Không Xứng

Chương 70

Hai ngày sau luật sư Triệu mang mấy bản văn kiện đến

“Cô Trầm, đây là danh mục tất cả động sản [1] và bất động sản của cô, mời cô xem qua.”

[1] động sản: những tài sản không phải bất động sản

“Của tôi?” Trầm Khánh Khánh thuận tay lật qua lật lại, lập tức bị con số khổng lồ này dọa, “Ông nói đây là của tôi sao?”

“Phải, 5 năm trước ngài Trữ đã mở một tài khoản ở nước ngoài bằng danh nghĩa của cô, mỗi khoản tiền cát xê cô nộp lên cũng đều ở đó. Trước khi bán tháo Hoàn Nghệ cho ông Trữ, ngài Trữ đã ngầm dời phần lớn tài sản của công ty vào tài khoản của cô.”

Trong hợp đồng bất công ngày trước giữa Trầm Khánh Khánh và Trữ Mạt Ly, vì giúp Quý Hàm mà Trầm Khánh Khánh không thể không đáp ứng tất cả điều khoản, phải nộp cho Trữ Mạt Ly tám phần lợi nhuận, bản thân chỉ giữ hai phần, cô không ngờ Trữ Mạt Ly lại trả lại cho cô những thứ này.

“Còn nữa, đây là danh sách tài sản của ngài Trữ.” Luật sư Triệu lại đặt lên một văn kiện, “Ngài Trữ đã chỉ đích danh, cô là người thừa kế tài sản.”

“Cái gì?”

“Nói cách khác, nếu anh ấy gặp chuyện bất trắc, tất cả tài sản đứng tên anh ấy đều thuộc về cô.”

“Không, đừng nói nữa.” Trầm Khánh Khánh nhắm mắt, ôm lấy đầu, “Ông đi đi, mang những thứ này về.”

“Cô Trầm…”

Trầm Khánh Khánh đột nhiên kích động: “Tôi không cần những thứ đó, anh ấy chỉ đang ngủ thôi, một ngày nào đó sẽ tỉnh lại, ông cầm tờ giấy chết tiệt này đi đi.”

Ted bên cạnh khẽ vỗ vai luật sư Triệu, lắc đầu.

Bọn họ đi rồi, Trầm Khánh Khánh đột nhiên cầm tay Trữ Mạt Ly, thân thể run rẩy kịch liệt, cô cúi xuống hôn loạn lên môi và ngón tay anh, áp mặt vào lòng bàn tay anh, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nóng hổi chạm vào da thịt lạnh lẽo của anh: “Mạt Ly, tỉnh lại đi, em sai rồi, em không nên giận anh, em sẽ nghe lời anh mà, là em không hiểu chuyện, là em tùy hứng, anh đừng bỏ em đi, em sợ lắm, anh đừng bỏ em lại một mình, Mạt Ly, Mạt Ly…”

Từ khi gặp chuyện bất trắc đến bây giờ cô chưa từng dám nghĩ tới, Trữ Mạt Ly sẽ rời xa cô như vậy, cả khi anh trong tình trạng nguy kịch, cô cũng không dám để bản thân nghĩ tới chuyện này. Cô biết nếu không nghĩ tới, thì sẽ không tuyệt vọng, nếu ý niệm này thoáng qua, tinh thần và thân thể của cô sẽ hỏng mất.

Cô không biết mình đang nói gì, cổ họng nghẹn ngào chua chát, hốc mắt đau đớn, như phải trút ra áp lực trong mấy ngày liền.

Nhưng, trong phòng bệnh chỉ có tiếng khóc thảm thiết của cô, bên ngoài trời vẫn trong xanh, nắng vẫn ấm áp, tia nắng len qua cửa sổ dừng lại bên giường, rải một tấm màn vàng mỹ lệ. Khuôn mặt tuấn mỹ của anh mang vẻ bình thản chưa từng có, mái tóc đen xõa trên chiếc gối, tương phản với gương mặt tái nhợt gần như trong suốt, đôi mày giãn ra, hai mắt nhắm nghiền, giống như không bao lâu nữa anh sẽ lại nhìn cô dịu dàng thâm tình như vậy, hàng mi dài hạ xuống in một bóng nhỏ, như che dấu nỗi lòng, có thế nào cũng không muốn mở ra.

Cô nói lâu như vậy, anh vẫn chỉ im lặng, không biết nghe được hay không.

Ngày ngày trôi qua, Trầm Khánh Khánh rốt cuộc lộ diện trước truyền thông, cô cảm ơn khán giả đã ủng hộ “Nữ hoàng áo trắng”, rồi thăm hỏi mọi người trong đoàn phim. Trầm Khánh Khánh vội vàng xuất hiện vài phút, có người nắm chặt cơ hội hỏi cô vấn đề này, cô nhìn vào ống kính, ánh mắt ưu thương chưa từng có, nhưng phong thái trên người càng thêm trầm tĩnh, cô nhàn nhạt nói, tôi sẽ rời khỏi làng giải trí, nhưng bằng một phương thức khác.

Một tháng sau Hoàn Nghệ được Trầm Khánh Khánh thu mua lại, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, Hoàn Nghệ hai lần đổi chủ, mà lúc này là Trầm Khánh Khánh ngồi trên vị trí của Trữ Mạt Ly.

Trừ lần đó ra, Trầm Khánh Khánh bắt đầu nhận trách nhiệm nuôi Liễu Liễu, cô yêu thương đứa bé này như vậy, không muốn bé chịu chút tủi thân nào. Cô cũng không giấu diếm nữa, đưa bé đến phòng bệnh Trữ Mạt Ly, nhìn bé giơ tay vuốt ve hai má ba mình, bóng hình nhỏ bé khiến cô xúc động trào nước mắt, ngạc nhiên là, Liễu Liễu cũng không khóc, bé quay đầu lại hỏi: “Ba con sẽ tỉnh đúng không ạ?”

Trầm Khánh Khánh ôm bé vào trong lòng ngực, nói với bé mà như nói với chính mình: “Sẽ. Chắc chắn sẽ tỉnh.”

Chỉ cần nghĩ đến chuyện anh tỉnh lại, cô sẽ có thêm rất nhiều can đảm.

Trầm Khánh Khánh ở với Liễu Liễu, lúc này cô mới phát hiện hóa ra trong phòng sách của Trữ Mạt Ly có một cái tủ chứa truyện tranh, cô tiện tay mở một quyển truyện, trong trang đầu tiên có một dòng chữ, nét chữ thật xinh đẹp, giống như bản thân anh vậy: “Ngày ấy em bảo anh và em cùng đọc, anh từ chối, anh nói rằng em thật ngây thơ, nhưng nếu có thể, anh hy vọng bây giờ ngày nào cũng có thể đọc cùng em.”

Chữ viết lướt nhẹ trên trang giấy, như nụ hồng hé nở trong tim.

Đến bây giờ cô vẫn không nhớ lại quá khứ của họ, cô không biết bọn họ đã gặp nhau, hiểu nhau và yêu nhau như thế nào, phim truyền hình nói khi bị kích động sẽ khôi phục trí nhớ cũng chỉ là phim, mỗi ngày cô đều cố nhớ lại, nhưng ngoại trừ trống rỗng vẫn là trống rỗng.

“Anh tỉnh dậy kể em nghe chuyện cũ của chúng mình được không? Ngày ấy em thích anh trước, hay anh thích em trước vậy?”

“Hôm qua em thấy đống truyện tranh trong phòng sách của anh rồi đấy, tất cả đều là của em phải không, đợi anh tỉnh lại, chúng ta cùng xem nhé.”

“Anh biết không, Liễu Liễu thực sự rất giỏi, con bé được giải nhất cuộc thi đàn dương cầm đấy, anh tỉnh dậy khen bé đi, nhé?”

“À, đúng rồi, hôm qua cục cưng trong bụng em động đấy, em rất sợ, cũng rất xúc động, anh tỉnh lại nói vài câu đi rồi em cho anh sờ bụng được không?”

Trầm Khánh Khánh cúi đầu tỉ mỉ cắt sửa móng tay, vừa nói với anh, tay anh nhìn rất đẹp, ngón tay thon dài sạch sẽ, ngón tay chơi dương cầm trời sinh, mỗi khi anh nắm tay cô, cô luôn thấy thật yên bình.

Cô nhìn khuôn mặt anh ngủ say như trước, chỉ nghe trái tim anh đang đập, cúi xuống hôn nhẹ môi anh.

Trong nháy mắt cô cúi xuống, sợi dây chuyền trên cổ chảy xuống, nhẹ nhàng chạm vào dây chuyền của anh, giống như có linh tính, dây chuyền vướng vào nhau như trái tim của họ.

Khi Quý Hàm vào phòng bệnh vừa lúc thấy một màn như vậy, anh sững sờ, chôn chân tại chỗ.

Trầm Khánh Khánh ngẩng đầu, bình tĩnh chào anh. Anh lấy lại tinh thần đi vào, chỉ hỏi thăm tình hình gần đây, còn nói nếu có gì cần giúp đỡ, có thể tìm anh. Trầm Khánh Khánh gật đầu, lấy khăn mặt lau tay cho Trữ Mạt Ly, chăm chú lau từng ngón một, làm chuyện mà cô đã quá quen.

Thấy không có chuyện gì, Quý Hàm lẳng lặng rời đi, trước khi đi lại bị cô gọi lại.

“Cái này… Vẫn muốn trả lại anh, nhưng không có cơ hội.”

Thứ cô cầm trong tay chính là chiếc nhẫn bạc đính hôn giữa họ.

Đáy lòng nháy mắt co rút đau đớn, anh vội quay đi, cứng ngắc nói: “Không cần, em cứ giữ đi.”

Xin cho anh giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.

Nửa năm nhanh chóng trôi qua, Trầm Khánh Khánh đã lộ bụng, cơ thể cũng dần ổn định, hơi một chút là cục cưng động làm cô khó ở, bụng càng lớn khiến cô càng khó chăm sóc Trữ Mạt Ly, nhưng dù là như vậy, cô vẫn kiên trì ngày ngày đến nói chuyện với anh như trước.

Cô nói, tuy Mạt Ly đang ngủ, không thể nói chuyện, nhưng cô biết anh hy vọng ngày ngày có thể thấy cô, ngày ngày được nghe cô nói.

Khi An Thiến tới, cô đang ở bên cạnh Trữ Mạt Ly, An Thiến đợi ở cửa một hồi, cũng không gọi cô, cô ở trong kiên nhẫn lặp lại công việc ngày nào cũng làm, sau đó mở cửa mời An Thiến vào.

An Thiến thấy cô bụng lớn đứng bên giường, lau mặt cho Trữ Mạt Ly, động tác nhẹ nhàng như sợ làm anh đau.

Trầm Khánh Khánh quay lại bắt gặp ánh mắt phức tạp của cô ta, hỏi: “Có việc gì không?”

“Cô xác định mời tôi quay phim?”

“Ừ, nếu cô không hài lòng với điều kiện, tôi có thể suy nghĩ thêm.”

“Vì sao?”

“Không vì sao cả.”

“Trầm Khánh Khánh.”

“Gì?”

Từng ấy năm tới nay, có lẽ đây là lần đầu tiên An Thiến đánh giá người phụ nữ trước mắt mà cô từng coi là tình địch, cô ấy không xinh đẹp bằng cô, cũng không dịu dàng bằng cô, cô tự nhận cô yêu người đàn ông này hơn cô ấy, nhưng cô ấy có được tình yêu của anh, mà anh đối xử tốt với cô chỉ vì muốn bồi thường. Cô từng nghĩ rất nhiều mà vẫn không hiểu nổi, nhưng giờ phút này cô đã hiểu.

“Tôi khâm phục cô.”

An Thiến nói xong liền đi, vài ngày sau hợp đồng có chữ kí của cô ta xuất hiện trên bàn làm việc của Trầm Khánh Khánh.

Hoàn Nghệ đã cần rất nhiều thời gian mới có được địa vị vững chắc trong làng giải trí, nhưng dưới sự điều khiển của Trầm Khánh Khánh, công ty nhanh chóng tìm lại danh tiếng ngày nào. Hai ảnh hậu từng là kình địch liên thủ với nhau, giành rất nhiều giải thưởng trong nước và quốc tế, tiến lên như nước triều dâng, đưa An Thiến lên đỉnh cao sự nghiệp. Mà ngày nào đó khi bộ phim ra rạp, một trong hai nhân vật ấy chịu dày vò suốt 12 tiếng, rốt cuộc hạ sinh một bé trai khỏe mạnh.

Tiệc đầy tháng của đứa bé trôi qua trong bệnh viện, khi ấy cô một tay nắm tay Liễu Liễu, một tay ôm Đẳng Đẳng [2], cảm thấy thật viên mãn, nhưng nếu Trữ Mạt Ly có thể tỉnh lại ở bên cô, vậy càng thêm viên mãn.

[2] Đẳng Đẳng: tên bé nghĩa là chờ đợi

Chớp mắt đã một năm, một mình trải qua xuân hạ thu đông, một mình sống với hai đứa bé, một mình đứng trên tầng cao của công ty nhìn chốn phù hoa xa mờ trước mặt. Trầm Khánh Khánh từ diễn viên Trầm trở thành Trầm tổng, sự kiên trì và cố gắng trong một năm này của cô đã dập tắt mọi lời đồn. Chẳng qua, cô hiếm khi mỉm cười, vẫn tao nhã như trước, lặng lẽ ở bên anh.

Cô vẫn cô đơn một mình như trước, ở bên Trữ Mạt Ly không rời, hoàn toàn chứng thực lời hứa ngày đó của mình: bất luận Trữ Mạt Ly sống hay chết, tôi cũng không rời xa anh ấy.

Thời gian một năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng đủ để dập tắt mọi kiên trì và hy vọng. Còn Trầm Khánh Khánh vẫn một mực chờ đợi, ngày ngày cô đều tưởng tượng, khi Trữ Mạt Ly tỉnh lại, cô nhất định phải hôn anh thật sâu, nói với anh cô yêu anh đến nhường nào.

Hôm nay là sinh nhật Trữ Mạt Ly, cô đưa hai đứa trẻ đến mừng sinh nhật ba chúng. Trong phòng bệnh tràn ngập tiếng cười trẻ nhỏ, chỉ có khi đó, cô mới có thể mỉm cười.

Đẳng Đẳng như cục thịt nhỏ bò lên người Trữ Mạt Ly, thân mật lưu lại nước miếng trên cổ áo ba ba. Liễu Liễu ngồi bên cạnh, tay cầm giấy khen, vui vẻ báo cho ba thành tựu của mình.

Trầm Khánh Khánh đứng trước cửa sổ tưới hoa, nhưng vẫn dỏng tai nghe giọng nói đầy tự hào của Liễu Liễu.

“Ba ba, lần này con sẽ đến Italy biểu diễn đó, có lẽ phải đi một tuần cơ, mẹ nói mẹ sẽ đưa Đẳng Đẳng đi với con, con nghĩ nếu có cả ba nữa thì vui lắm.”

Liễu Liễu chợt cứng miệng, con ngươi lóe sáng ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Trữ Mạt Ly.

Bỗng nhiên, bé cảm thấy có cái gì chạm nhẹ vào bé.

Bé tưởng là ảo giác, bé thường ảo giác ba ba đột nhiên tỉnh lại.

Nhưng, một lát sau, cái loại cảm giác này lại đến nữa.

Liễu Liễu hoảng sợ nhảy dựng lên, ngơ ngác nhìn cánh tay Trữ Mạt Ly đang đặt bên giường.

Bé nhíu mày, nín thở nhìn chăm chú.

Cái tay kia hơi nâng lên, ngón tay giật giật, như đang tìm thứ gì.

Liễu Liễu sợ tới mức không dám lên tiếng, bé cẩn thận nhích lại từng chút một, cầm tay Trữ Mạt Ly, sau đó bé rõ ràng cảm nhận được cánh tay ba đang đưa về phía bé.

“Mẹ ơi!” Liễu Liễu không khỏi kêu lên, “Ba ba… Tay ba động rồi!”

Tiếng chậu hoa trong tay Trầm Khánh Khánh rơi xuống đã thay cho câu trả lời.

HẾT
Bình Luận (0)
Comment