Không Xứng

Chương 7

“… A! Trữ Mạt Ly”

Lục Tường Thiên vô cùng ngạc nhiên, mà không chỉ mình LụcTường Thiên, Văn Hào cũng rất kinh ngạc, anh ta lập tức nhìn sang Trầm KhánhKhánh, xem ra Trầm Khánh Khánh cũng không biết Trữ Mạt Ly sẽ xuất hiện trongnày. Chỉ có Trương Hiển Chính khẽ biến sắc, tròng mắt âm u hơn vài phần.

Trữ Mạt Ly là ai? Người này là truyền kỳ trong làng giảitrí. Nếu muốn tiến vào vòng giải trí mà không biết Trữ Mạt Ly, thì chẳng khácgì chuyện bạn muốn thi vào trường cao đẳng mà không qua nổi đề bài tiểu học,đều không có cửa. Mà danh hiệu siêu thiên vương của Trữ Mạt Ly bây giờ dần đượcgiới giải trí thay thế bằng vị trí lãnh đạo công ty giải trí Hoàn Nghệ. Hơn nữathân thế và gia cảnh vững chắc, trên cơ bản anh muốn gió được gió, muốn mưa đượcmưa. Người cũng như thế, từ trước đến nay, Trữ Mạt Ly muốn làm gì thì làm. Ngàytrước dù khó hầu hạ nhưng anh chính là nhân vật lớn, thêm cả một đám fan trungthành, người khác vẫn phải nhìn sắc mặt anh, hiện tại cũng là như vậy. TrầmKhánh Khánh cho rằng sự thành công của mình là nhờ may mắn cùng chút thủ đoạn.Còn Trữ Mạt Ly thì như con trời vậy, không một nghệ sĩ nào có thể có được địavị như anh, lại còn có số mệnh tốt đến phi lý.

Điều duy nhất khác với trước là hiện tại anh còn có thểkhông cần thông báo. Lễ trao giải, tiệc tùng này nọ, bây giờ chỉ cần anh khôngmuốn, không ai có thể mời nổi. Về cơ bản, Trữ Mạt Ly vẫn duy trì hình tượngthần bí, nghệ sĩ trong công ty muốn gặp mặt ông chủ cũng không phải chuyện dễdàng. Bây giờ anh xuất hiện đột ngột, có thể không làm người ta kinh ngạc sao?

Trầm Khánh Khánh nghiêng mặt, cười hỏi: “Trữ tổng, sao anhlại tới đây?”

“Đi ngang qua, nghe Ted nói em ăn cơm trong này, thuận tiệnđến xem sao.”

Trầm Khánh Khánh nghĩ thầm, quả nhiên do Ted mật báo.

Trữ Mạt Ly mở khăn ăn, gọi bồi bàn, chọn phần bít tết, thêmmột ly rượu vang đỏ, tự mình ăn.

Thiên vương Trữ Mạt Ly ở ngay trước mắt. Cho dù đã ẩn luinhiều năm như vậy, nhưng ảnh hưởng của anh vẫn y như trước. Văn Hào có phầnkích động, đứng dậy nói: “Trữ tổng, được gặp anh thật là vinh hạnh. Em là VănHào, nam chính trong “Khuynh sào”. Em rất mến mộ anh.”

Văn Hào vươn bàn tay ra hồi hộp chờ đáp lại, nghe nói tínhtình Trữ Mạt Ly thay đổi thất thường, lúc thì điềm đạm, khi thì lạnh lùng, chỉcó điều hắn ta không phải bệnh nhân tâm thần, phần lớn thời gian đều khôngthích thân cận với người khác, mặc dù lãnh đạm, nhưng cư xử rất có phép tắc.

Trữ Mạt Ly vẫn ngồi không nhúc nhích, cánh tay của Văn Hàobị lờ đi nên có vẻ rất xấu hổ.

Lúc Văn Hào hết hi vọng muốn buông tay, Trữ Mạt Ly giơ tayra khẽ bắt tay với hắn: “Tôi biết rõ cậu, scandal của cậu và Khánh Khánh cũngđáng xem đấy.”

Văn Hào nhất thời vô cùng bất ngờ, Trữ Mạt Ly cũng khôngthèm nhìn hắn, uống một ngụm rượu vang đỏ, nói với Trương Hiển Chính: “Đạo diễnTrương, bộ phim “Tuyệt đại phong trần” Khánh Khánh nhất định sẽ đến tổ kịchđúng thời gian, có điều tối nay tôi tìm cô ấy có việc, chuyện bàn bạc kịch bảnhay là để sau đi.”

“Ha ha, đừng ngại. Chuyện của hai người dĩ nhiên quan trọnghơn.” Trương Hiển Chính cười cười nhìn về phía bọn họ.

Trầm Khánh Khánh hơi bực mình. Tuy trở mặt với Trương HiểnChính không lợi lộc gì, nhưng địa vị của cô bây giờ cũng không sợ đối địch vớihắn.

Ngay lúc cô định mở miệng, bỗng bị người ta đá nhẹ vào chân.

Trữ Mạt Ly thản nhiên xắt miếng bít tết, trước sau không cóai phát hiện chút chuyện anh làm.

Một cú đá này giúp Trầm Khánh Khánh bình tĩnh lại, cô giơ lyrượu hướng về Trương Hiển Chính mỉm cười xin lỗi: “Như vậy thì đạo diễn Trương,trước tiên em hy vọng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ, quay phim thuận lợi.”

Bữa cơm hơi trầm xuống, Trầm Khánh Khánh như bị giày vòtrong cảnh nước sôi lửa bỏng.

Ra cửa, tạm biệt. Trầm Khánh Khánh theo Trữ Mạt Ly lên xe.Người phó lái ngồi trên không phải Ted thì là ai?

“Đừng trừng anh. Nếu anh biết trước như vậy, thế nào cũngkhông để cho em đi.” Ted giành trước thanh minh cho mình.

“Hừ.” Trầm Khánh Khánh lại trừng mắt liếc anh một cái, lậptức chuyển sang Trữ Mạt Ly: “Anh thật sự chỉ đi ngang qua sao?”

Trữ Mạt Ly nhắm mắt nghỉ ngơi. Một bàn tay đặt sau đầu, tayanh cực kỳ xinh đẹp: năm ngón tay thon dài, khớp xương không lớn lại rõ ràng,màu da trắng nõn, ngón tay cắt sửa sạch sẽ. Trên ngón giữa luôn đeo một chiếcnhẫn khảm kim cương.

Miệng anh vẽ một đường cung xinh đẹp: “Em đoán xem.”

“Sợ tôi từ chối “Tuyệt đại phong trần” phải không?”

Trữ Mạt Ly khép hờ mắt: “Đừng quên thỏa thuận giữa chúngta.”

Trầm Khánh Khánh mất bình tĩnh: “80% thu nhập thuộc về anh.Tôi chỉ biết, anh sợ tôi phá vỡ hợp đồng thì công ty phải chịu nhiều tổn thất.”

Theo hợp đồng của cô và Trữ Mạt Ly, 80% thu nhập của cô phảisung công quỹ. Vậy nên dù Trầm Khánh Khánh vẻ ngoài chói lọi, kỳ thật lại làmột diễn viên nghèo. Ước tính xe của cô cùng với tất cả quần áo trang sức hànghiệu đều mượn tiền Trữ Mạt Ly mua, vì không muốn người ngoài biết được tìnhhình đói kém của mình. Bởi vậy, cô chỉ có quyền sử dụng, không có quyền sở hữu.

Bộ phim này được ký trước khi đạt giải thưởng Kim Tôn, thùlao cũng khả quan, vì thế tiền bồi thường cũng không ít.

Trữ Mạt Ly nhắm mắt: “Em biết như vậy là tốt rồi.”

Trầm Khánh Khánh vẫn vô cùng căm phẫn: “Anh biết tôi chánghét con heo kia, vậy mà còn muốn tôi đồng ý quay tiếp sao?”

Trữ Mạt Ly trầm mặc một lúc, nói: “Người phải nhìn về phíatrước. Lấy địa vị của em bây giờ, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”

Trầm Khánh Khánh nóng giận nhìn Trữ Mạt Ly chằm chằm, ngườinọ vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi như cũ.

“Tôi sẽ không bỏ qua cho con heo kia.” Một lát sau, TrầmKhánh Khánh thu lại ánh mắt, mặt mũi sa sầm nói.

Trữ Mạt Ly nghe thấy, rồi khẽ mỉm cười.

Ted mắt nhìn mũi, mũi hướng tim. Anh ta cái gì cũng khôngbiết.

Qua một lúc, Trầm Khánh Khánh gọi điện thoại cho ThuyềnTrưởng: “Thuyền Trưởng này! Em về trước đi! Chị đang đi cùng Ted.”

Sau khi tắt điện thoại, cô nói với Ted: “Em muốn đi thăm đạodiễn Triệu, anh biết ông ấy ở bệnh viện nào không?”

Trữ Mạt Ly bỗng dò xét cô: “Em muốn đi thăm đạo diễn Triệu?”

“Không được sao?” Trầm Khánh Khánh hỏi lại.

Trữ Mạt Ly khẽ hừ một tiếng, phân phó: “Đến bệnh viện.”

Ted tiếp tục mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, anh ta cái gì cũngkhông biết.

Chờ mua lẵng hoa rồi tới bệnh viện, Trầm Khánh Khánh mớihiểu hàm ý câu hỏi vừa rồi của Trữ Mạt Ly.

Tòa cao ốc bệnh viện hạng nhất của tỉnh vô cùng oai phongkhí thế.

“Không xuống sao?” Trữ Mạt Ly cúi đầu, hé mắt nhìn TrầmKhánh Khánh.

Trầm Khánh Khánh đeo kính râm, nhíu mày: “Vẻ mặt đó của anhlà gì vậy?”

Trữ Mạt Ly ý cười thêm đậm, nhưng đáy mắt lại thật lãnh đạm:“Vẻ mặt xem kịch vui.”

“Vậy ngài cứ từ từ xem đi.” Trầm Khánh Khánh đẩy cửa xuốngxe.

“Muốn anh đi lên cùng em không?” Ted hơi lo lắng theo côxuống xe.

Trầm Khánh Khánh không trả lời, anh ta coi như cô ngầm đồngý. Bà cô này thường xuyên như vậy, đừng nghĩ rằng cô im lặng nghĩa là khôngthèm nhìn bạn, kỳ thật đó là câu trả lời.

Buổi tối bệnh viện rất ít người, đạo diễn Triệu vẫn còntrong phòng theo dõi, vì muốn che mắt mọi người, hai người bọn họ đi đường vòngtừ cửa sau bệnh viện lẻn vào.

“Tình hình trước mắt ổn định, nên chị đừng lo lắng. Chỉ cầnan toàn qua khỏi tối nay, chồng chị sẽ không có nguy hiểm gì.”

An ủi được khuôn mặt đẫm nước mắt của bà Triệu, Quý Hàm vôcùng mệt mỏi ra khỏi phòng theo dõi VIP. Chiều nay đột nhiên nhận được thôngbáo phẫu thuật khẩn cấp, vẫn do chủ nhiệm tự mình tới tiến hành, anh làm trợ lýsố 1. Đám người khi đến bàn giải phẫu mới biết, thì ra là một bậc thầy của phimvõ hiệp, sở trường quay những bộ phim cổ trang nổi tiếng – danh xưng đạo diễnTriệu Vĩnh.

Một hồi phẫu thuật cuối cùng cũng cướp được mạng người từquỷ môn quan, ngay cả chủ nhiệm Tiếu cũng phải thầm lau mồ hôi.

Quý Hàm bị phân công ở lại trực đêm. Cách một tiếng phải tựmình kiểm tra một lần.

“Tôi ở ngay phòng nghỉ, có việc gì lập tức gọi tôi. Nhấtđịnh phải theo dõi kỹ càng.” Quý Hàm dặn dò y tá.

“Vâng. Bác sĩ Quý anh yên tâm…” Y tá Văn Văn nhìn vào bêntrong, không khỏi nói: “Thật là đạo diễn Triệu Vĩnh ạ?”

“Ừ.” Quý Hàm cúi đầu viết vào bản ghi chép theo dõi bệnhnhân.

Văn Văn lập tức đứng dậy: “Ôi! Thật sao? Không phải ông ấysẽ quay “Tuyệt đại phong trần” ư? Bây giờ thì làm thế nào đây?”

Tiểu Ngọc bên cạnh đang viết báo cáo liền ngẩng đầu: ““Tuyệt đại phong trần”, đấy là bộ phim tiếp theo của Trầm Khánh Khánh à?”

Ngòi bút Quý Hàm hơi khựng lại.

Tiểu Ngọc bên kia tiếp tục nói: “Nghe nói bộ phim này cònchưa bấm máy đã nổi như cồn. Vai diễn này đích thực là thử thách của Trầm KhánhKhánh. Trong phim lại thêm cả một dàn tuấn nam mỹ nữ. Phía nhà đầu tư Phương Hạthì chi một kinh phí lớn, tuyên bố muốn tạo nên một bộ phim điện ảnh đẹp nhấttrong lịch sử phim cổ trang.”

“Đừng nói là em đã đọc hết nội dung của mấy tờ báo đó nhé?”Văn Văn cười cười vỗ trán Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc đẩy kính mắt, ra vẻ hiểu biết, nói: “Nếu bộ phimnày có trở ngại thì Trầm Khánh Khánh sẽ gặp nhiều bất lợi. Cô ấy vừa đạt giảithưởng, rèn sắt khi còn nóng mới có thể củng cố địa vị, huống chi vai diễn mớicủa An Thiến đã sắp quay xong và đang chuẩn bị công chiếu. Một bên là HoànNghệ, một bên là Thời Đại. Hai diễn viên lại là những người xuất sắc nhất tronggiới. Trước mắt An Thiến có vẻ vượt trội hơn, Trầm Khánh Khánh còn phải đuổitheo sau.”

Văn Văn suy nghĩ nói: “Đạo diễn Triệu kia bị bệnh lúc nàyquả thật gay go!”

“Còn không phải sao? Hai ngày trước em còn đọc được mộtthông tin. An Thiến đã chọn bộ phim tiếp theo, hợp tác cùng ảnh đế PhươngThuấn. Danh tiếng của Trầm Trầm Khánh bây giờ rất có thể bị đè bẹp.”

“Hai người các cô! Thời gian làm việc nên chú ý một chút.”Thấy các cô càng nói càng hăng, Quý Hàm không khỏi phải ngắt lời.

“Anh làm gì mà phải nghiêm túc như thế! Nghe vài thông tinlá cải rất có lợi cho sức khỏe đấy!”

Không biết Trịnh Thị chui ra từ xó xỉnh nào, lập tức nhậnđược một cái liếc mắt xem thường của Quý Hàm.

Văn Văn cười nói: “Bác sĩ Trịnh, Trầm Khánh Khánh mà anhthích lần này gặp phiền toái rồi.”

“Hử? Em chắc chứ? Nhưng không sao, anh tin tưởng cô ấy.”

“Ha ha, anh đối với Trầm Khánh Khánh thật ái…” Văn Văn vừanói đến đây đột nhiên ngừng lại. Ánh mắt dán vào hai người đang đi về phía họ,không nhúc nhích.

“Này, chị làm sao vậy? Mới nói một nửa…” Tiểu Ngọc đẩy VănVăn: “Nhìn cái gì vậy?”

Tiểu Ngọc cũng nhìn về phía đó. Sau đó thì kinh ngạc tột độ,túm lấy cánh tay Văn Văn kéo mạnh: “Người kia… Người kia… Không phải em nằm mơchứ?”

Văn Văn gật đầu: “Chị khẳng định em không nằm mơ. Nếu khôngchính là cả hai chúng ta đều đang nằm mơ.”

Quý Hàm đang cúi đầu viết vài thứ linh tinh, thấy Trịnh Thịđập vào lưng anh, ngẩng đầu bất mãn: “Chuyện gì nữa?”

Trịnh Thị cười tủm tỉm hếch hếch cằm về phía trước.

Quý Hàm quay đầu, giây tiếp theo liền chết đứng.
Bình Luận (0)
Comment