Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Chương 113

Lúc Vãn Vãn ở cữ, Chức Tâm đến thăm cô và bé cưng, cùng đến còn có Hứa Ngạn Sâm

Thời điểm chiêu đãi Chức Tâm và Hứa lão đại dùng bữa tối, Giang Diệc Hãn bồng con gái ra khỏi phòng một lần lại một lần.

"Tiểu Bảo, đây là dì Chức Tâm, chờ con lớn lên học giỏi tiếng phổ thông cùng đi làm MC với dì nha" Giang Diệc Hãn là một bộ dáng mong con trở thành phượng hoàng.

Hứa Ngạn Sâm lạnh nhạt nhìn lướt qua tên thuộc hạ cũ của mình, làm MC rất cần thiên phú, cũng không phải là a heo a cẩu đều được

Rất nhiều người đàn ông trên thương trường đều cảm thấy sinh con gái là tượng trưng "Không năng lực", gặp người xử sự đều là cực kỳ khiêm tốn, đâu giống như Giang Diệc Hãn ngày ngày mang con gái khắp nơi, như hiến vật quý hận mong muốn người khác khen con gái của mình nhiều thêm mấy câu.

"Được, chỉ cần chú nguyện ý người làm cô giáo như tôi" Chức Tâm cười gật đầu

"Tiểu Bảo muốn bái sư bái sư" Giang Diệc Hãn cầm tay nhỏ bé của con gái chụp gò má của Chức Tâm.

Chân mày Hứa Ngạn Sâm lặng lẽ nhíu lại

"Bộ dáng Tiểu Bảo thật đáng yêu, con mắt thật to miệng nho nhỏ xinh đẹp, rất giống Vãn Vãn đấy" Chức Tâm thuận tay nhận lấy con nhóc, yêu thích ca ngợi đến không buông tay.

Hứa Ngạn Sâm ở bên cạnh không dám gật bừa

Cũng không phải không đồng ý bảo bảo không đáng yêu, nhưng nói mẹ bảo bảo xinh đẹp. Làm ơn, chiều rộng mập giống cánh cửa thì xinh đẹp chỗ nào,

"Tiểu Bảo xinh đẹp hơn quả quýt nhỏ của vợ tôi lúc vừa sinh ra"

Hình như con bé biết đang nói nó nên trợn to mắt, con ngươi không chuyển mà nhìn chằm chằm vào Chức Tâm

Chức Tâm càng phát ra yêu thích không dứt "Cây quýt nhỏ bởi vì sinh non, thời điểm mới vừa sinh ra gần như chỉ lớn bằng bàn tay. Da toàn thân đều nhăn, mặt bằng phẳng, sống mũi không cao, miệng, hai mắt thật to càng thêm sưng to. Đừng nói đẹp, nó hoàn toàn là một đứa nhỏ xấu xí" Đứa bé đủ tháng khác chính là da thịt đầy đặn, cả người mềm mại béo mập

Nghe được Chức Tâm "Ghét bỏ" quả quýt nhỏ, mi tâm Hứa Ngạn Sâm dữ tợn nhíu thành một đoàn

"Nhưng không biết vì sao lúc Tiểu Bảo vừa mới sinh ra thật sự trắng bệch như tờ giấy, nhưng bị tôi nuôi biến thành đứa nhỏ màu vàng" Giang Diệc Hãn có chút khổ não

Người mới làm ba của con gái, vừa có chút gió thổi cỏ lay anh liền cực kỳ khẩn trương

"Đó là bệnh vàng da của trẻ sơ sinh, chưa tới mấy ngày tự nhiên sẽ từ từ biến mất" Chức Tâm để cho anh - người ba mới này đừng lo lắng

Ăn cơm tối xong, Chức Tâm vào nhà bồi Vãn Vãn

Thời kỳ sau khi sinh, Vãn Vãn vẫn rất mập, dáng vẻ cũng không khác trước khi lâm bồn quá nhiều

"Chọn tên cho bảo bảo xong chưa" Chức Tâm ngồi ở mép giường của cô

Vãn Vãn lắc đầu "Chưa. Hai người chúng tôi suy nghĩ rất nhiều tên, mỗi một cái nếu không phải anh phủ quyết tôi thì chính là tôi phủ quyết anh. Đến bây giờ vẫn không quyết định được, chỉ có thể tạm thời gọi nó là Tiểu Bảo" Hai chữ Tiểu Bảo thường được rất nhiều ba mẹ gọi đứa bé.

"Nhìn ra được Giang Diệc Hãn cực kỳ hưng phấn, cực kỳ khẩn trương vì bé cưng"

"Ừ" Từ khi Tiểu Bảo ra đời đến bây giờ chỉ mới hai mươi ngày, Vãn Vãn rõ ràng cảm thấy được toàn bộ trọng tâm của anh đều dời chuyển tới trên người bé cưng.

"Đều nói con gái là người tình kiếp trước của ba, tôi đều dựa vào đó để lấy lại thăng bằng cho chính mình đấy " Chức Tâm cười nói

Vãn Vãn cũng đáp lại một nụ cười

Cô không có không thăng bằng gì hết, bởi vì trong lòng trong mắt của cô cũng chỉ có con gái.

"Có sữa không?"

"Có rất nhiều, đủ để bé cưng ăn" Vãn Vãn tính dùng sữa mẹ tinh khiết nhất để nuôi con.

Điểm này ý kiến của cô và Giang Diệc Hãn đều nhất trí

"Không sợ vóc người biến dạng" Chức Tâm cười hỏi

Vãn Vãn có chút hơi uể oải

Hiện tại cô hoàn toàn không có vóc người đáng nói.

"Không sao, bây giờ chỉ là mập giả, rất nhanh sẽ gầy xuống thôi" Chức Tâm an ủi cô "Hai người định lúc nào thì bổ sung tiệc rượu, cố gắng giảm cân, đến lúc đó là có thể mặc áo cưới rồi."

Vãn Vãn cứng đờ

Cô cứng đờ cũng không phải bởi vì Chức Tâm nói đến giảm cân, mà là…

Chức Tâm cũng lập tức nhận ra có cái gì không đúng, hình như vấn đề này của cô hỏi khó Vãn Vãn rồi.

"Chúng tôi...."

Vẻ mặt do dự của Vãn Vãn khiến Chức Tâm sững sờ, suy đoán "Đừng nói với tôi là hai người không thảo luận đến vấn đề này"

"Tôi.... tôi có chút lo lắng...." Những lo lắng này khiến cho cô vẫn luôn không biện pháp thảo luận vấn đề trọng điểm với Giang Diệc Hãn.

Từ khi xuất viện đến bây giờ, Giang Thiệu Cạnh cũng không muốn bước vào trong căn phòng này một bước

Trước khi sinh, một khi dính đến vấn đề này, cô luôn tìm lời nói đề dời đi. Gần đây Giang Diệc Hãn cũng không muốn nhắc lại, khiến cho cô thở phào nhẹ nhõm

Thấy bộ dáng của cô giống như có lời khó nói, Chức Tâm thở dài

"Vãn Vãn, tôi thật sự thích cô, cho nên hi vọng cô sẽ không giống tôi, không quý trọng khiến hạnh phúc chạy đi từ trong lòng bàn tay"

Vãn Vãn sửng sốt một chút "Cô và.... Hứa lão đại...." Không phải vô cùng tốt sao? Ít nhất trong mắt người ngoài, bọn họ đúng là rất đẹp đôi.

"Biết rõ có một số việc không thích hợp, nhưng vẫn không cách nào tự kiềm chế.... Thỉnh thoảng quan hệ thân mật trên giường ở trong miệng anh ta cũng biến thành chỉ là một loại thói quen làm với cô mà thôi. Cô hoàn toàn không phân rõ mình có phải là nhu cầu cầm đến bổ khuyết chỗ trống lúc anh ta tịch mịch hay không? Sau này một khi anh ta gặp được người mình thích, cô vĩnh viễn chỉ là người không có quan hệ mà thôi, gặp lại cũng chỉ vì kết thúc quan hệ không đứng đắn...." Loại tâm tình bất an này không có trải qua sẽ không hiểu "Vãn Vãn, tôi không hy vọng cô giống như tôi"

Vẻ mơ hồ mất mác trên mặt Chức Tâm khiến Vãn Vãn ngẩn người một lúc.

Chức Tâm vừa nói xong mới giật mình vì mình nói quá nhiều, cô chỉ có thể cười cười che giấu "Vãn Vãn, tôi chỉ muốn nói cho cô biết thật ra thì hạnh phúc và khổ sở chính là anh em sinh đôi, không có người nào trao cho người nào nghĩa vụ vẫn luôn chờ đợi"

Tim Vãn Vãn khẽ xúc động, gật đầu với cô.

"Vãn Vãn, đừng bởi vì quá nhiều băn khoăn khiến kết quả hối hận không kịp"

....

Sau khi Chức Tâm đi, một lời cuối cùng của cô ấy giống như vẫn có tiết tấu lặp lại quanh quẩn ở trong đầu Vãn Vãn.

Trên thực tế, chị họ Dư Vấn cũng nói lời giống vậy,

"Hôm nay ăn bữa khuya món gì?" Giang Diệc Hãn thò đầu vào hỏi

Vãn Vãn vội vàng kéo cao chăn che lại thân thể có chút mập của mình.

"Em không ăn...." Cô lắc đầu

Cô muốn giảm cân, hôm nay soi gương một chút, mặt của cô đã mập đến sắp biến hình, tiếp tục như vậy nữa liền không thể gặp người

Đến nay Vãn Vãn còn nhớ vẻ mặt ngạc nhiên của Giang Thiệu Cạnh lúc nhìn thấy cô ở trên giường bệnh.

Sau đó Giang Thiệu Cạnh nói một câu.

"Diêc Hãn nuôi béo em rồi." Cũng nuôi quá châu tròn ngọc sáng

Người biết thưởng thức đều biết nuôi béo đó là nuôi động vật gì đó, cho nên một tầng ý tứ mỏng trong lời nói của Giang Thiệu Cạnh khiến cho cô nhớ rất sâu.

"Không được, ở cữ dưỡng tốt thân thể rất quan trọng, em phải ăn được ngủ được" Giang Diệc Hãn đã tự tiện quyết định "Anh hầm cách thủy tim heo cho em rồi"

Không nghe bất kỳ âm thanh phản đối nào của cô, nhìn bóng lưng của anh nhanh chóng biến mất, một lát phòng bếp bay ra mùi rượu làm cho người ta rất động lòng người, khuôn mặt Vãn Vãn nhất thời sụp đổ.

Anh đúng là hầm cách thủy tim heo, anh hầm cách thủy tim của cô....
Bình Luận (0)
Comment