Không Xứng

Chương 66

Trầm Khánh Khánh không biết bản thân đã đi vào bệnh việnbằng cách nào, mọi thứ xảy ra quá nhanh, cô còn chưa kịp phản ứng đã tới bệnhviện. Nhưng cô vẫn luôn nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Trữ Mạt Ly, sợ hãi nhìngương mặt anh tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, còn cả những giọt máu không biếtchảy từ đâu, dường như không phút nào buông lỏng.

Hình như Quân Quân luôn nói bên tai cô, Khánh Khánh, bìnhtĩnh một chút, sẽ không sao, tới bệnh viện nhanh thôi, bệnh viện đó đã chuẩn bịsẵn sàng, sẽ lập tức cấp cứu. Sau đó, cô ấy liền khóc, một người nổi danh vô tưtrong giới nghệ sĩ thoáng chốc liền đỏ mắt.

Trầm Khánh Khánh như nghe thấy lời cô ấy, lại như không nghethấy, gương mặt trước sau không đổi, dường như đã mất hồn rồi. Sau khi xe cấpcứu chạy tới bệnh viện, viện trưởng tự mình đứng ở cửa, cùng với một đám bác sĩmặc áo blouse trắng, bọn họ nhanh chóng nâng Trữ Mạt Ly lên giường bệnh. TrầmKhánh Khánh lảo đảo đi sát theo sau, chen vào đám người nắm chặt tay anh khôngbuông. Buổi tối ấy, trong bệnh viện như gặp đại địch, viện trưởng mở đường,chạy thẳng tới phòng phẫu thuật.

Quân Quân giữ chặt cô, đành nói: “Khánh Khánh, buông tay rađi, tới phòng cấp cứu rồi.”

Trầm Khánh Khánh không hề động, nắm chặt bàn tay của Trữ MạtLy, ngón tay cô vẫn dán trên gân nơi cổ tay anh, cảm nhận mạch đập mỏng manhdưới da, mạch đập ấy như hòa vào nhịp tim cô, dường như nếu mạch không đập, timcủa cô cũng chết đi theo nó.

“Việc này không được chậm trễ, cô Trầm mau để chúng tôi phẫuthuật.” Viện trưởng lo lắng nói.

“Phải cứu anh ấy.”

“Chúng tôi sẽ gắng hết sức.”

“Phải cứu anh ấy.”

“Chúng tôi nhất định sẽ gắng hết sức.”

“Tôi không cần các người hết sức, tôi cần các người cứu sốnganh ấy!”

Cô đột nhiên quát lớn, cả hành lang chỉ có tiếng nói của côquanh quẩn trong không trung, đèn cấp cứu sáng trưng trên đỉnh đầu bỗng ngừngmột chút, mọi thứ yên tĩnh.

Cô buông tay, nhìn Trữ Mạt Ly bị đẩy vào phòng phẫu thuật.Anh nằm trên giường bệnh, khuôn mặt lạnh như băng như vậy, đã không còn sứcsống, giống như một giây trước anh còn bực bội nhíu mày vì cô, nhưng giây tiếptheo anh đã biến mất ở cửa phòng cấp cứu.

Thật lâu, cũng chưa có ai dám tiến lên gọi Trầm Khánh Khánh,Quân Quân đứng cạnh cô muốn nói điều gì, nhưng lại ngậm miệng, Kiều Hàn Thâmthâm trầm nghiêm mặt vỗ bả vai cô ấy. Adavà Thuyền Trưởng bị dọa đến choáng váng, Ted nghe tin đã chạy tới rồi, hoảng sợđến mức đeo lệch cả gọng kính, sắc mặt cậu ta trắng bệch, chân chạy tới cửaphòng cấp cứu, gấp đến mức giọng nói cũng thay đổi: “Tình hình thế nào…”

Còn chưa nói xong liền thấy bóng Trầm Khánh Khánh vẫn khôngnhúc nhích, cậu ta bỗng lặng im.

Trầm Khánh Khánh như hóa đá, đờ đẫn đứng trước cửa phòng cấpcứu, mắt nhìn cửa phòng đó, không biết nghĩ cái gì. Bỗng nhiên, cô lảo đảo quỳxuống đất, nôn đến long trời lở đất, như muốn nôn cả dạ dày, nôn ra tơ máu, mộtkhắc đó, cô ngã xuống mặt đất mất đi tri giác.

Trong phòng gió mát nhẹ thổi, nhiệt độ cao đến dọa người,Trầm Khánh Khánh cuộn tròn mềm mại, đầu đổ mồ hôi. Cô mơ màng nghe bên tai cótiếng người nói chuyện, câu được câu không, cô cố gắng muốn nghe xem bọn họđang nói cái gì, lại không nghe rõ chữ nào. Cô vùng vẫy một hồi, mí mắt bỗng mởvài khe nhỏ, ánh sáng chói mắt khiến cô đột nhiên rơi lệ, qua một lát mới dầnmở mắt ra.

“Tỉnh rồi.”

Không biết ai nói một câu, lập tức, năm sáu khuôn mặt xuấthiện trước mặt cô.

“Khánh Khánh, cảm thấy thế nào? Có choáng không, còn buồnnôn không?” Trên mặt Quân Quân viết vài chữ vội vàng lo lắng, đôi mắt to đã đỏhồng.

Trầm Khánh Khánh lắc đầu nhè nhẹ.

“Bác sĩ đã kiểm tra rồi, em quá sợ hãi thôi, yên tâm, đứa békhông sao.” Đáy mắt Ted phát sáng, cười cười nói với cô như ngày trước.

Trầm Khánh Khánh gật đầu nhè nhẹ.

Cô có hơi chần chừ, tim đập thình thịch, ai nói cho cô đãxảy ra chuyện gì không, ý thức cô quá rối loạn, không rõ ràng.

Là chuyện gì xảy ra?

“Khánh Khánh?”

Trầm Khánh Khánh đưa mắt nhìn về phía Quân Quân, dưới lớptrang điểm dày đậm của cô là vẻ tiều tụy, đang cố gắng chịu đựng cái gì, côliếc mắt nhìn Ted, đối phương nghiêm trọng gật đầu, cô lại cúi đầu nhìn vào ánhmắt mờ mịt của Trầm Khánh Khánh, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh, nói: “KhánhKhánh, lát nữa cậu nhất định phải bình tĩnh, nghe tớ nói hết lời.”

Trầm Khánh Khánh nhíu mày, trong mắt nổi lên sương mù dàyđặc.

“Cậu đừng sợ, chúng tớ sẽ ở bên cậu.” Đối mặt với ánh mắtcủa Trầm Khánh Khánh, cổ họng Quân Quân nghẹn ngào, suýt nữa không nói nên lời,“Khánh Khánh… Phẫu thuật xong rồi, cậu phải chuẩn bị tâm lý… Người đã cướp vềđược, nhưng mà, rơi vào hôn mê sâu.”

Ánh mắt Trầm Khánh Khánh đột nhiên chuyển biến, màn sương mùdày đặc trong nháy mắt trở thành sóng to gió lớn. Cô không biết lấy đâu ra sứclực, đột ngột xoay người ngồi dậy, suýt ngã xuống giường, nhưng còn chưa đứngvững đã lao về phía cửa.

Quân Quân kinh hãi: “Khánh Khánh!”

Có người đã chặn ở cửa ôm chặt lấy cô, không để cô nhúcnhích.

“Buông!”

“Em bình tĩnh một chút.” Quý Hàm giữ chặt vai cô không chocô làm loạn.

Hai mắt Trầm Khánh Khánh đỏ thẫm, như phát điên đấm đá QuýHàm, Quý Hàm nghiêm mặt mặc cô nổi điên, cô bỗng cúi xuống độc ác cắn mạnh vàocổ tay anh, Quý Hàm kêu lên một tiếng đau đớn, có giọt máu nhàn nhạt tràn ra từrăng Trầm Khánh Khánh.

Những người khác rốt cuộc cũng phản ứng lại, vội vàng tiếnlên hỗ trợ đưa Trầm Khánh Khánh lên giường.

Adalệ rơi đầy mắt, ôm lấy Trầm Khánh Khánh: “Chị Khánh Khánh, chị bình tĩnh mộtchút, bình tĩnh một chút.”

Quân Quân vội nói: “Khánh Khánh, bác sĩ nói ngôi thai củacậu bất thường, cậu không thể lộn xộn, sẽ làm đứa bé bị thương.”

Trầm Khánh Khánh sững sờ, bỗng nhiên yên lặng.

Quý Hàm đứng ở cửa, một tay che miệng vết thương, mặt khôngđổi sắc nhìn Trầm Khánh Khánh, trong mắt bỗng trào dâng đau xót.

Sau một hồi im lặng, Ted ngồi bên giường, đối mặt với TrầmKhánh Khánh, đưa tay vuốt mái tóc ngắn của cô, nói: “Bên ngoài bây giờ rấtloạn, phóng viên đều đến đây, em không thể đi ra ngoài với cái dạng này, emkhông thể gục ngã, em là Trầm Khánh Khánh, Mạt Ly… chắc chắn không muốn thấy emthế này.”

Mi mắt Trầm Khánh Khánh giật giật, im lặng nhìn Ted, ánh mắtcủa cô làm người ta thật sợ hãi, giống như không thể nhìn thấy ngày mai, mộtmảnh mù mịt.

“Anh ấy nói anh ấy phải nói chuyện với em, em nói em khôngmuốn nhìn thấy anh ấy.”

Ted sửng sốt, cổ họng lăn lộn một vòng, giữ trầm mặc.

Tất cả mọi người trầm mặc.

“Em cảnh cáo anh ấy không được đến gần em, không được đến gầnem.”

Trầm Khánh Khánh che mặt, bỗng nhiên thở gấp, giống như cásắp chết vì mất nước, cúi đầu phát ra âm thanh nghẹn ngào trong cổ họng.

Ted ôm chặt cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nước mắt vòng quanhhốc mắt: “Khánh Khánh, người còn sống, vẫn còn hy vọng.”

Khi Trầm Khánh Khánh ra khỏi phòng bệnh, trừ một chút tơ máutrong ánh mắt, trên mặt không có biểu tình gì, cô lạnh lẽo như băng, thần sắcvô cùng trấn định, vậy nên không nhìn kỹ thì không thể phát hiện mỗi bước chânlà mỗi lần cô rùng mình một cái, cô cứ như vậy đi theo Quý Hàm đến phòng bệnhtheo dõi đặc biệt.

Khi đến phòng bệnh, Quý Hàm quay đầu lại nhắc nhở cô: “Anhấy vẫn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, em chỉ có thể đứng ngoài nhìn.”

Trầm Khánh Khánh nhìn cánh cửa phòng bên kia, khẽ gật đầu.

Hai người đứng ngoài cửa, tay Quý Hàm đã đặt ở nắm tay trướccửa, Trầm Khánh Khánh đứng im không nhúc nhích, anh đợi một chút, mãi đến khicô hít sâu một hơi, gật đầu, anh mới mở cửa ra.

Bên trong là một cảnh tượng bận rộn, vài bác sĩ chính đangvây quanh một chỗ không biết thảo luận cái gì, vẻ mặt đều rất nghiêm trọng,nhóm y tá nhẹ nhàng thu dọn dụng cụ y tế.

Cách tấm thủy tinh, Trầm Khánh Khánh rốt cuộc thấy Trữ MạtLy. Trong khoảnh khắc này, trái tim cô co rút đau đớn, tay vô thức níu chặt áo,nhắm mắt một lúc mới dám đi nhìn. Người trên giường bệnh có thật là Trữ Mạt Lykhông, vì sao cô không thấy khuôn mặt anh tuấn của anh? Nhiều ống cắm trênngười anh như vậy, chắc là anh đau lắm?

“Toàn thân nhiều chỗ gãy xương, xương sườn là nghiêm trọngnhất, nhưng may mắn không chọc thủng phổi, không mất máu quá nhiều, đầu đã bịthương nặng, cần kiểm tra thêm mới có thể biết mức độ tổn thương…” Quý Hàm cốhết sức thuật lại đơn giản thương tích, lo lắng cho tâm trạng Trầm Khánh Khánh,cũng bớt đi vài phần.

Trầm Khánh Khánh chỉ khẽ gật đầu, sau khi cô ra khỏi phòngbệnh thì không nói một câu, trừ gật đầu vẫn là gật đầu, Quý Hàm không biết rốtcuộc cô có nghe thấy không, hay chỉ là hành vi vô thức. Ánh mắt anh phức tạpđặt trên sườn mặt mặt tái nhợt của cô, dường như qua một đêm đã gầy đi rấtnhiều, mới vừa rồi còn sợ hãi hốt hoảng, anh chưa từng thấy cô như vậy, dù cáiđêm mẹ cô qua đời, cô cũng không bi thương như vậy. Anh cúi đầu, hàng mi dàiche dấu ánh mắt, chân tình của Trầm Khánh Khánh, thu lại rồi sẽ không cho đi nữa,nếu đã tiếp nhận sẽ toàn tâm toàn ý, khóe môi anh mỉm cười đầy đau khổ.

“Em nghĩ…”

Trầm Khánh Khánh bỗng lên tiếng, Quý Hàm nghe tiếng nói liềnngẩng đầu, thấy cô gần như dán cả người trên miếng kính, mặc dù cố gắng khốngchế, giọng nói vẫn run rẩy như trước: “Năm ấy em bị tai nạn giao thông đau lắm,xương cốt toàn thân như nứt ra, một mình em là đủ rồi, vì sao anh ấy cũng nhưvậy chứ?”

Quý Hàm sửng sốt, yết hầu lăn lộn vài vòng, có điều lời muốnnói lại ép trở vào, muốn nói lại thôi, anh vẫn nên không nói gì thì hơn.

“Anh ấy sẽ tỉnh lại, phải không?”

Không phải cô nói cho anh nghe, mà là cần một lời khẳngđịnh, bất luận là ai.

Anh cúi đầu đáp lại: “Sẽ.” Qua một lúc, còn nói thêm, “Anhấy sẽ tỉnh lại.”

Một đêm dày vò, tất cả mọi người đều kiệt sức, nhóm bác sĩvẫn không dám sơ suất, luôn quan sát tình hình của Trữ Mạt Ly, bọn họ cũngkhông dám nói nhiều với Trầm Khánh Khánh, sợ cô không tiếp nhận được, nói vềvết thương cũng không khác Quý Hàm là mấy, còn khuyên cô không phải lo lắng,lời này nói ra cũng rất gượng gạo, nhưng chung quy vẫn tốt hơn nói thật.

Bầu trời xa xa dần sáng, rốt cuộc cái đêm làm người ta tuyệtvọng đã là quá khứ, mọi người đều khuyên Trầm Khánh Khánh phải nghỉ ngơi, côkhông được xanh xao như vậy, hơn nữa cũng không thể giúp gì cho việc chữa trị,cô còn phải đối mặt với rất nhiều phóng viên truyền thông, chưa tới hai ngàynữa, chắc chắn Trữ Phong sẽ tới, đến lúc đó phong ba bão táp, gió tanh mưa máunhư thế nào, không ai đoán được.

“Chị Khánh Khánh, chị ăn một chút đi.”

Trầm Khánh Khánh lắc đầu.

“Chị không muốn, cũng phải muốn ăn, bây giờ Trữ tổng nhưvậy…” Ada cắncắn môi, “Liễu Liễu chỉ có chị chăm sóc. Còn có đứa bé trong bụng chị, chịkhông đói bụng, đứa bé cũng sẽ đói.”

Những lời này là Ted dạy cho cô, cậu ta biết rõ, nếu Trữ MạtLy suy sụp, Trầm Khánh Khánh sẽ suy sụp theo, chỉ có lấy đứa bé khuyên cô, cômới không gục ngã.

Đôi mắt Trầm Khánh Khánh như sương tuyết kết băng rốt cuộccũng có động tĩnh, sau một lúc lâu, yên lặng xoay người: “Đưa chị.”

Đúng vậy, cô có thể để mặc bản thân, nhưng không thể khôngquan tâm đứa bé, hai đứa con, một đứa còn không biết ba mình đang cận kề nguyhiểm, một đứa chưa ra đời đã bị mẹ hoảng sợ liên lụy tới.

Thật ra cô cũng không ăn uống được gì, ngồi bên ngoài hànhlang miễn cưỡng ăn hết mấy miếng Adamang tới. Còn chưa ăn được ba miếng, dạ dày đã thấy buồn nôn, Trầm Khánh Khánhvội vàng chạy đến toilet nôn một hồi. Sau khi nôn xong, cô liều mạng hắt nướclạnh lên mặt mình, làm đầu óc tỉnh táo lại, nhìn bản thân trong gương một hồilâu, ánh mắt sưng đỏ, đượm đau buồn.

Người có thể làm nhiều chuyện tùy hứng, nhưng quá tùy hứngsẽ gặp báo ứng. Nếu sớm biết đánh mất sẽ đau khổ nhường nào, thì sao trước đâylại gây sự cho người. Nếu một người đàn ông có thể chết vì bạn, như vậy thì hàcớ gì lại không tin anh ấy yêu bạn, nếu yêu bạn, sao lại không thương con bạn?Anh nói không giữ đứa bé, chắc chắn có lý do, nếu cô đồng ý ngồi xuống nghe anhnói, có phải sẽ không như bây giờ không?

Trầm Khánh Khánh lại tát một vốc nước lên mặt.

Khi Trầm Khánh Khánh ra khỏi toilet đi qua toilet nam, bỗngnghe thấy hai giọng nói nam quen thuộc, nghe kỹ thì nhận ra đúng là Ted và QuýHàm.

Sao hai người kia lại ở cùng nhau?

Lúc này không có ai đi tới, Trầm Khánh Khánh đứng ngoài cửa,có thể nghe rõ ràng cuộc nói chuyện bên trong.

“Anh tìm tôi muốn hỏi chuyện gì?”

Là giọng của Ted.

Giọng nói Quý Hàm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Nghenói anh theo Trữ Mạt Ly mười mấy năm, hai năm này lại ở bên người Trầm KhánhKhánh.”

“Phải thì đã sao?” Ted luôn luôn không thể thích Quý Hàm, lúcnày khẩu khí cũng không được tốt lắm.

“Trong lòng tôi, vẫn có một bí mật hoặc có thể nói là mộtmối nghi ngờ. Nhưng gần đây tôi nghĩ đi nghĩ lại, dường như đã tìm ra sự thật.”

Ted không lên tiếng, Quý Hàm liền nói tiếp: “Khi tôi quenbiết Trầm Khánh Khánh, cô ấy 19 tuổi, người khác đều nói rằng năm đó cô ấy bịtai nạn giao thông, chính cô ấy cũng không ấn tượng gì với phần ký ức kia,nhưng mẹ cô ấy đã nói như vậy, bác sĩ nói như vậy, dường như cô ấy thật sự nghĩrằng có phần ký ức ấy, luôn tưởng mình bị xe đâm.”

Ngừng một lúc, Ted hơi cao giọng: “Anh còn biết cái gì?”

“Khi vừa quen cô ấy thì tôi không biết bất cứ chuyện gì, nămthứ hai chúng tôi chính thức hẹn hò, tôi quay lại thăm vị bác sĩ hướng dẫn tôithực tập, ông vô tình nhắc lại người ông cứu năm đó lại trở thành bạn gái củatôi. Nhất thời ông không chú ý, đã nói…” Quý Hàm dừng một chút, giọng nói lạnhthêm mấy độ, “Ông nói cô gái kia không thể là tai nạn giao thông đưa vào, cô ấyngã từ tầng cao xuống bị thương, còn có cả dấu hiệu mới sinh non.”
Bình Luận (0)
Comment