Sau khi xác định hai vị thiếu gia đã ngủ, quản gia mang theo ý cười đóng cửa phòng lại, vừa xoay người liền nhìn thấy Cecil đứng trên hành lang.
Hắn cười cười:"Tiên sinh, có chuyện gì muốn nói cho ta sao?"
Quản gia cũng không phải lão hồ đồ, cho dù lúc đó không phát hiện, thời gian qua đi cũng sẽ cảm thấy hôm nay Leo thiếu gia có chút không thích hợp.
Mà đồng dạng hành xử bất thường còn có tiên sinh của hắn.
"Ân. " Cecil gật gật đầu:"Chúng ta đến thư phòng nói chuyện. "
Quản gia pha một bình trà thảo mộc, rót cho Cecil cùng chính mình một ly.
Loại đồ uống như trà này, đều là do người địa cầu trước kia truyền bá ra, trước đó tuy Liên bang cũng có sử dụng hoa cỏ phao nước làm đồ uống, thế nhưng cũng không có trải qua nhiều công đoạn chế biến phức tạp rồi mới đem ra sử dụng như vậy.
Ba ngàn năm trôi qua, thỉnh thoảng lại có giống trà mới được phát hiện ở các hành tinh khác, hiện tại trà đạo của Liên banh so với địa cầu trước kia đã phát triển hơn rất nhiều.
Đồng dạng, cà phê được truyền bá cùng lúc với trà cũng là thứ được rất nhiều người truy phủng.
Cecil chính là một trong số đó.
Bất quá quản gia cho rằng hơn nửa đêm không nên uống loại thức uống nâng cao tinh thần này, uống một chút trà thảo mộc trợ miên là tốt rồi.
Cecil uống một ngụm trà mang theo hương hoa ngàn nhạt, ngẩng đầu liếc mắt nhìn quản gia đang ngồi một bên ngàn nhã phẩm trà.
"Ngươi không hỏi?"
Bọn họ đã ngồi trong thư phòng được một khoảng thời gian, thế nhưng quản gia ngoại trừ pha trà thì không có hành động nào khác.
"Tiên sinh muốn nói thì sẽ tự nói ra thôi. " Mùi hương trong ly khiến quản gia say mê, đây là một trong những loại trà thảo mộc hắn thích nhất, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ uống một ly.
Bộ đang của hắn thoạt nhìn quá mức nhàn nhã khiến cho Cecil - người vì chuyện của Tổ Vũ mà thần kinh căng chặt suốt mấy tháng - cảm thấy có chút hụt hẫng.
Tuy rằng không muốn quản gia lo lắng, nhưng vì cái gì tại thời điểm thấy hắn một chút cũng không lo lắng thì lại cảm thấy không vừa mắt?
Cecil buông chén trà mở miệng nói:"Ngươi cũng phát hiện ra trên người Leo có chỗ bất thường đi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy lo sao?"
"Không lo lắng. "
Đáp án của quản gia khiến Cecil cảm thấy có điểm ngoài ta muốn.
Chỉ nghe hắn nói:"Chẳng phải đã có tiên sinh lo rồi sao? Cho nên ta không lo lắng chút nào. "
Có lẽ tại thời điểm phát hiện Leo thiếu gia không thích hợp quản gia đã từng lo lắng qua.
Nhưng đến khi hắn nhìn thấy thái độ của tiên sinh đối với Leo thiếu gia, quản gia liền đem trái tim buông xuống.
Đó là thái độ đối với người nhà, không xa cách không phòng bị, thậm chí còn có thể lấy thái độ của người giám hộ đi dạy dỗ nó.
Nếu không phải đã xác nhận Leo thiếu gia với hại, Cecil sẽ không có thái độ như ngày hôm nay, quang minh chính đại quản giáo hắn, cũng sẽ không đem chuyện này bí mật nói cho mình.
Đối với vị tiên sinh ngoài lạnh trong nóng nhà mình, quản gia vẫn thực hiểu biết.
"Hơn nữa không phải hiện tại tiên sinh đang định đem chuyện này nói cho ta sao?"
Nhìn quản gia đang cười tủm tỉm, Cecil cảm thấy một trận nhụt chí.
Hắn đứng lên, đem quyển notebook kia lấy ra, từ bên trong rút ra một tấm ảnh chụp, đưa tới trước mặt quản gia.
Quản gia cũng không quá để ta đến notebook, hắn cũng không hiểu Hán ngữ, càng không quen biết những người trong tấm hình.
"Đây là?"
Cecil điểm điểm hai người lão phu thê đứng chung một chỗ trong hình:"Hai vị này là tổ tiên của ta, cha mẹ của Hải Nhã vương hậu."
Hải Nhã vương hậu, cáo tên này đối với quản gia cũng không hề xa lạ, người kia có thể xem như chúa cứu thế của toàn bộ tộc Griffin, yêu quái vương hậu đại danh đỉnh đỉnh, chỉ cần là người lớn lên trong tộc Griffin, liền không có ai không biết nàng.
Cha mẹ nàng, đương nhiên cũng là yêu quái, còn là yêu quái đến từ địa cầu ba ngàn năm trước. Quản gia đã từng nghiên cứu qua gia phả nhà Melved, tuy rằng hai vị này không được ghi trên gia phả, thế nhưng một chút sự tích của họ vẫn được ghi lại bên trong.
Nhìn bộ dáng tỉnh ngộ của quản gia, Cecil đi chuyển ngón tay, chỉ vào thiếu niên duy nhất trong ảnh chụp:"Vị này gọi là Tổ Vũ."
Trong ảnh, thiếu niên giơ tay chữ V cười so với thái dương còn sáng lạm hơn.
Quản gia tuổi đã cao, tự nhiên liền thích loại hình thiếu niên sức sống bắn ra bốn phía này, nhìn ảnh chụp không nhịn được liền gật gật đầu:"Thật là một thiếu niên khiến người khác vui vẻ, bộ dáng thật khiến người yêu mến. "
Cecil:".......Hiện tại hắn gọi là Leo."
Rốt cuộc thì cũng không nỡ đem toàn bộ gốc gác của Tổ Vũ nói ra.
"Leo? Này không phải là giống Leo thiếu gia.....?!" Quản gia nói được một nửa, mới phản ứng lại với ý tứ Cecil muốn biểu đạt:"Đây là Leo thiếu gia?!"
Bởi vì kinh ngạc, ngữ điệu của hắn đều có chút thác loạn.
Quản gia kinh ngạc nhìn thiếu niên trong ảnh chụp, có lẽ do Cecil khơi gợi, hắn giống như cũng nhìn ra một chút bóng dáng của Leo thiếu gia từ thiếu niên trong ảnh chụp kia.
Nhưng mà không có khả năng? Liền tính yêu quái có tuổi thọ rất dài, nhưng nghe nói họ chỉ có thể sống nhiều nhất là một ngàn năm.... Nghe thì có vẻ rất dài, nhưng trong vũ trụ cũng không phải không có chủng tộc nào sống thọ như vậy, tựa như tộc Griffin, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì họ có thể sống được cả 500 năm.
Mà ba ngàn năm, chưa từng có một chủng tộc mang trí tuệ nào có thể sống lâu được đến như vậy.
Huống chi.....
"Leo thiếu gia vẫn là con non, sao có thể là thiếu niên yêu quái trong ảnh chụp này được?"
Cecil yên lặng lấy ra chứng cứ, chính là đoạn video Tổ Vũ biến thân.
Sự thật thắng hùng biện, sau khi xem được hình ảnh người sống biến thân, quản gia cũng không thể không thừa nhận, trừ phi thiếu niên trong ảnh chụp có một cái hậu đại giống hắn y như đúc, bằng không bọn họ liền xác thực là một người.
Lúc sau Cecil liền đơn giản đem mọi chuyện về Tổ Vũ kể lại: từ việc năm đó hạ miên tại địa cầu, còn vô ý bị đóng băng, đến hiện tại mới tỉnh lại còn trời xui đất khiến trở thành con non trong nhà bọn họ.
Bất quá hắn chưa nói trước đó Tổ Vũ đã từng bị đóng băng suốt trăm triệu năm, hắn là yêu quái từ ba ngàn năm trước đã khiến quản gia có chút tiếp thu không nổi, lại đem sự tình trước đó nói ra, Cecil lo quản gia sẽ lập tức ngất xỉu.
Nhưng ngay cả như vậy, quản gia vẫn bị sự tình trước mắt làm cho choáng váng.
"Ta cần hảo hảo nghỉ ngơi một chút, tiếp thu loại sự tình thần kỳ này, tiên sinh, ngủ ngon. "
Nhìn theo quản gia tựa như đi vào cõi thần tiên rời đi, Cecil bắt đầu nghĩ lại bản thân có phải hay không không nên nói cho hắn biết mấy chuyện này.
Mấy ngày sau, Tổ Vũ phát hiện ánh mắt quản gia nhìn mình phi thường phức tạp.
Phức tạp đến mức hắn không thể lý giải cảm xúc bên trong, còn lo sợ bất an nghĩ sự tình bản thân nửa đêm lên mạng trước đó khiến quản gia không cao hứng, cho nên mới có thái độ như vậy.
Ở chung lâu như vậy, đối với vị quản gia vẫn luôn thực sủng ái chính mình này, Tổ Vũ đã sớm đem hắn coi như người một nhà, thậm chí Tổ Vũ còn còn không biết rằng bởi vì hình thức ở chung thường ngày mà bản thân đã đem hắn đặt ở vị trí trưởng bối.
Cho nên khi thấy thần sắc của quản gia không đúng, đã giả trang con non thành thói quen phản ứng đầu tiên của Tổ Vũ chính là dựa qua làm nũng.
Sau đó biểu tình của quản gia liền trở nên càng cổ quái.
Quản gia thực sự không thể đem con non mà bản thân chiếu cố mấy tháng trời trước mắt liên hệ với lão yêu quái hơn ba ngàn năm tuổi a.
Nhưng cảm tình trong mấy tháng qua cũng không phải giả, chậm rãi, quản gia liền nghĩ thông suốt, là yêu quái ba ngàn tuổi thì sao, trong ảnh chụp hắn vẫn là cái thiếu niên, hiện giờ biến thành hình người cũng là như thế, bị đóng năng ba ngàn năm khiến thời gian không thể mang lại bất cứ thay đổi gì cho hắn, yêu quái Tổ Vũ trước kia chính là Leo thiếu gia hiện tại.
Ngay cả tiên sinh cũng đã thừa nhận hắn là một phần tử trong nhà, quản gia như hắn còn quản nhiều như vậy làm cái gì.
Hơn nữa, nếu không tính ba ngàn năm kia, cho dù không phải con non mấy tháng tuổi thì Leo thiếu gia cũng chỉ có hơn mười tuổi a (Cecil:Ai nói với ngươi như vậy?), tuổi còn nhỏ như vậy, đối với người Liên bang bình quân có thể sống tới 300 tuổi mà nói thì vẫn là một hài tử a.
( Cecil:......Ngươi vui là tốt rồi.)
Quản gia đã hơn hai trăm tuổi sau khi nghĩ thông điểm này, lại khôi phục từ ái ngày xưa đối với Tổ Vũ, tuy nhiên đối với tiến độ học tập của nó hắn sẽ yêu cầu nghiêm khắc hơn một chút, không chỉ đem thẻ nhận biết chữ cái đổi thành Liên bang bách khoa toàn thư mà ngày thường còn sẽ giảng cho hắn một chút lịch sử Liên bang.
Vẫn không biết quản gia đã trải qua mài giũa củng cố tâm linh như thế nào, còn cho rằng quản gia đã nguôi giận Tổ Vũ cũng không bài xích sự dạy dỗ của quản gia, đối với hắn thì chữ vẫn luôn là thứ càng biết nhiều càng tốt.
Mà mảng lịch sử này tuy rằng Tổ Vũ đã từng mơ hồ xem qua, nhưng rốt cuộc vẫn so không bằng quản gia giảng giải tỉ mỉ cẩn thận, tự nhiên liền vui lòng đem nó như chuyện kể trước lúc đi ngủ mà nghe.
Đại khái chỉ có tiểu Griffin đối với loại chuyện xưa không chút thú vị nào này cảm thấy thực bài xích, thế nhưng mà ca ca thích nghe, thế nên nó cũng chỉ có thể ủy ủy khuất khuất cùng nghe cho hết.
Thời gian bất tri bất giác liền cứ như vậy qua đi, chớp mắt tiểu Griffin đã được nửa tuổi, lúc này nó cũng bắt đầu học cách nắm giữ tiếng Griffin, đã có thể cùng Cecil làm một chút câu thông đơn giản.
Mà Tổ Vũ vẫn luôn ngoan ngoãn giả trang con non (kỳ thực vẫn không biết bản thân đã sớm bị phát hiện) vào một buổi sáng nọ đột nhiên phát hiện, tiểu Griffin nhà hắn bắt đầu rụng lông!
Trong ổ chăn nơi nơi đều là lông mao bị rụng, lông tại đầu lẫn cánh đều bị rụng hệt như mắc bệnh rụng tóc, từ con non đáng yêu biến thành con non xấu hoắc, đã thế còn kêu kiểu gì cũng không tỉnh, Tổ Vũ kinh hách quá độ tựa như lửa đốt mông mau chóng chạy đi tìm quản gia kêu bác sĩ.
Chờ quản gia vội vã kiểm tra tình huống của tiểu Griffin xong, mới thư hoãn khẩu khí nói cho Tổ Vũ:"Đừng lo lắng, hắn đây là đang trong quá trình thay lông. "
Động vật thay lông là bình thường, để thích ứng với thời tiết thay đổi trong năm, trên cơ bản thì mỗi một năm chúng đều thay lông ít nhất hai lần.
Loài chim cũng đồng dạng như thế.
Mà Griffin là sự kết hợp đặc thù giữa diều hâu cùng sư tử đương nhiên cũng có thói quen tương đồng.
Trên thực tế, đây cũng không phải lần đầu tiên tiểu Griffin thay lông. Sau khi nó nở không lâu, lông máu qua vài ngày sẽ được đổi thành lông nhung bông xù, bởi vì trước và sau chênh lệch không lớn, hơn nữa lông máu sau khi lông vũ dài ra mới rơi xuống cho nên Tổ Vũ hoàn toàn không để ta đến điểm này.
Mà hiện tại, lông nhưng non nớt của tiểu Griffin rụng xuống, nhường chỗ cho lông bay có thể giúp nó học tập phi hành.
Lần thay lông này so với lần đầu thì lâu hơn, thường thường sẽ là trên dưới một tháng, trong lúc đó sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, cho nên con non sẽ càng trở nên thích ngủ, chính vì vậy cho nên Tổ Vũ mới không kêu nó tỉnh lại được.
Quản gia thế nhưng lại có vẻ vui mừng tạo rực, lập tức muốn đi chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng mĩ vị cho tiểu Griffin, chờ nó tỉnh lại liền có thể ăn.
Thuận tiện còn muốn thông báo cho tiên sinh tin tức tốt này, đương nhiên, để bảo đảm vẫn là kêu bác sĩ đến đây xem qua một chút.
Mà Tổ Vũ ở lại, nhìn một thân đâu đâu cũng là lông rụng tựa như là mắc bệnh rụng tóc của tiểu Griffin thấy thảm không nỡ nhìn, đồng thời cảm thấy thế giới xung quanh đều là hắc ám.
Má ơi, hiện tại ta cũng là con non a, cho nên giờ ta cũng phải thay lông?!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Tổ Vũ: Thay lông, xấu vượt sức tưởng tượng, đúng là lịch sử đen tối! Thế nhưng không thay, liền bị phát hiện không phải con non thật sự, cũng là lịch sử đen tối!
Tổ Vũ: Trời muốn vong ta!
Quản gia:.... Tiên sinh, kỳ thực ta cảm thấy Leo thiếu gia cũng không quá thông minh, nó cùng Ruin thiếu gia có bộ gen giống nhau, lại còn lớn tuổi hơn Ruin thiếu gia, lẽ ra đã nên thay lông từ sớm, hiện tại mới nghĩ đến việc không thay lông sẽ bị phát hiện có phải hay không quá muộn?
Cecil:......Đừng nói, để hắn nghe được sẽ nổi bão.
Thời điểm thay lông động vật sẽ có bộ dạng thảm siêu cấp, thảm không nỡ nhìn a.
...............
Lời con Shuu: Bế giảng, học sinh cả trường vui vẻ ném bóng nước, vui vẻ chụp ảnh kỉ niệm, vui vẻ nhận bằng khen giấy khen cùng bàn bạc phân chia nhiệm vụ hè..... Chỉ có riêng ta bị bảo vệ khoá cửa nhốt trên tầng 2 khu nhà C vắng vẻ, nhìn tụi nó nô đùa, nhận thưởng, ra về... Tất cả đã xong xuôi mới được nhà trường truyền lệnh thả ra..... Nỗi đau này, có ai thấu hiểu.....