Không Uổng Nắng Mai

Chương 41

xiaoyang520

Tất cả chương truyện xuất hiện ở những nơi khác ngoài truyenwiki1.com @xiaoyang520 đều là REPOST KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP.

.

Minh Thần thật sự cạn lời rồi.

Chỉ có thể trầm mặt cúi đầu, muốn đẩy Hoằng Quang ra. Chẳng ngờ Hoằng Quang lại chống vào xe lăn đứng lên, bây giờ sức khỏe của hắn dường như đã tốt hơn, chỉ là việc di chuyển có chút không thuận tiện, nhưng để có thể đứng lên trong thời gian ngắn thì không thành vấn đề. Minh Thần còn chưa kịp bảo hắn cẩn thận, thì đã bị người kia kéo vào lồng ngực: "Như thế nào cậu lại thích cô ấy nhỉ? Sao bình thường tớ không nhận ra?"

Minh Thần như nhà sư sờ không thấy tóc: "Cái gì? Thích ai?"

"Cao Điềm."

Minh Thần càng mờ mịt hơn: "Không phải, tớ không..."

"Không phải?" Hoằng Quang nhanh chóng cắt ngang, giọng nói mang theo chút hung ác, nhưng bàn tay xoa tóc Mình Thần thì rất dịu dàng "Không phải thì cậu khóc cái gì?"


"Tớ..."

Minh Thần vừa định phủ nhận, Hoằng Quang đã nâng mặt cậu lên ngón cái của hắn cọ mấy cái, đưa nó ra trước mặt cậu: "Không khóc?"

Minh Thần sửng sốt.

Lần nữa bị Hoằng Quang kéo vào trong lòng, một tay Hoằng Quang ôm cậu, một tay vuốt dọc lưng cậu tựa như vuốt mèo con. Minh Thần quả thật rất xấu hổ, muốn tránh đi lén lút khóc một chút.

Nhưng mà đầu chôn trên vai Hoằng Quang thì tránh không nổi. Bởi vì cái ôm của Hoằng Quang rất ấm áp, lại rất an toàn, bàn tay đặt sau lưng so với mẹ cậu chẳng kém ôn nhu. Trong lòng Minh Thần tràn đầy tủi thân không nói nên lời, chỉ đơn giản là cầm góc áo của Hoằng Quang, trốn trong ngực hắn khóc thành tiếng.

Hoằng Quang trở tay không kịp trước sự bộc phát của Minh Thần, thật ra hắn vẫn luôn lo lắng, hơn nữa cũng sợ Minh Thần mất hứng, lúc này nhìn Minh Thần khóc uất ức thương tâm , mặc dù ngoài mặt luôn duy trì dáng vẻ điềm tĩnh từng trải ngoài xã hội, nhưng lời nói thốt ra lại không thong dong như vậy:


"Đại trượng phu hà hoạn vô thê*... Không đúng, nên nói là, thầy Minh tốt thế này, con gái thích cậu phải xếp từ Nam Thiên Môn đến *đường Trung Hiếu đông..., cũng không đúng, không cần ở một thân cây thắt cổ... nói như thế cũng không phải..."

(*Phu hà hoạn vô thê: Làm sao một người chồng đại gia lại có thể khổ sở vì không có vợ.)

(*Đường trung hiếu đông: là một con đường đô thị nằm ở thành phố Đài Bắc , Cộng hòa Trung Hoa, là trục giao thông huyết mạch chạy qua khu thương mại quan trọng của thành phố Đài Bắc, là một phần của Tỉnh lộ số 5.)

Minh Thần mới khóc chưa được bao lâu, vừa nghe thấy mấy lời an ủi lộn xộn như này cũng khóc không nổi nữa, đành tựa vào ngực Hoằng Quang cười run cả người, đến mức thổi ra một bong bóng nước mũi thật lớn.


Hoằng Quang kéo cậu ra: "Tâm tình tốt lên nhanh thế à?"

Minh Thần nâng tay dụi mắt: "Làm sao? Cậu muốn thấy tớ khóc lóc thảm thiết có đúng không?"

Hoằng Quang kéo tay cậu xuống, lấy khắn ướt cho cậu lau: "Không có, không dám nha, thầy Minh vui là tốt hơn bất cứ điều gì khác."

Minh Thần thực sự phục rồi. Nghĩ thầm, rốt cuộc hắn lấy đâu ra nhiều khăn ướt như vậy. Ngẩng mặt lên ngoan ngoãn cho hắn lau.

Lau được hai cái thì phát hiện người Hoằng Quang vẫn đang run, kỳ quái hỏi: "Tớ cũng cười rồi cậu còn run cái gì..."

Nói một nửa mới nhớ, chân Hoằng Quang đang bị thương, chân sau luôn cố đứng thẳng, ngay cả Hoằng Quang bình thường hay vận động và khoẻ mạnh, còn có thể "chạy bằng một chân" toàn trận, nhưng bây giờ cả cơ thể dựa vào một chân như vậy cũng hơi... Huống chi vừa nãy Minh Thần còn vô thức mà đem toàn bộ cơ thể mình dựa vào người hắn...
Minh Thần nhanh tay nhanh chân giúp hắn ngồi lại lên ghế: "Cậu muốn chết rồi à! Làm cái gì đấy! Ngộ nhỡ ngã xuống thì làm sao!"

Hoằng Quang xấu hổ cười hì hì với cậu: "Còn không phải do cậu khóc sao, trong lòng tớ chỉ lo lắng... "

"Cười cái gì mà cưởi, giống như husky." Lông mi Minh Thần đều dựng cả lên "Nếu cậu ngã xuống rồi tớ không lo lắng sao!" Lời vừa thốt ra cảm thấy mùi vị trong miệng không đúng lắm, miệng ú ớ, nước mắt lại chực trào.

Hoằng Quang vội vàng giơ tay đầu hàng: "Là lỗi của tớ, thầy Minh đừng tức giận, tớ tự phạt mình ba bài đọc hiểu."

Minh Thần nghẹn ngào, cố nén nước mắt lại.

Hoằng Quang nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, dùng sức nắm tay cậu: "Nếu thích cô ấy như vậy, thì tớ giúp cậu theo đuổi, tớ theo đuổi nữ sinh cũng ra gì phết đấy."
Minh Thần "gạt" tay hắn ra, xoay người xem thường: "Cậu tỉnh lại đi. Dùng thời gian rảnh này mà làm thêm hai phần đọc hiểu mới đúng. Cái gì mà đại trượng phu hoạn vô thê —— không đúng, thầy Minh của cậu thập bát ban võ nghệ* tinh thông mọi thứ, mới không cần học cái loại đường ngang ngõ tắt nhé!"

(*Thập bát ban võ nghệ: Theo cuốn Ngũ tạp trở và Kiên hồ tập: mười tám ban binh khí bao gồm cung, nỏ, thương, đao, kiếm, mâu, thuẫn (khiên, mộc che), phủ, việt, kích, tiên (roi), giản, qua, thù (một loại côn bằng tre gỗ có cạnh,không có lưỡi), soa (đinh ba có ba mũi cao ngang nhau hoặc mũi giữa cao hơn), cương soa (vũ khí có 2 mũi nhọn), bừa, dây xích mềm, bạch đả (tay không tức quyền thuật). Người đời sau gọi đây là "mười tám ban nhỏ" (tiểu thập bát ban)).

"Được được được, không học không học."
______

Tuần này tớ bận quá, không sắp xếp thời gian edit được, về nhà là chỉ muốn ngủ thoi :(, nên đăng chương mới trễ hơn lịch bình thường. Trong khoảng thời gian này, thường xuyên sẽ có phải như vậy, vì tớ không có nhiều thời gian ngồi máy tính, nhưng tớ vẫn sẽ cố gắng tuần nào cũng có 1 chương cho mọi người. 

Chất lượng chương mới có thể sẽ không ổn định như những chương trước, tớ sẽ beta lại sau. Mong các bạn thông cảm
Bình Luận (0)
Comment