Sân thượng, Bệnh viện S
“ Anh bình tĩnh lại một chút, bệnh của con anh không phải là không chữa trị được ”
“ Các người gạt tôi, bệnh của con tôi nếu các người chữa trị được thì đã không kéo dài đến bây giờ ”
“ Có chuyện gì vậy ”
“ Bác sĩ Tân ”
Tất cả mọi người đều nhìn người bác sĩ mới chạy lên sân thượng.
“Con gái anh ta bị hội chứng Turner, chỉ có anh ta và con bé sống cùng nhau, mọi hôm vẫn bình thường nhưng không biết vì sao hôm nay lại nghĩ không thông nên muốn cùng chết với cô con gái ”
Anh định lên tiếng ngăn người cha ẵm con nhảy lầu kia thì nghe một giọng nói nhẹ nhàng, dễ nghe làm cho anh cũng phải quay qua nhìn xem chủ nhân của giọng nói đó là người nào.
“ Anh bình tĩnh một chút, bác sĩ đã nói rồi, không phải bệnh của bé Nhi không thể trị được, bây giờ anh ôm con gái anh nhảy xuống dưới anh có nghĩ tới con bé không, nếu như bệnh con bé chữa khỏi thì anh chẳng phải đã làm sai rồi sao. Anh đã tự tay chặt đứt đường sống của con bé lúc đó anh hối hận cũng đã muộn rồi, vậy nên tại sao anh không thử kiên trì thêm một chút biết đâu còn có hy vọng, Anh đã bên cạnh chiến đấu cùng con bé thời gian qua rồi, bây giờ cố gắng thêm một chút nữa không được sao ”
Anh nhìn cô gái bên cạnh, khuôn mặt không được coi là xinh đẹp nhưng làm người ta muốn ngắm cô. Nhìn cô làm cho người ta có cảm giác ai cũng có thể bắt nạt nhưng trong lời nói thì lại làm cho người ta một loại cảm giác khác. Một cảm giác mà anh cũng không rõ lắm.
“ Bác sĩ Tân ”
Anh đứng lặng người đánh giá cô cho đến khi cô y tá bên cạnh nhắc nhở anh mới hoàn hồn.
“ Anh nên suy nghĩ cho kỹ, anh muốn nhảy xuống dưới nhưng con gái anh thì sao, con bé cũng như anh sao cũng tuyệt vọng mà kết thúc mạng sống lúc này để nhảy cùng anh. Anh làm ba cũng thất bại quá rồi, chuyện chưa tới đâu mà anh đã nản lòng như vậy. Anh không sợ nhưng không có nghĩa là con bé không sợ ” Anh tiến lên muốn kéo hai cha con xuống nhưng càng làm cho người đàn ông đó kích động hơn.
“ Anh đừng bước tới đây, nếu không tôi nhảy xuống ngay lập tức”
“ Được! Tôi không tiến lên nhưng phải nghĩ cho kỹ, một khi anh nhảy xuống thì con gái anh thì làm sao”
“ Hai cha con tôi nương tựa nhau mà sống, con bé mất rồi tôi phải làm sao.Tôi đã bị mất việc rồi không có tiền để chi trả tiền thuốc men cho con bé nữa hai cha con chúng tôi chỉ còn đường này thôi. Con của tôi nếu không có tiền thì trước sau gì cũng phải chết chi bằng bây giờ hai cha con chúng tôi đi cùng nhau tôi cũng có thể chăm sóc cho con bé ” Người cha tuyệt vọng ôm cô bé lui từng bước.
“ Anh đừng làm bậy ”
“ Anh bình tĩnh một chút ”
Mọi người ai ai cũng đều sợ người đàn ông kia nhảy xuống. Ai cũng tiến lên khuyên anh.
“Ai nói con gái anh nhất định sẽ chết, bệnh của con anh đâu đến mức phải chết, nhưng tôi đảm bảo con gái anh nhất định chết ngay lập tức khi anh và con anh nhảy xuống. Tin tôi hay không tùy anh ” Nói xong anh bỏ đi mà không quay lại.
“ Ba! Con sợ ” Bé Nhi trong lòng ba nhìn xuống thấy cao nên kéo kéo áo anh run sợ.
“ Con bé anh đang sợ kia anh không thấy sao. Anh nghe tôi bác sỹ Tân sẽ giúp con gái anh ”
Người đàn ông nhìn cô con gái mới bảy tuổi của mình, nhìn con bé đang sợ hãi mà run cả người. Người làm cha như anh cũng thật vô dụng, không thể kiếm tiền mà chữa bệnh cho cô con gái nhỏ của anh.
“ Anh bình tĩnh một chút, anh bị mất việc này nhưng vẫn có thể tìm công việc khác mà, anh đã cố gắng đến giờ rồi còn một chút nữa mà không thể cố gắng bước tiếp được sao. Bé nhi còn nhỏ như vậy anh nỡ để cuộc đời con bé chấm dứt bây giờ sao? ”
Cô là một cô nhi nên đối với việc của hai cha con bé Nhi cô có chút đồng cảm. Cô thật không ngờ người cha luôn mạnh mẽ của bé cũng có ngày suy nghĩ tiêu cực như vậy. Cuộc đời này đúng là nhiều bất công.
Người đàn ông nghe mọi người khuyên có vẻ là đã nghĩ thông suốt nên ôm cô con gái bước xuống, làm cho mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Các bác sỹ, y tá bế bé về phòng kiểm tra lại sức khỏe còn người ba thì bước đến chỗ Anh giọng nói khẩn cầu xin anh giúp con gái mình.
“ Tôi nói rồi, cô bé sẽ không có chết chỉ là có chút khó khăn sau này thôi nhưng vẫn có cách giải quyết, còn tiền viện phí thuốc men thì còn có bảo hiểm mà, anh là một người cha tốt vì vậy cho nên hãy cố gắng vì tương lại của con gái anh cũng là vì anh, nhưng cách giải quyết lúc nãy của anh là con đường ngu ngốc nhất và cũng là con đường mà anh sẽ hối hận nhất”
Lúc nãy khi nói khuyên xong anh cũng không có đi mà chỉ là đi lại dựa lưng vào tường ở phía sau cạnh cửa xem động tĩnh. Anh chắc chắn rằng người ba này sẽ không nhảy nếu quyết định nhảy thì đã không nói nhiều với bác sỹ, y tá và còn có cả cô gái “ Dễ bắt nạt ” kia nhiều như vậy. Thật ra anh ta nghĩ không thông khi vừa mới mất việc cộng với việc không có tiền chạy chữa cho cô con gái thôi.
“ Cảm ơn anh, tôi sẽ cố gắng...vì con gái tôi ” Anh ta nói xong thì lập tức chạy theo con gái.
Trên sân thượng bây giờ chỉ còn cô và anh. Cô định đi xuống thì anh chặn lại, cô nghe lời châm chọc của anh.
“ Cô cũng biết cách an ủi người quá nhỉ ”
“ Anh cũng biết cách ép người ta quá nhỉ ”
“ Quá khen ”
“ Anh có bệnh à? Tại sao lại có người tự luyến như anh ” Cô lên án anh
“ Nói cho cô đây biết một chút về y học cho cô mở mang kiến thức tự luyến không phải là bệnh ” Anh mỉm cười
“ Tôi không phải là đang khen anh, anh đừng có mà tự dát vàng lên mặt mình như vậy. Có bác sĩ nào như anh sao, thấy người ta có ý định muốn chết không khuyên thì thôi mà còn nói khích với người ta. Thật không biết anh làm bác sỹ kiểu gì. Anh là lang băm sao? ”
“ Ồ! Hóa ra cô biết tôi là “lang băm” à. Tôi làm nghề “ lang băm” này cũng được gần mười mấy năm rồi, cũng “ hại ” không ít người rồi ” Cô gái này nhìn thì có vẻ yếu ớt nhưng lời nói lại cay độc như vậy dám nói anh là lang băm thật là ghê gớm đấy.
“ Tránh ra. Tôi không muốn nói chuyện với tên lang băm như anh ” cô đưa tay đẩy anh qua một bên rồi vội vã xuống lầu xem bé Nhi, dù sao hôm nay cô đến mục đích là thăm học trò của mình chứ không phải là đấu võ mồm với anh. Phí hơi sức.
Anh nhìn cô đi nhanh xuống lầu không nhịn được nhoẻn miệng cười. Đúng là một cô gái thú vị. Cô có vẻ thân thiết với hai cha con bệnh nhân lúc nãy, sau này chắc chắc sẽ gặp lại thôi.