Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Chương 54

Động đất!

Trong đầu Giang Thiệu Cạnh lập tức mách bảo như thế, đi đến nơi phát ra âm thanh, nắm tay Phó Vịnh Bội lên, anh liền chạy đi.

Anh đã ở trước mặt truyền thông cam kết, tối nay có bất kỳ nguy hiểm gì, cũng sẽ bất chấp tất cả bảo vệ Phó Vịnh Bội, cho nên, chuyện liên quan đến vấn đề hình tượng, anh không thể tự tát vào mặt mình được!

Chỉ là, hôm nay Phó Vịnh Bội thế nào đặc biệt yếu đuối như vậy? Hoàn toàn giống như đùi mềm bị anh cứng rắn kéo chạy đi, thật là mềm nhũn đến làm người ta phát ghét!

Anh rõ ràng là chạy về phía cửa quảng trường, nhưng mà, tại sao cảm giác giống như đang đi quanh một vòng tròn vậy?

"Diệc Hãn, em chạy hết nổi rồi!" Vãn Vãn không chịu được thở khẽ.

Bởi vì tối hôm nay cố ý ăn mặc, Vãn Vãn mang một đôi giày cao gót nhọn, bởi vì không quen, giầy vẫn ma sát vào chân của cô, Vãn Vãn không thể làm gì khác hơn là cả đêm không dám tùy tiện lộn xộn khéo léo ngồi, chỉ sợ luống cuống.

Mới vừa chạy một đoạn đường, Vãn Vãn đã trải qua cảm giác hai cái gót chân mình bị ma sát đến rách da khẽ đau nhói, hiện tại cảm giác cả vùng đất dường như không hề chấn động nữa, hơi an toàn một chút, cô mới dám lên tiếng.

Nghe được giọng nói mềm nhũn hơi quen thuộc, Giang Thiệu Cạnh sửng sốt một chút.

"Hạ Vị Vãn?" Anh bắt nhầm người rồi hả ?

Giọng nói nghiêm trang này, khiến Vãn Vãn cũng ngây người.

"Anh là... Giang, Giang đại ca? !" Trước khi bị dắt tay chạy ra ngoài, cô rõ ràng nghe thấy giọng nói của Diệc Hãn mà!

Hai người nhanh chóng buông ta đối phương ra.

Vãn Vãn âm thầm kêu may mắn, thật may là mới vừa chỉ chạm vào cổ tay mà thôi.

"Giang đại ca, nơi này là nơi nào?" Quanh mình hoàn toàn yên tĩnh, dường như hai người bọn họ không phải trong một cái sân rộng.

"Tô cũng đang suy nghĩ cái vấn đề này." Trời sinh voi sinh cỏ, nói tới đây bị hoài nghi đang động đất, bắt nhầm người anh cũng không thể chạy về đổi trở lại, dù sao, anh vô cùng yêu mạng sống của mình, lại thích diễn kịch, anh cũng không có cao thượng như thế mang mạng sống đi đổi lấy tình **, mà Phó Vịnh Bội có chết hay không đối với anh càng không có bất kỳ ảnh hưởng gì, anh đối với người phụ nữ kia cũng không có loại tình cảm sâu đậm này.

"Giang đại ca, anh có bật lửa không?" Trong gió lạnh , Vãn Vãn cảm thấy rất sợ.

"Có." Anh móc ra cái bật lửa duy nhất mà người tổ chức đã phát cho.

"Tạch" cái bật lửa khẽ gạt, trong bóng tối, có một ngọn lửa nho nhỏ.

Bọn họ thấy rõ mặt của đối phương.

Có tia sáng le lói, khiến Vãn Vãn hơi thoáng an tâm.

Nhưng mà, ánh sáng ngắn ngủi này mới duy trì khoảng mười giây mà thôi, một trận gió thổi qua, ánh sáng nho nhỏ bị dập tắt.

Giang Thiệu Cạnh lập tức bật cái bật lửa một lần nữa, nhưng mà, bật lên một lần nữa, vẫn lòng vòng như vậy.

"Giang đại ca, lửa, dường như lửa không đứng thẳng..." Một màn này, khiến Vãn Vãn liên tưởng đến cái gì, cả người cô run từng đợt, ngay cả nói chuyện cũng có chút lắp bắp.

"Nói cái gì đó!" Giang Thiệu Cạnh không vui ngắt lời cô.

Anh ghét nhất người khác nói bậy chuyện mà quỷ.

Thật là, chỉ là gió lớn mà thôi, cũng có lẽ là cái bật lửa không nhạy, về phần run rẩy giống lá rụng bay theo gió sao? ! Cùng con người Tiểu Bạch Thỏ nhát gan này giam chung một chỗ, Giang Thiệu Cạnh cảm thấy có chút phiền não, thật may là cô coi như an tĩnh, chưa cho anh nghe thấy tiếng thét chói tai nào!

"Nhưng, nhưng mà, không có, không ánh sáng, làm sao bây giờ?" Vãn Vãn thật sự rất sợ.

Vứt bỏ cái cái bật lửa kém chất lượng đi, Giang Thiệu Cạnh từ trong túi lục lọi, lấy ra điện thoại di động của mình.

Màn hình điện thoại di động vừa mở, quanh mình lập tức sáng lên.

Vãn Vãn chắt lưỡi, đúng thật, sao cô lại không nghĩ ra đồ vật tốt như vậy.

Anh dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ nhược trí, liếc Vãn Vãn một cái.

Thật là sáng, Vãn Vãn nhất thời cả người cũng an lòng.

Nhưng mà, Vãn Vãn thấy rõ tình cảnh trước mắt, ngẩn ngơ. Nơi này rốt cuộc là nơi nào? Thế nào đều là rừng cây?

Giang Thiệu Cạnh điện thoại sáng lên, nhưng mà, lại có thể một cái tín hiệu cũng không có.

Anh tìm số điện thoại của Diệc Hãn, quả nhiên, không có cách nào gọi được.

"Điện thoại di động của cô đâu?" Anh lạnh giọng hỏi.

Vãn Vãn vội vàng móc điện thoại di động của mình ra, giống nhau, cũng là một vạch tín hiệu cũng không có.

"Trong quảng trường có công viên?" Thấy rõ hoàn cảnh quanh mình, Giang Thiệu Cạnh nhíu mày. Anh rõ ràng là chạy về phía đường cái, làm sao lại chạy đến công viên rồi?

"Hình như có, hình như không có..." mà Vãn Vãn chần chờ không xác định đáp án, càng làm cho anh hộc máu.

Người phụ nữ này, rốt cuộc thường ngày sống kiểu gì vậy? Ngày ngày chỉ biết chơi game, trạch đến mức thành phố của mình cũng không quen!

Không trông cậy vào loại phụ nữ ngốc nghếch này! Giang Thiệu Cạnh bước thẳng về phía trước, tự tìm đường ra, Vãn Vãn vội vàng chạy chậm đuổi theo.

Trong công viên, yên tĩnh đến không có bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tiếng bước chân của hai người bọn họ.

Giang Thiệu Cạnh lại chạy một vòng, không tìm được cửa ra, hơn nữa, khung cảnh quen thuộc đến làm anh ngạc nhiên.

Đặc biệt là, anh vừa cúi đầu, phát hiện cái bật lửa duy nhất anh vừa ném xuống đất lúc nãy.

"Giang, Giang đại ca, chúng ta mới vừa rồi chính là đi từ nơi này..." Vãn Vãn cũng phát hiện.

Trong công viên, bọn họ lại có thể lạc đường? Giang Thiệu Cạnh cảm giác không thể tin được.

Hai người lại đi vài bước, anh phát hiện trong cái đình trong công viên có một người trẻ tuổi đang cúi đầu chuyên chú chơi đùa cái gì đó, Giang Thiệu Cạnh bước nhanh hơn tiến lên.

"Anh bạn, cửa công viên ở nơi nào?" Anh khách khí hỏi.

Người tuổi trẻ kia nâng con mắt lên, gương mặt kia, khiến Vãn Vãn hít vào một hơi lạnh lẽo, bởi vì, cô nhìn thấy phía dưới miệng người trẻ tuổi kia có một nốt ruồi.

Chân mày Giang Thiệu Cạnh nhíu chặt, bởi vì, Vãn Vãn đột nhiên kéo áo của anh, không ngừng phát run, dường như muốn gọi anh đi mau, lại run rẩy đến không thốt nên lời.

Cái người ngu ngốc này rốt cuộc đang làm gì? ! Tính tình Giang Thiệu Cạnh vốn nôn nóng, bị Vãn Vãn giống như bị thứ gì đó vô cùng kinh hãi hù dọa lôi lôi kéo kéo càng thêm phiền não.

"Đầu Gỗ!" Nhìn thấy cô, người con trai có nốt ruồi rất vui mừng.

Cả người Vãn Vãn cũng phát run, chỉ muốn co lại phía sau lưng Giang Thiệu Cạnh.

"Tôi là Sâu Róm, còn nhớ tôi không?" Một tránh một dò, Giang Thiệu Cạnh ở chính giữa chân mày đánh kết.

Đến cùng là đang làm cái gì? Muốn chơi trốn tìm sau? Anh chỉ nghĩ nhanh chóng đi ra ngoài!

"Bạn của cô?" Giang Thiệu Cạnh quay người lại hỏi Vãn Vãn.

Vãn Vãn trải qua kinh sợ đến một mực lôi kéo hắn, "Giang, Giang đại ca, tôi... chúng ta đi mau..." Giọng nói của cô, đã đến gần nức nở.

Cô sợ quỷ, thật sợ...

"Đầu Gỗ, cám ơn cô bảo bạn trai cô đem máy chơi game đốt cho tôi!" Trần Kiệt mừng rỡ cảm ơn cô.

Vãn Vãn nuốt cổ họng, Diệc Hãn đem máy chơi game đốt cho Sâu Róm rồi hả ? Chuyện của anh, Diệc Hãn chưa bao giờ nói nhiều, Vãn Vãn tất nhiên sẽ không biết.

"Không, không cần khách sáo..." Toàn thân Vãn Vãn đều là mồ hôi lạnh.

"Bạn của ngươi? Bảo anh ta dẫn chúng ta ra khỏi công viên!" Giang Thiệu Cạnh vừa mở miệng, chính là giọng ra lệnh.

Người phụ nữ ngốc, hiện tại bọn họ đang lạc đường, một mực lãng phí thời gian đảo quanh một chỗ, gặp bạn còn không nhanh bảo anh ta dẫn bọn họ đi ra ngoài? !

Này, này, Vãn Vãn không biết nên nói kiểu gì cho anh biết, Trần Kiệt hắn là...

"Đầu Gỗ, cô bây giờ thế nào mà ngay cả QQ cũng không lên? Trò chơi cũng đổi số? Có phải cố ý trốn tôi hay không?" Trần Kiệt cũng không thèm nhìn tới Giang Thiệu Cạnh, hướng Vãn Vãn oán trách không ngừng.

Vãn Vãn co lại co lại co lại, đem mình co lại thành một điểm nhỏ, giấu ở sau lưng Giang Thiệu Cạnh, sợ đến không ngừng run rẩy.

Giang Thiệu Cạnh chau mày lại, nhìn ra một chút dấu hiệu, "Anh ta quấn ngươi?" Có này hoài nghi này, anh cảnh giác bàn tay vừa đỡ, không cho người đàn ông trước mắt gần Vãn Vãn thêm nửa phần.

"Tôi... Tôi không có tránh anh... Giang đại ca, Tôi... Chúng ta đi mau!" Vãn Vãn sợ đến không nói lên lời, trên thực tế, chân cô cũng mềm nhũn rồi.

Lúc này, không nói thêm gì nữa, Giang Thiệu Cạnh xoay người liền mang cô rời đi.

"Đầu Gỗ, cô đừng đi!" Trần Kiệt đưa tay ra tóm cô.

Giang Thiệu Cạnh vội vàng ngăn lại, nhưng mà, vô cùng kinh ngạc lúc xảy ra, tay anh, lại có thể xuyên qua người Trần Kiệt .

Giang Thiệu Cạnh ngẩn người, không chỉ có như thế, tay anh còn mang một cảm giác lạnh lẽo, dường như mới vừa chạm qua khối băng vậy.

Anh lập tức bật lên ánh sáng điện thoại di động, sắc mặt của người đàn ông kia, rõ ràng là hơi xanh đen.

Đột nhiên , gió lạnh, thổi vào hai người làm lông măng của bọn họ đều dựng đứng.

Vãn Vãn ý thức được, cô và Giang Thiệu Cạnh cũng không phải đơn thuần lạc đường, mà là bị nhốt vào trong một không gian, lâm vào trong khốn cảnh "Quỷ Đả Tường" .

Trần Kiệt còn muốn gì đó, nhưng đột nhiên giống như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, rất nghĩa khí mà bay vèo đi không thấy bóng dáng, "Đầu Gỗ, đi về chỗ có ánh sáng, bạn trai cô cực kì lo lắng vẫn đang tìm cô, tự cầu nhiều phúc!"

Giang Thiệu Cạnh trừng lớn con mắt, không dám tin mình gặp được cái gì.

Có ma!

"Chạy!" Lần này, anh nắm cổ tay Vãn Vãn cổ tay, lần nữa chạy như điên.

Lại chạy một vòng, bọn họ chạy về chỗ cũ, giống như bọn họ ở chỗ này, kiểu gì cũng đi ra được.

"Giang đại ca, sao bây giờ?" Vãn Vãn vội hỏi.

Giang Thiệu Cạnh mắt lạnh nhìn bốn phía, ngay cả người không tin quỷ thần như anh, cũng cảm thấy có chút rùng mình.

"Để cho tôi ngẫm lại." Người khác đều nói một cây làm chẳng nên non, nhưng mà, anh tuyệt đối không dám trông cậy vào cái người phụ nữ ngu xuẩn này!

Anh nói muốn suy nghĩ cho kĩ, Vãn Vãn không dám quấy rầy anh.

Vãn Vãn nhớ tới lời nói của Sâu Róm, nhìn xung quanh, muốn tìm tìm có chỗ nào có ánh sáng không...

Lúc này.

Sau lưng hai người bọn họ, xuất hiện một đoàn bàn tay màu đen.

Đoàn tay này, giống một đám may đen, đầu tiên từ từn đến gần cái cổ mảnh khảnh của Vãn Vãn, sau đó, săó đến gần, đoàn tay đen này bị một đạo hoàng quang đánh vào, rụt một cái về phía sau, chỉ có thể đổi hướng sang Giang Thiệu Cạnh.

Cách đó không xa, Vãn Vãn nhìn thấy điểm sáng lấp lóe.

Vãn Vãn mơ hồ nhìn thấy hai chữ “WC”.

"Giang đại ca, nếu không, chúng ta đi về phía đằng kia đi..." Vãn Vãn quay người lại, vừa lúc nhìn thấy một đoàn tay đen quỷ dị lại trống rỗng, sắp xuyên qua lồng ngực của Giang Thiệu Cạnh.

"Cẩn thận!" Vãn Vãn bổ nhào mở ra vào Giang Thiệu Cạnh.

Giang Thiệu Cạnh còn chuẩn bị, cư nhiên bị nhào xuốn trên đất, hai người ngã thành một đoàn.

"Hạ Vị Vãn, cô phát bệnh thần kinh gì đó?!" Anh tức giận ngồi dậy.

Nhưng mà, cơn giận của anh không duy trì được bao lâu, bởi vì, một màn trước mắt, khiến cả người Giang Thiệu Cạnh cứng lại.

Hắn cũng nhìn thấy đoàn tay này, giống một đám mây đen, treo ở không trung, dữ tợn .

Có, có hung linh! Vãn Vãn run tay, vội vàng từ trong túi xách nhỏ lấy ra một vật.

Đó là chiếc bùa màu vàng, chỉ cần đeo lên, tất cả Dị Thế Giới gì đó, cũng không dính vào thân được.

Mấy ngày này, cô và Diệc Hãn chính là dựa vào lá bùa này, bình an vượt qua mấy buổi tối, cho nên, cho dù tối nay đã đổi dây chuyền khác, cô cũng không quên đem bùa mang ở trên người.

Cái tay kia, lại đang hô mưa gọi gió, Vãn Vãn run tay, bản năng vừa muốn đem bùa đeo vào cổ mình...

"Rào rào" một tiếng, lá cây ào ào rung động, gió lạnh điên cuồng, cái tay kia, hướng ngay mặt Giang Thiệu Cạnh tấn công.

Lần này, nó trực tiếp muốn xuyên qua trái tim Giang Thiệu Cạnh.

Tốc độ của nó quá nhanh, Giang Thiệu Cạnh bị một màn trước mắt này làm chấn động không có cách nào nhúc nhích.

Đột nhiên, một tia sáng, từ anh trong thân thể tóe ra , thì ra là, Vãn Vãn dùng sức đem lá bùa đặt ngay tại bộ ngực anh.

Cô một dạng giống Tiểu Bạch Thỏ, bị sợ đến thở gấp không ngừng, nhưng mà, ấn chặt lên vị trí ngực anh, Vãn Vãn không buông ra.

Vèo một cái , ác linh biến mất.

"Giang, Giang đại ca, anh... anh chạy mau!" Vãn Vãn còn đang run phải giống như lá rụng bay theo gió, cà lăm, "Có, có nó, vậy, vật kia cũng sẽ không công, tấn công anh..."

Gương mặt nghiêm túc của Giang Thiệu Cạnh, hướng về phía cô đờ đẫn.

Coi như anh sẽ không tin tà, mới vừa rồi trải qua một màn quỷ dị như vậy, đã không thể nào để cho anh phớt lờ nữa.

Anh không cách nào nhúc nhích, thấy tận mắt Vãn Vãn run tay đem lá bùa đeo vào cổ anh.

"Tại sao cho tôi?" Món đồ bảo mệnh, cho anh, cô làm thế nào?

"Nó, mục tiêu của nó là anh..." Vãn Vãn cuối cùng đem lá bùa đeo vào trên cổ anh.

"Mục tiêu của nó là hai người chúng ta!" Sao lại có một người phụ nữ ngu xuẩn như vậy, con ác linh kia căn bản không có biến mất, mà là núp ở một bên, chuẩn bị đối phó với người không được "Bảo vệ"!

"Anh...Anh là người thần duy nhất trên thế giới này của Diệc Hãn, anh không thể bị thương!" Vãn Vãn còn nói ra một lý do, "Người nhà của Diệc Hãn, chính là người nhà của tôi!"

Nếu như anh trai gặp nạn, nhất định Diệc Hãn sẽ rất khó chịu! Coi như Giang đại ca rất hung dữ, nhưng mà cô cũng muốn đem anh như người nhà mà đối đãi!

Nghe vậy, Giang Thiệu Cạnh lườm cô một cái.

Cô sai lầm rồi, anh không có người nhà! Một người cũng không có!

Giang Thiệu Cạnh không cách nào hình dung, tâm tình lúc này của mình.

Đột nhiên , anh tháo lá bùa ra.

Lá bùa này, khi lòng bàn tay anh không hiểu sao sáng quắc nóng lên, giống như trái tim lạnh lẽo của anh, cũng không hiểu sao lại nóng lên.

Anh lần nữa bắt lại tay của cô, nhưng mà, lần này, là mười ngón tay gắn kết chặt chẽ.

Lá bùa cứ như vậy ở giữa bàn tay của hai người, đồng thời cầm.

Vãn Vãn cả kinh trừng mắt, thẹn thùng sợ đến muốn hất tay ra.

Nhưng mà, anh mạng mẽ không để cho cô hất ra được.

"Những thứ đó có hung nữa, chúng ta cũng không cần sợ! Chỉ cần nắm chặt tay, chúng ta ai cũng không bị thương, chúng tôi
Bình Luận (0)
Comment