xiaoyang520
.
Khuôn mặt Minh Thần bỗng chốc đỏ cả lên: "Cậu, làm gì vậy..."
"Trời thì lạnh, chăn cậu lại mỏng, ngủ như thế một đêm thế nào cũng cảm mạo." Thái độ Hoằng Quang rất chân thành, quang minh chính đại không cho người ta cơ hội từ chối: "Trước tiên cứ tạm như vậy đi, chờ thi xong cuối kì, tớ đưa cậu ra ngoài mua cái mới."
Minh Thần nào dám nằm chung như thế.
Chỉ lo sơ ý một chút mọi thứ sẽ bị bại lộ. Lúc tỉnh còn có thể dựa vào lí trí khống chế một chút, nhưng khi đi ngủ, não cũng không còn tác dụng, nếu bản năng cơ thể không khắc chế nổi thì phải làm sao bây giờ!
Nhất thời hoảng loạn thành một đống.
Minh Thần đứng tại chỗ, cúi đầu mím môi không nói, nhanh chóng suy nghĩ tìm cớ để từ chối.
Không chờ cậu nghĩ ra lí do, Hoằng Quang đã nói: "Lúc ngủ tớ có thói quen... không sao chứ? Nếu cậu sợ ngã xuống đất thì nằm ở bên trong đi?... Cậu không muốn? Có phải là chê chân tớ thối không hả?"
Hoằng Quang chính là có bản lĩnh như vậy, đem lời nói đến mức kín kẽ không một lỗ hổng, khiến người ta thật khó để không chấp nhận mà.
Minh Thần có hơi bất lực, không thể làm gì hơn là cười nói: "Đại lão gia mới không thèm quan tâm đó!"
Minh Thần là người thể hàn. Tắm rửa xong đem đầu tóc thổi khô, tay chân cũng trở nên lạnh buốt, thêm vào tâm lý có quỷ. Chui vào chăn cũng không dám dựa gần vào Hoằng Quang. Ngược lại là Hoằng Quang lấn tới, ở trên người cậu đụng đụng mấy cái: "Sao lại lạnh như vậy?"
Hỏi xong cũng không chờ Minh Thần trả lời, hắn lập tức đem người kéo sát về phía mình, nắm lấy hai bàn tay lạnh lẽo áp sát vào lồng ngực ấm áp, dùng hai chân kẹp lấy chân của cậu: "Có thể chất như vậy thì lúc thường nên vận động nhiều chút, ăn nhiều rau củ,..."
Minh Thần sửng sốt, hai má lập tức bị thiêu đốt: "Là do trời quá lạnh."
Cánh tay Hoằng Quang luồn qua cổ Minh Thần giúp cậu ém chặt góc chăn, thuận tay kéo cả người vào lòng: "Tớ nhớ khi còn bé, mùa đông cũng lạnh như thế này. Khi đó nhà nghèo, không đủ chăn ấm, cha tớ cứ như vậy ôm tớ cả đêm." Nói rồi vỗ vỗ lưng Minh Thần "Ôm sẽ không lạnh nữa, ngủ đi."
Bất quá ba mươi giây sau, chính mình lại khò khè ngủ mất.
Minh Thần nằm trong lồng ngực của Hoằng Quang, lăn qua lăn lại cũng không được, lật người cũng không xong. Cậu cứ nghĩ đêm nay sẽ rất khó ngủ, nhưng mà sự thật không có chuyện đó. Ở bên cạnh lắng nghe tiếng ngáy vững vàng có nhịp điệu của Hoằng Quang, chẳng mấy chốc cũng rơi vào mộng đẹp.
Một đêm ngủ ngon. Những tình huống lúng túng cũng không có gì phát sinh.
Nhưng mà sáng hôm sau, khi vừa mở mắt Minh Thần phát hiện cái gì nên đến sẽ đến: Chỉ là... người trẻ tuổi buổi sáng sớm khó tránh khỏi...
Cậu và Hoằng Quang tối hôm qua ngủ rất yên tĩnh, ôm nhau cả đêm, hiện tại cậu đang gối đầu trên cánh tay Hoằng Quang, mặt kề mặt, chân cũng gác lộn xộn, chỗ nào đó ở nửa người dưới vừa vặn mà... đụng vào nhau...
Minh Thần cảm giác mình sắp điên rồi.
Hoằng Quang như trước vẫn ngủ rất say, theo lẽ thường mà nói vừa dính vào gối liền ngủ mê, mỗi ngày phải chờ đồng hồ báo thức vang lên lần thứ hai mới có thể tỉnh, mà bây giờ cũng không ngoại lệ, một bộ dạng ngáy khò khò không biết gì.
Minh Thần hơi nhúc nhích, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Hoằng Quang.
Không được.
Không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, đem cảm giác đè nén xuống. Minh Thần nghĩ về đề toán, nghĩ về kì huấn luyện quân sự, nghĩ xem tuần này phải học thuộc bài thơ cổ nào, nghĩ xem gió đông năm nay sao lại lạnh như vậy... nhưng nghĩ mãi vẫn không có tác dụng. Da dẻ Hoằng Quang dán vào người cậu, nhiệt độ cơ thể truyền tới, quẩn quanh đều là hơi thở của Hoằng Quang, cho nên hết thảy ý nghĩ vì bình tĩnh đều liên tưởng tới người.
Minh Thần nghĩ tới đề toán học, trong đầu nhảy ra dáng dấp nghiến răng nghiến lợi của Hoằng Quang vì không giải được.
Nghĩ đến kì huấn luyện quân sự, cảm thấy tiếc nuối vì Hoằng Quang nhập học muộn, nên không thể thấy bộ dạng anh tuấn của hắn khi mặc quân phục.
Nghĩ đến mùa đông lạnh lẽo... nhưng cũng không tính là lạnh lắm. Bên ngoài cửa sổ gió thổi vù vù, nhưng cậu trốn trong ngực Hoằng Quang, nên không cảm thấy lạnh chút nào.
Minh Thần như bước vào đường cùng, đành phải bỏ cuộc. Nhịn một chút, lén lén lút lút đưa tay nhét vào giữa hai thân thể, nhắm hai mắt tìm kiếm muốn đụng chạm chính mình.
Không may lại đụng trúng cái của Hoằng Quang, cũng ở cùng độ tuổi thiếu niên, cũng đang trong tình trạng "phấn chấn" nhưng so với Minh Thần còn muốn lớn hơn, cứng hơn còn rất nóng...
Nóng đến Minh Thần run lên một cái, rụt tay lại.
Hoằng Quang dường như có cảm giác, ở trong mộng mơ hồ lầm bầm một câu gì đó. Minh Thần sợ đến lông tơ dựng cả lên, ở phía dưới cũng không dám động, mãi đến khi xác nhận Hoằng Quang vẫn đang say giấc, cậu mới như một con chuột thấy được kho lương thực, rón ra rón rén lần mò xuống tìm được chính mình, nhẹ nhàng nắm chặt, từ từ di chuyển. Cũng rất nhanh để giải quyết xong.
Dù sao cũng là một buổi sáng kích động. Ở trong lòng người mình thích, từ đầu đến chân đều bị đối phương bao lấy, cái ôm của Hoằng Quan rất chặt hơn nữa còn ấm áp. Minh Thần nhắm mắt lại, lén lén lút lút vùi đầu vào hõm cổ Hoằng Quang, trên người người kia mang theo mùi hormone nam tính nhàn nhạt, khoan khoái. Tưởng tượng bàn tay đang nắm chặt chính mình là tay của Hoằng Quang.
Ngón tay thon dài
Lòng bàn tay thô ráp.
... Tưởng tượng như vậy đối với Minh Thần là không chịu được kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cậu hơi động hai cái, liền cảm thấy không chịu nổi, mặt đỏ bừng, hồ hấp dồn dập, lập tức tăng nhanh tốc độ, động thêm mấy lần không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, bàn tay ...
Vừa định thở phào một hơi, đột nhiên nghe trên đỉnh đầu có âm thanh gọi cậu: "Minh Thần?"