởng mình nghe lầm "Cái gì cơ?"
Hoằng Quang lại đến gần hơn một chút, đôi môi như thể sắp dán lên vành tai Minh Thần, lặp lại lần nữa.
Minh Thần rốt cuộc cũng chắc chắn thông tin mình nghe được, bất ngờ thiếu điều muốn nhảy dựng lên: "Cậu ta? Mạnh..."
"Ưʍ." Hoằng Quang nhanh tay nhanh chân ngăn cậu lại.
Minh Thần bị che miệng, đành hạ giọng thầm thì: "Làm sao cậu biết được?"
"Tớ nhìn ra á." Hoằng Quang trả lời "Thầy Minh của chúng ta đã dạy rằng..." Hắn học theo điệu bộ của Minh Thần "Nếu gặp vấn đề gì khó, ta cần phải suy luận một chút. Trước đây tớ đã cảm thấy có gì đó lạ lạ, nếu nói Thường Kiến thật sự có hứng thú với cậu thì cậu ta cứ theo trêu ghẹo cậu làm gì, cho dù có là bạn bè tốt thì cũng dài tay quá rồi. Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có hai khả năng thôi, một là cậu ta thích Thường Kiền, hai là cậu ta thích cậu... Cậu biết đó, ở công trường mỗi ngày đúng 8 giờ tối đều chiếu mấy phim cẩu huyết như thế này, cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì nên tớ mới đi xác minh một chút. Ừ, quả nhiên... là vậy đó. Thầy Minh, biểu cảm cậu thế này là sao đây, bị dọa rồi hả?"
Minh Thần đột nhiên cảm thấy ở trong lòng Hoằng Quang chỗ nào cũng không thoải mái: Hoằng Quang biết chuyện Thường Kiến, còn có thể liếc mắt một cái là nhận ra Mạnh Trúc Lương... ngay cả cậu còn không nghĩ đến loại chuyện này, vậy Hoằng Quang chẳng phải là...
"Thầy Minh cậu..." Hoằng Quang thấy cậu trước sau vẫn không trả lời, hơi cau mày, hỏi "Không phải là cậu kỳ thị đồng tính luyến ái đấy chứ?"
______________
A Quang của tui ơi, chuyện thích nhau của người ta thì nhìn ra được, còn chuyện của mình sao không nhìn ra hả!? Trần đời làm gì có cái kiểu "yêu thương, quan tâm" bạn thế này chứ >