Không Xứng

Chương 36

Nếu bây giờ Trầm Khánh Khánh không phát sốt, cô nhất định bỏcủa chạy lấy người, mặc mấy người ở trong này ầm ĩ. Nhưng theo tình huống bâygiờ, muốn mặc kệ cũng không thể, huống chi có nhiều ánh mắt sáng rực nhìn chằmchằm vào cô như vậy, thật là hành hạ cô mà. Mặc dù Trữ Mạt Ly đang cười, nếutưởng đó là anh độ lượng, vậy thì bạn sai rồi, không thấy anh nghiêng mắt mộtgóc 45 độ nhìn cô sao, còn cả Quý Hàm, vẻ mặt bình thản, thực ra lại rất khẩntrương.

Trong vòng vài giây ngắn ngủi, Trầm Khánh Khánh nhanh chóngra quyết định.

Trầm Khánh Khánh vẫy tay gọi Ada: “Mau tới đỡ chị đi, đau đầu muốn chếtrồi, giúp chị thu dọn một chút, cái giường này chị không quen, chị phải về nhàngủ.” Sau đó cô nâng cằm nhìn Quý Hàm, ra hiệu nói, “Ngây ra đó làm gì, khôngđi khởi động xe đi.”

Giây phút Trầm Khánh Khánh lên tiếng ấy, dường như Quý Hàmvô cùng sửng sốt, thần sắc khẩn trương lập tức dịu đi, gật đầu nói: “Anh đingay.”

Trịnh Thị thản nhiên hừ hai tiếng, theo Quý Hàm đi ra ngoài.Trong phòng khách, Ted thầm run sợ nhìn Trữ Mạt Ly, người này đứng im khôngnhúc nhích, thân hình cao lớn vẫn kiêu ngạo như vậy, khóe môi anh vẫn hiện ýcười như trước, đôi mắt sâu và đen như mực, hiện ra ngoài chỉ là lạnh nhạt vôtận. Anh đứng dậy, đột nhiên nâng chân bước, nói với Ted: “Chúng ta đi.”

Trữ Mạt Ly vừa đi, Adaliền thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức vội vã nói: “Hình như Trữ tổng tức giậnrồi, làm sao bây giờ?”

Trầm Khánh Khánh nhìn về hướng Trữ Mạt Ly rời đi rồi trầmmặc, một khắc đó, khi anh xoay người rời đi, dường như trong lòng cô bỗng nổilên rất nhiều mẩn ngứa, không đau lắm, nhưng rất rát, ngứa ngáy khó chịu, mẫncảm hơn bình thường, cố gắng hít sâu cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp.

Ada cùng Thuyền Trưởng giúp Trầm Khánh Khánh thu dọn mọithứ, đỡ cô xuống lầu, Quý Hàm đã chờ sẵn, thấy cô đi xuống liền nhận lấy túi đồcủa Trầm Khánh Khánh trong tay Thuyền Trưởng, sau đó giơ tay đặt trên trán côthử độ nóng, gương mặt tuấn tú không khỏi nhăn lại: “Nóng quá, mau về nhà, anhcó thuốc.”

Trầm Khánh Khánh nhẹ nhàng tránh tay anh, dựa vào Ada, ánh mắt nhìn xuống mặtđất, cúi đầu như lời đáp.

Lúc này cơn sốt của Trầm Khánh Khánh đã tới đỉnh điểm, mệtnhọc tích cóp từng chút một lại bị cơn cảm lạnh kích thích, vi-rút lập tức sinhsôi. Trầm Khánh Khánh ngồi trên ghế sau, đầu cũng không ngẩng, chỉ có thể dựavào cửa sổ. Cô nhắm hờ mắt, bóng đêm dày đặc cùng ánh đèn rực rỡ xuyên qua lớpkính dừng trên người cô, càng khiến cô thêm phiền muộn, cảm giác mẫn cảm vẫnnhư trước, còn càng lúc càng kịch liệt, toàn thân cô đều không thoải mái, đầucũng bắt đầu run lên, Trầm Khánh Khánh không khỏi thở dài.

Qua gương xe, Quý Hàm thấy Trầm Khánh Khánh hai má đỏ ửng,hô hấp nặng nề, không khỏi sốt ruột: “Em khó chịu lắm sao?”

“Nơi này của tôi không dễ chịu.” Trầm Khánh Khánh chỉ vàongực, lại chỉ vào đầu, “Nơi này cũng không dễ chịu.”

“Nhưng đừng để bệnh nặng thêm.” Trịnh Thị ngồi trên ghếtrước, vội xoay người bắt mạch cho Trầm Khánh Khánh, “Tim đập rất nhanh, TiểuHàm, tôi thấy vẫn phải đến bệnh viện.”

“Tôi không đi.” Không đợi Quý Hàm trả lời, Trầm Khánh Khánhđột nhiên xoay người nói, “Dừng xe, tôi phải xuống xe.”

Trịnh Thị giữ tay cô: “Khánh Khánh, đừng làm loạn.”

Trầm Khánh Khánh gạt tay cậu ta, như là gặp ma chướng [1],ngang bướng nói: “Dừng xe, tôi rất khó chịu, đừng để tôi nói đến lần thứ ba.”

[1] ma chướng: cáchgọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra.

Quý Hàm biết Trầm Khánh Khánh đang cáu kỉnh, trước giờ đềunhư vậy, anh lập tức an ủi, nói: “Được rồi, chúng ta không đến bệnh viện nữa,chúng ta về nhà…”

Trầm Khánh Khánh quát tháo: “Anh không nghe thấy hả? Cho tôixuống xe ngay!”

Quý Hàm nắm chặt tay lái, lát sau, anh dừng xe lại bênđường. Xe dừng lại, anh liền rời khỏi ghế lái xuống xe, mở cửa sau xe, cúingười nâng mặt Trầm Khánh Khánh, tay anh hơi lạnh, sau đó, anh kiên nhẫn nói:“Anh biết em rất khó chịu, nhưng càng khó chịu càng phải nhẫn nại. Nếu em khôngmuốn đến bệnh viện, chúng ta trở về nhà, sau khi trở về sẽ uống thuốc, rồi ngủmột giấc, em thấy dễ chịu mình lại đến bệnh viện, được không?”

Trầm Khánh Khánh tưởng mình hồ đồ rồi, nên mới nghe thấy lờiđó, còn có ảo giác nữa, bây giờ sao Quý Hàm có thể nói chuyện với cô bằng giọngđiệu như vậy, lời nói dịu dàng như thế, sợ làm cô không vui, chuyện này đã từngxuất hiện trong quá khứ - chỉ khi bọn yêu nhau, bây giờ đã là hiện tại, khôngthể trở về quá khứ nữa rồi.

Trầm Khánh Khánh suy nghĩ rối loạn, đợi một hồi, sau đó côphát giác đây không phải ảo giác của bản thân, bất kể lời nói anh dịu dàng cỡnào, trái tim cô vẫn luôn bình thản.

Đúng vậy, cô bình thản đến mức không có một gợn sóng nhỏnào, như hòn đá rơi xuống hồ nước, chỉ kinh động trong nháy mắt, ngay sau đólại chìm xuống đáy hồ lặng yên không tiếng động, loại cảm giác tim đập mạnhnày, không biết bị cô vứt vào cái góc nào rồi.

Quý Hàm thấy Trầm Khánh Khánh sững sờ một lúc, ánh mắt dừngtrên mặt anh, yên lặng đến khó tin, anh đành gọi cô: “Khánh Khánh?”

“Tôi muốn xuống xe.” Cô lại mở miệng, bình thản, cũng khôngnói thêm, “Ada,giúp chị.”

Thần trí Quý Hàm rơi vào mơ hồ, đợi anh lấy lại tinh thần,Trầm Khánh Khánh đã xuống xe, Trịnh Thị đuổi theo muốn giữ cô lại, cũng mặc kệcậu ta nói thế nào, bọn họ chỉ thờ ơ.

Trịnh Thị gấp đến mức phải dậm chân, liều mạng ngoắc tay gọiQuý Hàm: “Cậu đứng ngây ra đó làm gì hả? Còn không lại đây mau!”

Quý Hàm muốn động lại không thể động, anh thấy bóng hình côbước từng bước yếu ớt, cô đi một bước, tâm anh lại lạnh xuống một bậc: “Em điđâu?”

Trầm Khánh Khánh không dừng lại, cũng chẳng quay đầu, cô nóihai chữ, sau đó thanh âm vốn mỏng manh lại nhanh chóng bị gió cuốn bay.

Cô nói, về - nhà.

Thuyền Trưởng vẫn lái xe đi sau bọn họ, thấy Trầm KhánhKhánh và Adalên xe, có phần khó hiểu: “Làm sao vậy?”

“Chị Khánh Khánh muốn về nhà.”

“Không.” Trầm Khánh Khánh nhắm mắt lại, xoa huyệt tháidương, nói rõ ràng, “Đến nhà Trữ Mạt Ly.”

Ted đi theo Trữ Mạt Ly. Về đến nhà, xe Trữ Mạt Ly dừng lại,nếu nói ngụy trang, không bằng nói anh lộ mặt thật, anh đã sớm ném khuôn mặttươi cười đến Siberia rồi. Ted cảm thấy trongxe vẫn có tuyết bay đầy, hết lần này tới lần khác cậu ta gấp đến đổ mồ hôi, dọcđường đi cậu ta đều cầu nguyện hai chữ yên bình với thượng đế. Trữ Mạt Ly láixe vào gara, cũng mặc kệ Ted, tự mình xuống xe. Ted vội vội vàng vàng đuổi theosau, cẩn trọng hỏi dò: “Mạt Ly, không sao chứ?”

“Ừ.”

Trữ Mạt Ly đi rất nhanh, Ted phía sau không nghe thấy, liềnđuổi theo, tốt bụng an ủi: “Anh đừng trách Khánh Khánh, dù sao bây giờ Quý Hàmvẫn là chồng cô ấy, người ta còn một tờ giấy kết hôn, nhìn thế nào anh cũng làngười ngoài…”

Trữ Mạt Ly đột nhiên xoay người một cái, Ted suýt nữa đâmvào, cậu ta dừng lại thật nguy hiểm, vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt bănglạnh của Trữ Mạt Ly: “Tôi là người ngoài, hắn là hợp pháp, chỉ bằng tờ giấykia?”

Giọng nói Trữ Mạt Ly thật âm lạnh, Ted lập tức run rẩy.

“Nghe rõ rồi chứ? Từ giờ trở đi, tôi sẽ không để yên cho tênhọ Quý kia, tôi đã cho hắn một cơ hội, bây giờ hắn mới biết lo lắng, không kịpnữa rồi. Còn có, anh quản lý vị kia của anh cho tốt, nếu anh ta còn dám xuấthiện trước mặt tôi sủa bậy, anh có thể cuốn xéo luôn.”

Vẻ mặt Ted đầy đau khổ, cam đoan với anh: “Tôi biết rồi, anhđừng tức giận, bộ dạng này của anh sẽ dọa chết con gái anh mất.”

Nhắc tới Liễu Liễu, sắc mặt Trữ Mạt Ly quả nhiên dịu đikhông ít.

Sau khi về đến nhà, dù tâm trạng không tốt, Trữ Mạt Ly vẫnluyện đàn với con gái, lại dỗ bé ngủ, sau đó mới một mình trở lại phòng khách.Trữ Mạt Ly chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, lấy qua một quyển trò chơi điền chữ, mở rarồi vùi đầu làm. Tiếng bút xẹt trên giấy cùng tiếng kim đồng hồ vang bên tai,càng làm lòng người thêm đau xót.

Nhiều năm đã không đau nữa, từ sau khi cô ra đi.

Hoặc có lẽ, từ sau khi cô ra đi, anh vẫn đau, chỉ là đau quálâu rồi, đơn giản là khắc nỗi đau này vào thân thể, biến thành một trạng tháibình thường. Nhưng hôm nay, những tưởng nỗi đau đã sớm khắc vào xương tủy, bỗnglại bị Trầm Khánh Khánh bóc ra, đau đớn rõ ràng suýt khiến anh khó có thể giữnguyên khuôn mặt cao ngạo ấy.

Ngòi bút xẹt qua giấy, đâm xuống thật sâu, giống như đả kíchhôm nay Trầm Khánh Khánh dành cho anh trước mặt mọi người. Chuyện này cũngkhông thể trách cô, cô cho rằng quan hệ bọn họ bây giờ chỉ là một trò đùa, màtrong trò đùa này, ai thật lòng, người ấy liền thua.

Bỗng nhiên, Trữ Mạt Ly nghe tiếng chìa khóa mở cửa, anh lậptức đứng dậy, vội ra cửa.

Chìa khóa nhà anh, ngoài anh và Liễu Liễu, chỉ Trầm KhánhKhánh mới có.

Còn chưa kịp nghĩ gì, cửa đã mở, sau đó trước mặt anh làThuyền Trưởng mặt mày rạng rỡ, chàng thanh niên vừa thấy Trữ Mạt Ly, giống nhưyêu quái nhỏ gặp boss lớn, nơm nớp lo sợ nói: “Trữ tổng, bọn em đưa chị KhánhKhánh đến.”

Trữ Mạt Ly ôm tay chau mày, lời này nói thế nào cũng giốngnhư anh ngầm ra tay, kêu người cưỡng chế Trầm Khánh Khánh đem tới đây.

Trữ hoàng đế vẻ mặt khó lường, lời vàng chưa mở, yêu quáinhỏ không dám thô lỗ, cuống quít lui ra sau, sau đó Ada đỡ Trầm Khánh Khánh tiến đến.

Adakhóc không ra nước mắt, bây giờ hoàng đế nhìn thật đáng sợ, cô xấu hổ gạt bỏkhuôn mặt tươi cười: “Trữ tổng…”

“Sợ anh không mở cửa, nên tự mở.” Trầm Khánh Khánh giơ chìakhóa lên, tuy cô rất muốn nói lời dễ nghe, nhưng hình như hiệu quả không đượctốt lắm.

Không phải anh không thấy sắc mặt trắng bệch của cô, môi đỏkhác thường, còn có khuôn mặt được ngụy trang kỹ càng, tươi cười như không cóviệc gì.

Nhưng Trữ Mạt Ly vẫn làm khó dễ cô: “Vì sao tôi không mởcửa?”

“Vì anh tức giận.”

Trữ Mạt Ly nở nụ cười, rõ ràng là giả vờ cười: “Vì sao tôiphải tức giận?”

“Vì tôi không giữ thể diện cho anh.”

“Tốt lắm, em vẫn chưa sốt đến hồ đồ. Vậy bây giờ em tới đâylàm gì?”

“… Vì anh nói anh có bác sĩ riêng.” Trầm Khánh Khánh càngnói càng vô lực, trong cơ thể là một khối băng, nhưng người vẫn nóng gắt, bănghỏa giao nhau, cô khó lòng chống đỡ.

Trữ Mạt Ly dựa cửa, từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt phượngcười như không cười nhìn cô: “Nghe nói chồng em là bác sĩ, sao không bảo hắnxem bệnh?”

Vẻ mặt tươi cười của Trầm Khánh Khánh rốt cuộc không chốngđỡ được lời nói của anh, mặt cô cứng ngắc choáng váng một hồi, từng đám mây đenbao phủ trong lòng, cuối cùng cô không nhìn anh nữa, cũng không có sức tranhcãi với anh, khẽ nói với Ada: “Đi thôi.”

Nhưng cô còn chưa quay người, thân thể bỗng nhiên nhẹ bẫng,ngay sau đó trời đất đảo ngược, cô được người ta ôm lên, chuyện này xảy ra quánhanh, Trầm Khánh Khánh cuống quýt ôm cổ Trữ Mạt Ly. Nhưng, da anh rất lạnh, cảngười cô nóng bừng vừa chạm vào anh, cô theo phản xạ liền rút tay về.

“Ôm đi.”

“Tôi rất nặng.”

Trữ Mạt Ly nghiêng mắt, nghiêm khắc nói: “Đã biết nặng, còndám dong dài.”

“Mắng cái gì.” Trầm Khánh Khánh rất muốn trừng anh một cái,nhưng cô đang bệnh, thật sự không đủ sức, sau đó dứt khoát đưa tay này, đầunày, đều dựa vào người anh, “Bỏng chết anh đi.”

“Không chết được.” Trữ Mạt Ly thờ ơ đáp, lại nói với Ada và Thuyền Trưởng,“Hai người có thể trở về, có tôi chăm sóc cô ấy.”

Hai người nọ tuy lo lắng cho Trầm Khánh Khánh, nhưng áp lựccủa hoàng đế quá lớn, cũng không dám ở lâu, lập tức biến mất.

Trữ Mạt Ly ôm Trầm Khánh Khánh đến phòng mình, Trầm KhánhKhánh vẫn chưa sốt đến hồ đồ, cô ngạc nhiên nói: “Đây là phòng ngủ của anh,không phải phòng khách?”

“Ừ, sáng nay ga giường phòng khách vừa giặt rồi, vẫn chưathay, hôm nay em ngủ ở đây đi.”

“Ga giường trong năm phòng khách đều giặt hết hả?” TrầmKhánh Khánh vẫn đang giãy dụa.

Trữ Mạt Ly đặt cô xuống giường, kéo chăn lên, lời nói khôngcho phép người ta nghi ngờ: “Tôi nói giặt là giặt.”

Trầm Khánh Khánh lại vội vàng kéo chăn ra: “Tôi vẫn chưathay quần áo.”

“Em có hai lựa chọn, một là ngậm miệng nằm im, hai là bâygiờ tôi ném em ra ngoài.”

“…”

Đồ biến thái, cũng không phải cô bị bệnh sạch sẽ, Trầm KhánhKhánh lại nằm lại trên giường, khi vừa chạy tới nơi này, tinh thần cả người vẫntreo cao, giờ lại dần tản mất, nhưng đầu lại nhói đau.

Trữ Mạt Ly ngồi xuống bên mép giường, khoảng cách như vậycũng có thể cảm nhận được độ nóng của cô, thật không biết cô đã chịu đựng thếnào mà qua đây.

Anh cúi người, khẽ lật chăn, cúi đầu đặt trên trán cô.

Hành động này rất bất ngờ, Trầm Khánh Khánh nhất thời như bịđiểm huyệt, tắc nghẽn từ đầu đến chân, quên mất phải giãy dụa.

Trán Trữ Mạt Ly cũng rất lạnh, dán lên trán cô, cảm giáclạnh đến tận tim, cô rõ ràng bị nghẹt mũi, lại có thể ngửi thấy mùi thơm ngáttrên người anh sau khi tắm rửa, còn có hơi thở nhẹ nhàng, dường như chỉ cần côkhẽ thở, sẽ có thể trao đổi không khí với anh. Cô không biết có phải mặt mìnhđỏ nhìn sợ lắm hay không, nhưng lòng cô đã không khống chế được rồi, cô có phầnsợ hãi, sợ trái tim mình cũng phát bệnh theo.

Trong lúc này, cô vẫn nhắm mắt, mãi đến khi anh ngẩng đầu.

Sau đó, cô nghe thấy anh nói: “Trước tiên đo nhiệt độ, tôigọi bác sĩ tới đây.”

Trầm Khánh Khánh còn chưa hết hoảng sợ: “Hả?”

Trữ Mạt Ly lấy nhiệt kế đo một chút, lập tức nhíu mày, khôngcó nhiều lời, anh ra ngoài cửa gọi điện thoại.

Trầm Khánh Khánh rụt vào trong chăn, cô đưa tay lên sờ trán,trên mặt dường như còn lưu lại cảm giác mát lạnh của Trữ Mạt Ly, cô chợt nhậnra những “mẩn ngứa” tra tấn cô đã hoàn toàn biến mất.
Bình Luận (0)
Comment