Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Chương 2

Được rồi, thật ra thì yêu cầu của cô với bạn cùng phòng thật không cao.

Koala Bear: "Có yêu cầu gì đặc biệt?"

Đầu Gỗ: "Nếu như có thể, không gian ngôi nhà bảo trì yên tĩnh thích hợp, tôi rất sợ ầm ĩ, đặc biệt là ban đêm...." Cô thật sợ chết sóng âm mất hồn khiến người ta mơ màng.

Đặc biệt là âm thanh rên rĩ của Lương Vũ vang đến đất rung núi chuyển.

Koala Bear: "Không thành vấn đề, tôi không có thói quen ẫm ĩ người khác vào lúc nửa đêm."

Đối phương không hiểu ý của cô, cô cũng không mặt mũi nói thẳng, chỉ có thể mặc niệm.

Đầu Gỗ: "Vậy.... trong phòng bạn dơ dáy bẩn thỉu thế nào cũng không quan trọng, nhưng phòng khách và phòng vệ sinh là khu vực dùng chung, có thể giữ vệ sinh không?" Một điểm này, lúc Lương Vũ vào ở đã từng bảo đảm với cô, nhưng khắp nơi trên ghế sa lon phòng khách, trong phòng vệ sinh luôn có thể nhìn thấy nội y xinh đẹp đỏ rực của cô ấy.

Koala Bear rất sung sướng đánh xuống một hàng chữ: "Làm được, không thành vấn đề, tôi cũng sợ bẩn."

Đối phương thật là người tốt, nói chuyện rất tốt!

"Có thể mạo muội hỏi một câu, nghề nghiệp của bạn là...." Cô rất sợ gặp khách thuê có tính cách xấu.

"Tác giả viết văn." Khi Koala Bear gõ xuống mấy chữ này, Vãn Vãn rơi lệ, trên thế giới này thật là có hai chữ duyên phận!

"A, trùng hợp như thế!" Cô bật thốt lên.

Hình như tôi không có hỏi cô đi? Hơn nữa, ngu ngốc, cô lộ nghề nghiệp ra ngoài rồi! Những lời này, Koal¬a bear sẽ không nói ra miệng: "Tôi muốn nói rõ một chút, tôi bị mất chứng minh thư, không cách nào cung cấp giấy tờ, nhưng tôi có thể thêm tiền đặt cọc."

Lại có thể không có chứng minh thư....

Vãn Vãn còn đang do dự, đối phương đã hỏi: "Khi nào tôi có thể tới xem phòng?"

Do dự một chút, Vãn Vãn vẫn đánh xuống hàng chữ, "Lúc nào cũng được...."

"Vậy được, tôi logout trước, tám phút sau tôi đến chỗ cô!" Koala Bear là người thuộc phái hành động.

Chỉ là, đáp án này khiến cô sợ hết hồn.

Biểu tượng của đối phương đã biến thành màu xám tro.

Hu, cô còn chưa có hỏi cô ( anh ) điểm quan trọng nhất, giới tính là gì....

Nhưng, tác giả viết văn phải là phái nữ chứ? Giống như Lương Vũ làm công việc biên tập, chính là nữ! Tinh thần AQ(2) của Vãn Vãn lại dâng lên rồi.

Tám phút, không nhiều không ít, chuông cửa được ấn vang.

Vãn Vãn luống cuống tay chân, bởi vì phải thấy người xa lạ, tâm tình khẩn trương tới tay chân cũng phát run, cô mở cửa.

Người trong cửa, ngoài cửa đều sửng sốt.

"Cô là ‘Đầu Gỗ’?" Người đàn ông ngoài cửa hoàn toàn không còn gì để nói.

"Tôi...." Vãn Vãn đứng ở ngoài cửa, hành lý đặt ở dưới chân, nhìn trai đẹp từ trên xuống dưới, hoàn toàn có thể làm cho người ta trợn tròn mắt, cô kinh ngạc, tiếp theo là một trận im lặng.

"Giới tính trên tư liệu QQ của cô là nam, tôi không có nghĩ tới tình huống này." Người đàn ông cảm thấy nhức đầu không dứt.

Anh mới vừa bỏ lại một câu với lão đại "Thế giới hòa bình, rốt cuộc giải thoát!" Liền chạy như bay ra, hiện tại muốn anh xách theo hành lý trở về? Có cần thảm như vậy không! Anh đã trải chiếu, ngủ ba ngày trên sàn nhà đá cẩm thạch trong văn phòng, hiện tại anh cực kỳ nhớ nhung tư vị của giường.

Nhìn khuôn mặt kia, Vãn Vãn vẫn trong trạng thái kinh ngạc.

"Tôi họ Giang, tên.... Hãn...." Anh tự giới thiệu.

"Giang, Hãn...." Vãn Vãn sững sờ phải lặp lại tên của anh.

"Tôi hiểu rõ nam nữ mướn chung có thể có chút phiền toái, nhưng nếu chuyện đã như vậy...." Anh chỉ chỉ hành lý dưới chân mình, "Tôi rất có thành ý mướn phòng của cô, chuyện cô yêu cầu, tôi đều sẽ làm được, sẽ không gây phiền toái cho cô."

Cô không biết trả lời như thế nào, Vãn Vãn không giỏi nhất là cự tuyệt người khác.

Thấy bộ dạng cô nhũn như con chi chi, rất dễ khi dễ, Giang Hãn trực tiếp xách theo hành lý bước vào, thân thiết đưa tay thon dài ra với cô: "Thuê phòng vui vẻ!"

Chú thích:

(1) Tử Kỳ, tên đầy đủ là Tự Tử Kỳ. Thời đại chiến quốc Xuân Thu, Sở quốc Hán Dương (nay là thuộc thôn Vũ Hàn Thái, tỉnh Hồ Bắc), tương truyền Chung Tử Kỳ là một tiều phu đội đấu lạp, mặc áo tơi, lưng mang đòn gánh, cầm rìu bản to. Trong lịch sử ghi lại khi Bá Nha về nước thăm người thân, đang đàn cổ cầm ở Hán Giang, Chung Tử Kỳ vừa vặn gặp được, cảm thán nói: "Nguy nguy hồ như núi cao, dương dương hồ như Giang Hà" Sở thích hai người hợp nhau, liền trở thành bạn tri kỷ. Sau khi Chung Tử Kỳ mất, Bá Nha cho rằng trên đời đã mất đi tri âm, cả đời không động vào cổ cầm.

(2) AQ (chỉ số nghịch cảnh) là năng lực của chúng ta khi xử lý nghịch cảnh. Miêu tả chính xác lực chịu đựng suy sụp của một người. Căn cứ theo chuyên gia AQ Paul - tiến sĩ nghiên cứu sức chịu đựng, một người có AQ càng cao, càng có thể thay đổi khi đối mặt với nghịch cảnh, tích cực lạc quan, nhận khiêu chiến của khó khăn, phát huy sáng ý tìm ra phương án giải quyết, bởi vậy có thể bất khuất, càng đánh càng dũng cảm, biểu hiện trác tuyệt khi đối mặt với các chết.

*************

Giang Hãn được lão đại giao cho một nhiệm vụ mới: Qua một tháng nữa là gần đến tết trung nguyên(1) rồi, viết một bài báo về tết trung nguyên.

"Tháng sau chính là tháng bảy âm lịch, rất nhiều tạp chí và tòa soạn báo sẽ viết đêm thất tịch lãng mạn và ấm áp, làm nổi bật một ngày lễ mơ hồ, được người Ôn Thành gọi là ‘giữa tháng bảy’. Tôi đã xem qua mấy đoạn video tương đối oanh động ở Ôn Thành vào năm ngoái, trong đó oanh động nhất chính là video chuyện ma quỷ khủng bố ở khu Long Vịnh vào tết Trung Nguyên.《 Tuần san Thành Đô 》mới vừa vào Ôn Thành làm thí điểm, tôi không muốn theo phong trào viết một bài báo phong hoa tuyết nguyệt không có ý nghĩa, nếu như có thể viết ngày lễ đạo giáo tết Trung Nguyên này, xoay quanh trung tâm ma quỷ, viết chuyện ma, có lẽ sẽ có lượng tiêu thụ khá."

"Lão đại, anh để cho tôi viết ‘thả hoa đăng’? Như trong bóng đêm, lấm tấm ngọn đèn dầu, theo sóng lan tỏa ra...." Anh không biết lớn nhỏ cười nhạo.

Anh không cảm thấy loại bài báo này thì có nguồn tiêu thụ gì, hơn nữa tết Trung Nguyên liên quan đến anh cái rắm ấy. Anh là phóng viên báo xã hội, tại sao chuyện quỷ sai này phải rơi vào trên đầu anh? Còn phải gắng viết đạt tới mức lay động cái đẹp? Mặc dù là không thể quang mình chính đại lấy ra giấy chứng nhận phóng viên, nhưng anh không cần thảm như vậy chứ, lại có thể luân lạc tới mức phải đi viết chuyện ma.

Lão đại bị khiêu chiến uy nghiêm, mặt không chút thay đổi: "Theo truyền thuyết dân gian, vào ngày tết Trung Nguyên, bầy quỷ đều phải vượt ra khỏi Minh giới, chú nói loại người nào sẽ sợ trôi qua ngày lễ này nhất?"

Nói nhảm, đương nhiên là loại người làm việc trái với lương tâm rồi!

Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, Giang Hãn lập tức hiểu ý tứ lão đại, "OK, tôi đi tìm một chút có đại án oan tình trọng đại gì không?"

Anh thừa dịp lão đại sắp gác điện thoại "Hứa lão đại, còn chưa có chúc mừng anh được làm ba vào tháng trước! Muốn quà tặng gì?"

Người đàn ông luôn luôn nghiêm cẩn mà lạnh mạc, lúc này lộ ra mỉm cười, "Cám ơn."

Không cho anh bất kỳ cơ hội ước ao ghen tị nào, Hứa Ngạn Sâm được gọi lập tức nói: "Quà tặng thì không cần, chú nắm chắc một chút cho tôi, nhanh chóng tìm được tin tức có thể để cho《Tuần san Thành Đô》làm lần đầu đã thành công, chấn động một thời!" Mở rộng bản đồ sự nghiệp của anh, khiến tuần san thành công đặt chân ở Ôn Thành, chuyện này với anh ta mà nói, chính là quà tặng tốt nhất.

Nhận được!

Cúp điện thoại, Giang Hãn hiểu, hiện tại chuyện đầu tiên anh phải làm, chính là phải tìm trò vui, nếu không đến khi hoàn thành xong bản thảo sẽ hoàn toàn mệt mỏi giống như cuộc sống một con chó, nhất định sẽ làm cho người ta có cả suy nghĩ nhảy lầu.

Nhưng nơi nào có trò vui? Anh nghĩ nên xem vài cuốn sách.

Nhìn quanh căn phòng, phát hiện ở trong phòng có rất nhiều tiểu thuyết, anh tiện tay lật vài tờ, phát hiện phần lớn đều là sách mẫu xuất bản, hơn nữa hoàn toàn đều là tiểu thuyết ngôn tình.

Anh là một đấng mày râu, cho dù rảnh rỗi, nhàm chán đến sắp mốc meo cũng không chịu đựng nổi đối thoại tràn ngập buồn nôn kiểu tiểu thuyết Quỳnh Dao.

Anh muốn ở trong phòng này tìm mấy quyển tiểu thuyết võ hiệp, cho dù có lời nói ngôn tình, anh vẫn tương đối có thể tiếp nhận múa kiếm với mỹ nhân, xông xáo giang hồ..., nhưng anh lật tung cả căn phòng rồi, trừ tiểu thuyết ngôn tình chính là tiểu thuyết tình dục càng khiến người ta càng buồn ngủ hơn, có thể thấy được khẩu vị của khách thuê trước không chỉ có nhàm chán, còn tương đối "Nặng",

Trong chồng sách kia, duy nhất hấp dẫn anh là một tác giả có bút danh "Khảo Lạp".

Đều giống như tiểu thuyết tình yêu, giọng văn uyển chuyển hàm xúc tinh tế, giống như lời nói chân lý tình yêu êm tai. Nhưng cô viết 'kiếp tình nhân', lấy kỳ ảo thần bí làm gia vị, dưới ngòi bút tạo ra mỗi nhân vật đều giống như người thật, có cách suy nghĩ đặc biệt của mỗi người. Giọng văn ấm áp, thỉnh thoảng đột nhiên có một vài lời nói khôi hài, thay thế không khí khẩn trương đau buồn, thêm vào rất nhiều phong thái đa dạng, khiến chuyện xưa hợp khẩu vị của anh hơn.

Anh tốn một buổi tối, xem xong câu chuyện có một chút trinh thám này, lúc đặt sách trở về giá, mặc dù không thể nói giống như thợ đá khắc vào trong đầu từng lời nói và tư tưởng trong sách, nhưng đối với chuyện ma anh sắp viết, hẳn sẽ có tác dụng gợi ý nhất định.

Anh nghĩ, Khảo Lạp nhất định là tên một đại mỹ nhân rất có khí chất, có một mái tóc dài phiêu dật, vừa đen lại vừa thẳng, có một tâm hồn đa sầu đa cảm, còn có một đôi mắt tỉnh táo.

Mặc dù cô viết chuyện ma, nhưng chắc chắn sẽ không giống cô bạn cùng phòng mới, là một người cổ quái.

Mướn chung tháng thứ ba, Giang Hãn không chỉ một lần hoài nghi, thật ra thì trong căn phòng này chỉ có một mình anh? Nếu như không phải mỗi ngày vào lúc nửa đêm, anh luôn ngủ không sâu, nghe được sát vách có một chút tiếng vang, suy nghĩ này của anh tuyệt đối sẽ thành lập!

Đúng vào lúc 12 giờ 30 phút, lại một đêm yên tĩnh.

"Két" một tiếng, tiếng cửa mở cẩn thận nhẹ nhàng, ngay sau đó truyền đến tiếng bước chân rón rén hơi nhỏ, tiếp theo chính là âm thanh truyền đến từ phòng tắm, nếu như những thứ này tồn tại thật.

Anh nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nửa giờ sau, tiếp tục âm thanh làm cho người ta rợn cả tóc gáy, "Bay" trở về phòng, chứng minh anh không nghe nhầm.

Cho nên, không phải anh nghe nhầm? Nếu như không phải là anh kiên định trong nhà không có chuyện ma quỷ, nếu như không phải là anh khẳng định có thể có người lúc muốn đi tolet cũng sẽ trước len lén lấm lét nhìn trái phải, quan sát "Địa hình", sau khi xác định anh không có ở đây, lập tức chạy chậm chuồn êm ra ngoài, anh thật cho là mình anh độc chiếm căn nhà này, dù sao những thứ khu vực chỉ rõ dùng chung kia, chỉ có anh sử dụng quang minh chính đại.

Công việc của anh áp lực rất lớn, thời gian dài, cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi càng không có quy luật, đặc biệt là anh và Hứa lão đại yêu cầu đặc biệt nghiêm khắc với hiệu suất, không cần ngày ngày ngồi ở tòa soạn báo, nhưng điện thoại di động phải mở liên tục hai mươi bốn giờ, một cú điện thoại lập tức phải tới nơi.

Công việc của anh không hề làm việc và nghỉ ngơi như bình thường, nhưng cùng dưới một mái nhà, cơ hội anh gặp bạn cùng phòng đó gần như bằng không, làm hại anh thiếu chút nữa quên đối phương trông như thế nào.

Dĩ nhiên, đây là khoa trương, bạn cùng phòng có đôi mắt rất lớn, nhút nhát, mắt to đen trắng rõ ràng, khiến anh ấn tượng khắc sâu.

Ngày ấy, lúc anh thân thiện đưa tay ra với cô, nói: "Mướn chung vui vẻ!", vẻ mặt bị hù dọa của cô, rất muốn cự tuyệt, lại không biết mở miệng làm sao. Bộ dáng thì cứ như đang muốn nói lại thôi, rõ ràng càng thêm khôi hài.

Chỉ là, anh thật sự có dọa người như vậy sao?

Mỗi ngày lúc anh ra cửa, sẽ theo thói quen nhìn cửa phòng bên cạnh một chút, giống như vẫn luôn khép chặt.

Thành thật mà nói, mặc dù thời điểm anh nói chuyện không nể mặt người khác, thỉnh thoảng miệng nói ** có vài lời hơi hiềm khích, nhưng nhân duyên của anh rất tốt, sợ anh đến như vậy, thật đúng là không thấy nhiều.

Mỗi buổi tối khi anh về nhà, ở dưới lầu sẽ theo thói quen ngước mắt nhìn trên lầu một chút. Gian phòng cách vách hiện ra ánh đèn, quần áo trên ban công tung bay xung quanh, chứng minh bên trong có người, mà anh quả nhiên là đang bị người ta né tránh .

Anh có một điểm không tốt, thích đối nghịch với người khác, vì vậy ba tháng này, anh thử qua không ít phương pháp.

Anh xấu xa khóa toàn bộ cửa sổ lại, ở bên trong....

Lột sầu riêng!

Khiến khắp phòng đều là mùi thối, một hương vị hôi thối tràn ngập bốn phía, ở trong không gian kín tuyệt đối sẽ hun đến muốn nhảy lầu.

Sau đó, quả nhiên như anh đoán, có người không chịu được nữa. Anh nghe bên trong tiếng chạy bộ vội vàng bịch bịch bịch và tiếng mở cửa sổ, sau đó....

Không có? Lại có thể không có! Anh khó có thể tin, lại có thể không có ai chạy đến chống nạnh lớn tiếng kháng nghị.

Tiếp theo, anh cố ý để bát đũa phòng bếp chất thành núi, cố ý làm loạn phòng khách không sửa sang lại, thậm chí quá đáng đến nỗi lúc tắm khiến sàn nhà đầy nước.

Nhưng vừa tan tầm trở lại, phát hiện bát đũa chất thành núi đã rửa sạch sẽ, lần nữa trở về vị trí cũ. Về phần phòng khách thì được quét dọn trơn bóng như gương, mà phòng tắm anh cố ý làm ướt cũng sớm lặng yên không tiếng động được lau sạch sẽ rồi.

Cho nên, người bạn cùng phòng này của anh thật ra là một Ninja rùa? Hơn nữa, còn là một con rùa rất sợ người xa lạ.

Bởi vì công việc, anh biết các phụ nữ khôn khéo cường hãn, tin tức anh cực khổ đoạt được cũng không lớn bằng bọn họ, muốn để phụ nữ bọn họ thua thiệt? Không có cửa đâu! Cho nên, giống như bạn cùng phòng, cô gái nhỏ không sợ thua thiệt, tính khí tốt đến bạo phát, anh thật rất tò mò, rất muốn khiêu chiến xem cực hạn của đối phương ở đâu.

Mặc dù hành vi của anh rất giống ăn no rửng mỡ, có người chịu cho anh thuê phòng mà không có chứng minh thư, không hộ khẩu, anh nên cảm kích đầu rạp xuống đất mới đúng, đằng này anh lại còn đối xử với ân nhân như vậy, ngay cả chính mình đều có chút phỉ nhổ. Nhưng tính cách của anh không thể tiếp tục nhàn rỗi, thật rất sợ buồn bực, hơn nữa láng giềng hoà thuận hữu nghị, không phải rất tốt sao? Anh thề mình không có chút no ấm sinh tật!

Anh thừa nhận, lần đầu nhìn thấy bạn cùng phòng mới này, liền rất có hảo cảm với cô. Dĩ nhiên loại cô gái nhỏ kiểu nữ sinh này, anh tuyệt đối không có xúc động duỗi móng vuốt.

Chạy tin tức một ngày, đối với nhiệm vụ mới lão đại giao phó, vẫn không không có bất cứ manh mối nào, công việc trong tay anh quá bận rộn.

Đêm khuya, anh còn chưa ngủ, trên khay trà bày một máy Laptop, một máy chụp hình, một máy ghi âm, còn có....

Một thùng KFC gia đình.

Anh đang viết bài tin tức, một tay chuyên chú viết chữ, một tay khác mang theo một lớp màng dầu mỏng mò vào trong thùng KFC gia đình, mò lên một miếng thịt gà liền đưa tới khóe miệng.

Anh đã một ngày chưa ăn gì, đói bụng sắp chết! Trong mũi tràn đầy mùi vị dầu mỡ làm người ta giận dữ, nhưng anh thật sự không còn lựa chọn. Anh cực kỳ lười, muốn anh xuống bếp không bằng trực tiếp cầm đao chặt anh, mà tiệm ăn nhanh ở dưới lầu, trăm năm không đổi thức ăn, lại ăn nữa sẽ hộc máu, cho nên bây giờ vị dầu mỡ thật sự hoàn hảo.

Một cửa phòng khác "két" một tiếng, nhẹ nhàng mở ra, sau khi phát hiện anh vẫn còn ở phòng khách, lại nhẹ nhàng đóng lại.

Vãn Vãn ở bên trong vừa dùng tay đè bụng, vừa nóng nảy dậm chân.

Làm thế nào, làm thế nào? Tại sao Giang Hãn còn chưa trở về phòng? Hít thở sâu một hơi, cô ý đồ trấn định mình.

Người ta đều nói, lòng yên tĩnh tự nhiên lạnh, hiện tại cô chỉ cần tĩnh tâm lại, tự nhiên....

Trừ nóng nảy, còn cần sự xem nhẹ nào đó.

"Trạch là một loại phương thức sống, trạch là áp lực, mình ở chung với chính mình là đủ rồi, cho nên tôi không chịu nổi hấp dẫn của trạch, tiếp tục cuộc sống của trạch. Khi tĩnh tâm lại, không nhúc nhích, trạch ở trong nhà, nhìn tĩnh vật, tâm tình của mình sẽ an tĩnh như bọn chúng. Tôi tin tưởng, bọn chúng cũng có linh hồn, khiến tâm trôi nổi quá lâu dừng lại vào giờ khắc này. Mà lúc mệt mỏi phát hiện có một ổ an tâm ở đô thị phồn hoa, để mình sống yên ổn...."

Thấy mình viết gì đó, Vãn Vãn đưa tay xóa bỏ toàn bộ trong máy vi tính, đầu óc trống rỗng, chỉ có một dục vọng sinh lý nào đó càng thêm khí thế to lớn nhảy lên cao.

....

Khóe môi Giang Hãn có nụ cười không rõ ý vị, anh đã ngồi ở đây một buổi tối, muốn xem một chút con Ninja rùa kia có thể nghẹn không đi toilet bao lâu.

Năm phút sau, "Két" lại là tiếng cửa mở.

Thấy anh vẫn còn thì "Rầm" đóng lại.

Ba phút sau, lại "két" mở cửa, "rầm" đóng lại, lặp lại như thế, tiếng cửa mở tương đối thường xuyên.

Vóc người Ninja rùa nho nhỏ, gương mặt tròn trịa, sau khi lại một lần nữa thò đầu ra, dùng một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, ưu sầu lén nắm lấy thắt lưng của mình, giống như làm vậy thì anh sẽ thức thời lập tức trở về phòng.

Nhưng rất xin lỗi, tối nay anh không hoàn thành bản thảo phỏng vấn, chắc chắn sẽ không đến gần giường.

"Tôi...." Không nhịn nổi, cửa không hề đóng lại nữa, Ninja rùa đáng thương muốn nói lại thôi.

Anh rất tốt bụng không quay đầu lại, lành lạnh nói: "Phình vỡ bàng quang sẽ khiến cho bụng đau đớn kịch liệt, tay chân lạnh lẽo, mồ hôi lạnh nhễ nhại, thậm chí dẫn đến cơn sốc. Nếu cấp cứu trễ, tánh mạng có thể có độ nguy hiểm cao!"

Cho nên, nếu như cô muốn dùng bệnh trạng mất mặt phình vỡ bàng quang đưa vào bệnh viện, anh không ngại, nhưng anh tuyệt không thiện lương, cho nên đừng tìm anh làm người tốt bụng kia.

Do dự một chút, Vãn Vãn vỗ bụng đã bắt đầu quặn đau, rốt cuộc vẫn không chống lại được "Dục vọng", chạy bước nhỏ vào toilet.

Khóa cửa, mở nắp bồn cầu lên, cô nhanh chóng ngồi xuống.

"Xẹt xẹt" thật thoải mái!

Cho dù cách một cánh cửa gỗ, đêm tối yên tĩnh, âm thanh cô đi tiểu đặc biệt rõ ràng, bởi vì nín tiểu quá lâu, tầm bắn vô cùng có lực.

Giang Hãn cố giữ vững trấn định, nhưng bả vai vẫn bắt đầu run lên một cái.

Đóng bồn cầu, rửa tay, áp lực trong bụng đã giảm rất thoải mái, nhưng mặt của Vãn Vãn đã ứa máu giống như một quả táo đỏ.

Cô kì kèo ở trong phòng rửa tay thật lâu, cũng không dám ra ngoài, làm sao bây giờ? Quá mất mặt, thật là muốn chết.

Một nam một nữ chung một mái nhà, thật sự rất lúng túng.

Cô rất muốn từ chối anh, không để cho anh vào ở, nhưng gương mặt kia của Giang Hãn khiến cô hoàn toàn không cách nào cự tuyệt.

Cúi đầu, tận lực không tiếp tục tạo ra cảm giác không tồn tại, cô lại muốn bay trở về phòng. Cô an ủi mình, chỉ cần ngủ một giấc là cô có thể phát hiện, mới vừa rồi chỉ là ảo giác.

"Có ăn KFC không?" Trong phòng khách lạnh lẽo xuất hiện giọng nói dọa cô giật mình.

Cô giống bị người "Keng" một tiếng, cả người bị hạ chú định thần, dừng bước chân.

Thùng KFC gia đình đặt ở trên sàn nhà, trượt một đường vô cùng xinh đẹp đến trước mặt.

"Một mình tôi ăn không hết, giúp giải quyết một tay." Lau lớp dầu mỏng trên tay xuống, anh đang chuyên chú gõ chữ.

Vãn Vãn nuốt một ngụm nước miếng, một bộ dáng bị dọa sợ đến không dám cử động chút nào.

"Có phải cô sợ tôi không? Thành thật mà nói, khẩu vị của tôi không tốt như vậy, sẽ xuống tay cắn cô gái nhỏ." Vẫn không quay đầu lại, nhưng giọng nói rõ ràng là ‘tôi nhẫn nhịn cô lâu rồi, bây giờ chúng ta nhất định phải hàn huyên thật tốt một chút ’.

"Hơn nữa, mặc dù tôi mạnh mẽ yêu cầu mướn phòng, nhưng dáng dấp của tôi rất giống cầm thú sao?" Có cần sợ anh đến như vậy không?

Anh mới không phải cầm thú, anh là người tốt!

Vãn Vãn nhếch môi, theo bản năng muốn giải thích, nhìn thấy mắt anh lại cuống quít cúi đầu, nhìn áo sơ mi rộng rãi mình mặc có dài đến đầu gối không, "Tôi...." Không thể lộ suy nghĩ ra ngoài! Không phải sợ anh, chỉ là sự xuất hiện của anh khiến cô có chút hoảng sợ luống cuống, không biết nên đối mặt ra sao, cho nên vốn là lá gan cô đã nhỏ, dứt khoát trốn tránh.

(1) Tết Trung Nguyên: rằm tháng bảy
Bình Luận (0)
Comment