Không Xứng

Chương 14

“Ả Liêu Khả Nhi kia lại được phân thêm cảnh quay. Chị Khánh,sao lại thế này?” Ada cầmkịch bản đã bị thay đổi, lòng đầy căm phẫn nói.

Trầm Khánh Khánh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe xong cũng chỉcười cười như không sao cả: “Em nghĩ xem?”

Adađộng não, bỗng nhiên hiểu ra: “Đi cửa sau!”

“Thông minh. Nhưng không chỉ có như thế.” Trầm Khánh Khánhvuốt mái tóc dài, nói: “Trương Hiển Chính cũng coi trọng gia thế nhà cô ta,bằng không lấy thái độ làm người của hắn sao có thể nâng đỡ một người mới vàonghề như vậy?”

Đầu Adarun lên: “Cô ta muốn leo lên bằng mọi giá, so với đống mỡ nát [1] kia… em mớinghĩ tới đã thấy ghê tởm.”

[1] đống mỡ nát: ám chỉ Trương Hiển Chính

Trầm Khánh Khánh mở mắt ra, nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoanhưng lạnh lùng ở trong gương, nói: “Giới giải trí này, không có đê tiện nhất,chỉ có đê tiện hơn.”

“Chúng ta làm gì bây giờ?”

“Làm gì bây giờ?” Trầm Khánh Khánh bình tĩnh cười, cô quayđầu lại nhìn Adađang nghi hoặc, nói: “Sợ cái gì, tự nhiên sẽ có người trông thấy, chủ động mangđồ tới cho chúng ta.”

“???” Vẻ mặt Adavẫn mờ mịt.

Lúc này truyền đến tiếng gõ cửa.

“Mời vào.”

Adanhìn ra cửa, người tới lại là Kelly.

Kelly mặc đồ diễn, điềm tĩnh xinh đẹp lại đáng yêu, trên mặtcó đủ lo lắng và ngoan ngoãn: “Chị Khánh Khánh, em không làm phiền chị nghỉngơi chứ?”

“Không sao, tìm chị có việc?”

“Kịch bản có vài phần em không rõ, muốn nhờ chị Khánh Khánhchỉ dạy.”

Trầm Khánh Khánh cười nói: “Có gì không rõ?”

Trong phim, Kelly vào vai một tiểu thư khuê các thầm mếnDương Phàm. Lại nói tiếp, suất diễn của cô ấy nhiều hơn so với nhân vật đệ nhịmỹ nhân Mị Hương Lâu của Liêu Khả Nhi, nhưng giờ lại luôn bị Liêu Khả Nhi dẫmnát dưới chân. Tuy cô ấy rất biết nhẫn nại, nhưng vẫn là tuổi trẻ, khó tránhnóng nảy phập phồng.

Trầm Khánh Khánh giảng giải tỉ mỉ vai diễn cho cô. Kelly khithì ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra, khi thì lại tỏ vẻ khó hiểu. Trầm Khánh Khánh cũngkhông nôn nóng, giảng giải cho cô từng cái một.

Sau khi giảng đến một chỗ, ngón tay Trầm Khánh Khánh dừnglại một chút ở chỗ bị gạch chéo màu đỏ, ra vẻ kỳ quái: “Vì sao chỗ này có dấugạch?”

Sau đó, đúng như dự đoán, trên mặt Kelly hiện lên vài phầnoan ức và đau khổ, nhưng cô ấy mạnh mẽ trấn ấp tinh thần, nói: “Không có gì,đạo diễn Trương nói phần này rất dài, liền bỏ đi.”

Trầm Khánh Khánh ra vẻ bừng tỉnh: “À, chị nhớ ra rồi, tậpnày đã phân lại cho Khả Nhi.”

Adabên cạnh nhìn thấy thật muốn cười, ngợi khen Trầm Khánh Khánh dẫn dắt từngbước, dụ rắn khỏi hang, tương kế tựu kế.

Cô vừa nói vậy, đôi mắt Kelly lập tức đỏ lên: “Thật ra emcũng là lần đầu đóng phim. Nghề chính của em là ca hát. Lần này có cơ hội đượcquay phim, cũng chỉ muốn làm việc thật nghiêm túc, có điều… chị Khánh Khánh,tuy chúng ta không cùng công ty, nhưng em đã ngưỡng mộ chị từ rất lâu rồi.”

“Đừng nói vậy, chị không dám nhận.” Trầm Khánh Khánh vừa vỗlưng Kelly, vừa cười nói.

Cái vỗ này của Trầm Khánh Khánh như cho Kelly một sự khíchlệ lớn: “Chỉ là, cô ta bắt nạt em còn chưa nói, dù nói thế nào em cũng là tiềnbối của cô ta. Nhưng về mặt diễn xuất bọn em đều là người mới. Thế mà cô ta lạidám làm càn, sao có thể không để chị Khánh Khánh vào mắt?”

Kelly quan sát sắc mặt Trầm Khánh Khánh, thấy không có gìkhác lạ, tiếp tục nói: “Em biết chị Khánh Khánh nhất định niệm tình là ngườimột nhà mà không so đo với cô ta. Nhưng thực sự là… trước kia em vẫn rất mongđược vào vai diễn này, nghĩ rằng mọi người ở trong đoàn phim luôn hòa thuận vuivẻ, cùng nhau cố gắng, nhất định rất thú vị, chỉ là…Ai…” Kelly thởdài một hơi, mãi mới thôi, “Chị Khánh Khánh, thật xin lỗi, than phiền với chịnhiều như vậy.”

Trầm Khánh Khánh vẫn cười nói rất dịu dàng: “Không sao. Bấtcứ việc gì cũng nên nghĩ thoáng ra.”

“Vâng, cảm ơn chị Khánh Khánh.”

Kelly đứng dậy tạm biệt, Ada tiễn cô ra cửa. Đóng cửa lại, Ada vội đến trước mặtTrầm Khánh Khánh: “Thế nào?”

Trầm Khánh Khánh ung dung cầm lấy USB Kelly lặng lẽ để lạitrước khi đi, giơ lên hạ xuống đánh giá, nói: “Nhìn xem đây là cái gì?”

Adagấp rút máy tính ra, một lát sau, cô trợn mắt há mồm quay đầu lại: “Quá sốc!”

Trầm Khánh Khánh không ngạc nhiên khi thấy “chuyện ấy” giữahai người trên màn hình, bình tĩnh nói: “Thật quá nóng vội, dám làm vậy ở đoànphim. Bất luận thế nào cũng phải đến khách sạn đặt phòng mới an toàn.”

Bởi chỉ quay bằng điện thoại, hình ảnh không được rõ nétlắm, nhưng vẫn có thể nhận ra hai người bên trong.

“Món đồ này, chị tính xử lý thế nào? Nếu phát tán ra ngoài,không hại chết ả, cũng khiến ả mất nửa cái mạng. Còn cả con heo mập kia nữa!”

Trầm Khánh Khánh lại suy xét, tâm trạng rất tốt, nói: “Đó làmột thứ tốt!”

Adagật đầu: “Không ngờ Kelly sẽ đưa thứ này cho chị, nhưng sao cô ấy dám làm nhưvậy?”

Trầm Khánh Khánh lấy lại USB, trong ánh mắt cô lóe lên nhữngtia sáng nhỏ, thản nhiên, lạnh lùng: “Em biết không, cô Kelly này thực khôngđơn giản. Liêu Khả Nhi bộc lộ tài năng, ỷ vào nhan sắc, gia thế, sớm trở thànhngười nổi bật. Ngược lại là Kelly, bất kể cô ta làm sao có được thứ này, nhưngcô ta tự biết mình chưa đủ bản lĩnh ra tay. Nếu làm không tốt thì sẽ biến khéothành vụng, vậy nên đã tới mượn dao giết người, cũng xem là thông minh.”

Vẻ mặt Adacăng thẳng: “Cô ta muốn ra tay với chị, như này không phải lợi dụng chị sao?”

Ngón tay thon dài của Trầm Khánh Khánh vuốt ve USB, cười nóinhư không hề gì: “Mọi người đều vì lợi ích thôi! Thế nhưng, bây giờ thật sựkhông thể chỉnh Liêu Khả Nhi!”

“Vì sao?”

Trầm Khánh Khánh ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Bởivì ông chủ Trữ của chúng ta đã từng nói, cấm tàn sát người trong nhà. Huốngchi, chị còn dùng đến cô ta.”

Về phần cô Kelly này, tương lai sẽ là một chuyện riêng. Côta là ca sĩ của Thời Đại, như vậy Trầm Khánh Khánh phải để người nào đó chú ý –lang sói thường hay lui tới.

Xế chiều hôm đó, một video gửi tới điện thoại của Liêu KhảNhi. Trầm Khánh Khánh ngồi cách đó không xa, nhìn thấy cô ta cầm điện thoại xemđoạn video, sau đó sắc mặt trắng bệch như tuyết tháng mười hai. Nếu lại gần cóthể thấy dưới màu trắng là màu xanh mét.

Thật trùng hợp, chiều nay có một cảnh quay Liêu Khả Nhi tátTrầm Khánh Khánh.

Trầm Khánh Khánh dù bận rộn vẫn ung dung, đã sẵn sàng vào vịtrí. Khi Liêu Khả Nhi đi tới, bước chân giống như không có thực, linh hồn đangở tận đâu.

Trầm Khánh Khánh có ý tốt hỏi han: “Em khỏe không? Sắc mặtthoạt nhìn không tốt lắm!”

Liêu Khả Nhi ngẩng đầu, khuôn mặt đánh phấn nhìn gần như vậytrông càng trắng. Dường như lời muốn nói của cô ta cuồn cuộn trong cổ họng.Nhưng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười vô hại của Trầm Khánh Khánh, lại nói không ra.

Trương Hiển Chính hô bắt đầu, Trầm Khánh Khánh nhanh chóngnhập vai. Trong đoạn diễn, đầu tiên cô và Liêu Khả Nhi tranh chấp, sau đó LiêuKhả Nhi thẹn quá thành giận giơ tay cho cô mấy cái tát.

Đúng vậy, là mấy cái tát, Trương Hiển Chính này sửa kịch bảnthật ngoan độc.

Nếu đánh thật, mặt Trầm Khánh Khánh có quỷ mới không sưnglên. Nhưng cô đợi một lúc, không thấy Liêu Khả Nhi hành động.

“Cắt!”

Trương Hiển Chính mất kiên nhẫn đứng dậy: “Khả Nhi, em đứngngốc đó làm gì, đánh đi!”

Tiếng “Đánh” này cuối cùng cũng gọi hồn Liêu Khả Nhi trởlại, Liêu Khả Nhi gật đầu cứng nhắc.

Bắt đầu một lần nữa, Liêu Khả Nhi nâng tay xuống một cáitát. Trầm Khánh Khánh thuận thế quay mặt đi, sau đó nhận ra một cái tát nàythật đúng là không nặng.

“Cắt!”

Trương Hiển Chính giậm chân chạy đến trước mặt hai người,rất bất mãn với Liêu Khả Nhi: “Quá giả, bộ trước giờ chưa từng diễn cảnh nàysao? Nếu không diễn được thì đánh thật. Anh nghĩ Khánh Khánh sẽ không để ý.”Sau đó lại lộ ra một khuôn mặt tươi cười chỉ vào Trầm Khánh Khánh.

Trầm Khánh Khánh lập tức rộng lượng phụ họa: “Khả Nhi, đừngngại! Vì hiệu quả, đánh thật cũng được!”

Môi Liêu Khả Nhi hơi run run, ánh mắt bỗng có tia hung ác,tựa hồ Trầm Khánh Khánh mỉm cười là một phen ra oai phủ đầu, là một đao lớnmuốn mạng cô ta.

Lại quay phim, Trầm Khánh Khánh bắt đầu trước, khẽ nói vớiLiêu Khả Nhi: “Đừng sợ, tôi đứng về phía cô.”

Liêu Khả Nhi sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Trầm Khánh Khánhsẽ nói như vậy. Nhưng không để cô ta phải nghĩ nhiều, Trương Hiển Chính đã hôbắt đầu.

Trầm Khánh Khánh ám chỉ: “Đánh đi, không liên quan.”

Liêu Khả Nhi cắn răng một cái, mấy cái tát cứ hạ xuống liêntục. Cô ta vốn đã giao hẹn cùng Trương Hiển Chính sẽ giày vò Trầm Khánh Khánhvài lần, nhưng giờ dù Trầm Khánh Khánh có nói thật, cô ta cũng không dám.

Cảnh này chỉ diễn một lần đã xong, bởi Trương Hiển Chínhthật sự không tìm ra lỗi nào. Hắn hơi tức giận nhìn Liêu Khả Nhi chằm chằm,nhưng người sau thậm chí không nhận ra.

Khi chuyển màn, Liêu Khả Nhi sít sao đi theo Trầm KhánhKhánh vào một góc khuất.

Trầm Khánh Khánh quay người lại, đã bị Liêu Khả Nhi nắm lấy:“Đúng là cô? Hay người khác?”

“Đừng khẩn trương như vậy, video là tôi gửi cho cô, nhưngkhông phải tôi quay.” Trầm Khánh Khánh trấn an nói: “Tôi và cô là người cùngcông ty, xảy ra loại chuyện này, đương nhiên phải giúp cô.”

“Người kia rốt cuộc là ai?”

Liêu Khả Nhi không chịu buông tha như trước, tựa như chỉ chờcô ta biết kẻ súc sinh nào làm, cô ta sẽ lột da người nọ.

Trầm Khánh Khánh cười lạnh: “Cô bị người ăn mà còn khôngbiết đó là con sói khoác da heo à?”

Gương mặt đẹp như tranh của Liêu Khả Nhi như biến thành ácquỷ, hoảng sợ nói: “Là Trương Hiển Chính?” Lập tức lại phủ định ngay tức khắc:“Không thể, cô lừa tôi.”

“Biết vì sao Trương Hiển Chính ghét tôi như vậy không?” TrầmKhánh Khánh dựa vào tường, không có ý muốn lừa gạt cô gái nhỏ, “Bởi vì hắnkhông thể làm gì tôi. Nhiều năm như vậy, tôi cũng biết được một chút thủ đoạncủa hắn. Vì phòng ngừa bị người sau lưng đâm một đao, hắn thích quay một vài cảnhđể làm của riêng, như vậy các cô gái đó sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn. Cô còntrẻ, đương nhiên sẽ không ngờ tới điều này. Hắn biết cô nhìn tôi không vừa mắt,vậy nên liền cố ý xuống tay với cô.”

Liêu Khả Nhi một tay vịn tường, suýt nữa không đứng lên được.Ánh mắt cô ta đầu tiên là hỗn loạn, nhưng nhiều nhất chính là phẫn hận, khuônmặt méo mó lại: “Con heo kia dám làm như vậy…”

Nếu là mấy cô gái nhỏ mới khởi nghiệp đại khái sẽ vì nể sợdanh tiếng Trương Hiển Chính mà không dám lộ ra, nhưng Liêu Khả Nhi thì khác.Cô ta là con gái nhà giàu, không sợ trời không sợ đất. Tuy rằng rất độc ác,nhưng vẫn còn thiếu một sợi gân.

“Tôi còn biết, hắn có một sở thích biến thái.”

“Cái gì?”

“Hắn có một quyển nhật ký, bên trong ghi chép những thủ đoạnhạ lưu của hắn.”

Ánh mắt Liêu Khả Nhi sắc bén: “Cô muốn tôi đi trộm quyểnnhật kí kia?”

Trầm Khánh Khánh dịu dàng cười nói: “Bây giờ chúng ta làngười cùng một thuyền.”

“Việc đó có lợi gì cho tôi?” Cô ta cũng không phải đứa ngốc.

“Tôi đưa cô bản gốc.”

“Dựa vào cái gì tin cô? Nếu không phải do cô quay, cô làmsao có thể có bản gốc?”

Trầm Khánh Khánh từng bước đến gần cô ta, dỡ bỏ khuôn mặttươi cười, lạnh lùng liếc Liêu Khả Nhi: “Không tin? Cô nghĩ rằng Trầm KhánhKhánh là ai, lăn lộn nhiều năm như vậy, một ít thủ đoạn nhỏ vẫn phải có.”

Khí thế của cô rất lớn, mạnh mẽ làm Liêu Khả Nhi chấn động.Cô ta chỉ ngây ngốc nhìn Trầm Khánh Khánh trước mặt, thân thể không thể nhúcnhích.

Cuối cùng Liêu Khả Nhi không đáp ứng, Trầm Khánh Khánh cũngkhông gấp. Quay hai ngày, báo chí đột nhiên tuôn ra tấm ảnh Liêu Khả Nhi tátTrầm Khánh Khánh, cũng không biết là ai đi truyền. Tối hôm đó, Trầm Khánh Khánhnhận được điện thoại của Liêu Khả Nhi, cô ta nói giao dịch thành công. TrầmKhánh Khánh bỏ điện thoại xuống, cười thật vui vẻ. Bây giờ cô biết đã tin tứclà ai tung ra. Trương Hiển Chính nghĩ Liêu Khả Nhi không nghe lời hắn, muốn chocô ta biết tay, không ngờ không giết được gà còn mất đi nắm gạo.

Tốt lắm, tốt lắm, dường như cô đã nhìn thấy bộ dáng con heokia máu tươi chảy ròng ròng.

Tối hôm đó, Trầm Khánh Khánh diễn xong liền đến nhà Trữ MạtLy, khó có lúc không phải nhìn sắc mặt anh, vô cùng hào hứng luyện đàn với LiễuLiễu.

Ted đi theo Trữ Mạt Ly vào phòng sách, do dự mãi mới hỏi:“Không biết có phải thuận lợi quá hay không.”

Nhưng Trữ Mạt Ly một chút cũng không lo lắng: “Anh nghĩ TrầmKhánh Khánh là ai? Cô ấy có thể xử lý.”

Ted chau mày: “Thật sự không nói cho cô ấy biết cái videokia…”

Trữ Mạt Ly quả quyết nói: “Không cần thiết, vẫn như trướcđến giờ, anh cứ làm bộ cái gì cũng không biết. Mặt khác mọi chuyện tiến hànhtheo kế hoạch.”

Ted không đành lòng: “Như vậy được không?”

“Hôm nay anh quá nhiều lời.”

Ted lập tức im miệng. Anh ta nhìn sườn mặt Trữ Mạt Ly đangđọc sách, có vài chuyện anh ta không thể nhiều lời, đành phải lặng lẽ thở dài.
Bình Luận (0)
Comment