Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Chương 57

Ngày hôm sau.

Trên đất, tùng cái từng cái bao ** đã dùng qua la liệt.

Hơi khẽ đếm, tối thiểu có năm sáu cái.

Vãn Vãn cả người xụi lơ ở trên người anh, môi của cô dính vào xương quai xanh anh, tay của cô cạn chống đỡ lồng ngực của anh, cô có thể ngửi thấy trên hương vị đàn ông dương cương trên người anh, có thể rõ ràng cảm thấy dưới lòng bàn tay, nhịp tim quy luật của anh.

Mặc dù không phải lần đầu tiên thân mật, nhưng mà, cũng chưa bao giờ cảm thấy linh hồn của hai người lại gần nhau như vậy.

Bờ vai của anh rất rộng rãi, bắp thịt rất bền chắc, dựa vào như vậy vốn là hẳn rất thoải mái, nhưng mà, Vãn Vãn toàn thân cao thấp đều mệt lả , ngay cả giọng nói cũng khàn khàn đến mềm nhũn không phát được ra tiếng, Túng Dục quá độ, toàn thân đều cảm thấy rã rời, thật là, mệt quá mệt quá mệt quá mà!

Nhưng mà, cảm giác trong lòng, cũng là vô cùng thoải mái.

Mệt mỏi, mà vui vẻ, chính là hình dung cô bây giờ.

Vãn Vãn nhìn lướt qua đồng hồ báo thức trên tủ ở đầu giường , oái, cũng gần mười hai giờ rồi!

Không biết anh đói bụng bụng chưa? Loại chuyện như vậy, dường như rất phí thể lực, hơn nữa, bọn họ lại một làm nhiều lần như vậy....

Vãn Vãn giật giật cơ thể, muốn lặng lẽ rời giường, nghĩ thay anh chuẩn bị bữa trưa, để cho anh có thể vừa tỉnh lại, thì có cơm nóng bọc bụng.

Nhưng mà, cô vừa mới hơi cử động, thân thể thon dài liền lật lại, giữ chặt thân thể mềm mại của cô trong ngực một lần nữa, tiếp tục ngủ say.

"Diệc Hãn." Suy nghĩ một chút, Vãn Vãn khẽ lay anh.

"Hả?" Anh miễn cưỡng đến ngay cả con mắt cũng ngại mở.

Có người từng nói ôm cô vô cùng thoải mái hay chưa? Mềm non giống như bông, làm cho người ta nắm vào liền không muốn buông ra, hiện tại, tay của cô chạm vào trên bộ ngực trần của anh, anh thoải mái đến căn bản không muốn tỉnh lại.

"Hôm nay anh không phải đi làm sao?" Mặc dù thời gian làm việc của anh rất tự do, nhưng mà căn bản anh đều rất sớm liền ra cửa.

"Hôm nay là chủ nhật, không muốn đi." Miễn cưỡng cho ra đáp án, mũi của anh ở trên vai cô hừ hừ, tiếp tục triền miên quấn quýt nhuyễn ngọc ôn hương trong tay.

Không chỉ là tay của cô, cả người cô đều rất mềm mại, ôm vào, cực kỳ thoải mái.

"Có đói không?" Phần thân mật này, khiến Vãn Vãn cũng quyến luyến không muốn rời giường.

"Có chút."Anh bắt đầu gặm cổ của cô.

Cảm giác gai gai từ tai truyền ra, khiến cả người Vãn Vãn cũng tê dại.

"Vậy, em... em đi chuẩn bị...." Vãn Vãn giùng giằng nghĩ đứng dậy.

Nhưng mà, anh lật người lại đem cô đè ở dưới thân, "Chuẩn bị? Em làm cho anh ăn?" Anh mỉm cười.

Anh biết rõ, cô làm thức ăn thật sự là không thể vào miệng. Vãn Vãn phấn đấu cùng giãy giụa trong lòng, cuối cùng, vẫn không có cách nào coi anh như vật thí nghiệm, càng không muốn ở trước mặt anh bêu xấu.

"Em không biết nấu cơm." Vãn Vãn như đưa đám nghiêm mặt, "Em xuống lầu mua cho anh."

"Vãn Vãn thật hiền tuệ!" Anh không cười cô, ngược lại vuốt ve gương mặt cô, khen cô đến đỏ mặt.

Giọng điệu của anh…

Biết rõ anh chỉ đang nói giỡn, không có ý tứ khác, nhưng mà, Vãn Vãn vẫn không ngăn nổi mình cả người lâng lâng liên tưởng nhiều hơn một phần.

"Vãn Vãn, anh thật đói." Anh lại cười nói.

Vãn Vãn khẩn trương muốn đứng dậy, nhưng mà, phát hiện mình bị anh đè ép, không có cách nào động đậy.

"Không phải đói sao?" Cô mới ngây ngốc hỏi ra, đối mặt ánh mắt của hắn.

"Còn em, có đói bụng không?" Anh hỏi khẽ bên tai cô, hơi thở ấm áp, phất qua mặt của cô, khiến Vãn Vãn một hồi nóng lên.

"Không đói bụng." Cô thành thật trả lời.

Cô thói quen giảm cân, dạ dày nhịn đói tốt hơn so với người bình thường.

Không đói bụng? Anh nhíu mày, giả bộ khó chịu.

"Em đả kích lòng tin của anh rồi !" Vừa bất mãn giải oan, tay của anh vừa trượt xuống, bướng bỉnh ** vòng eo mềm mại của cô.

Eo Vãn Vãn cũng rất mềm, rất êm.

Lúc này Vãn Vãn mới hiểu anh hỏi cô có đói bụng không còn nói đả kích gì đến sự tự tin của anh là có ý gì, chợt , hai má Vãn Vãn ửng hồng.

Nụ hôn của anh, lại ấn lên người của cô.

"C hay là D?" Anh bắt đầu suy đoán số đo của cô.

Anh chưa từng duyệt qua vô số phụ nữ, cho nên, anh đối với phụ nữ lớn nhỏ thật có chút không hiểu rõ lắm, nhưng mà, suy nghĩ một chút mình đã từng mua B cho cô, thật là ánh mắt có chút vụng về mà.

"Đừng, đừng hỏi...." Vãn Vãn thẹn thùng nhưng, trái tim khi lòng bàn tay anh lướt qua, hơi run rẩy.

"C hay là D?" Anh không buông tha.

Đối với người phụ nữ của mình, anh kiên trì, cái vấn đề này rất quan trọng.

"Là D… Diệc, Diệc Hãn… " Anh tỉ mỉ gặm **, Vãn Vãn cầu xin được tha thứ .

Lấy được câu trả lời của cô, cười hài lòng.

Anh vùi đầu, tỉ mỉ chuyên chú, thưởng thức cô, thân thể Vãn Vãn tùy theo rung động, lòng bàn tay của anh vẽ loạn trên lưng cô.

Phản ứng của cô thật đáng yêu, một cái ** tìm tỏi nhỏ, anh bật cười. Rõ ràng cũng đã làm rất nhiều lần, nhưng mà, cô vẫn giống như không lưu loát như cũ.

Phương diện này, anh thích cô ngốc ngốc, năng lực bắt chước không cần quá mạnh mẽ.

Vãn Vãn mò tới cánh tay của anh, vội vàng ôm lấy, bởi vì, thân mật này làm cho cả người ô mềm nhũn.

Giang Diệc Hãn nhìn cô, giờ khắc này, cô động tình, vô cùng vô cùng đẹp.

Vãn Vãn ôm anh, bị anh đè xuống giường bừa bãi lấn áp, trên người hai người đều là mồ hôi.

Mê người như thế.

"Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh...." Vãn Vãn cảm giác mình giống như sắp rơi xuống, mơ mơ hồ hồ, trong mơ hồ, cô chỉ có thể ôm lấy cánh tay anh, ở bên trong ** càng ngày càng kịch liệt, không cách nào khống chế mà rên khóc không ngừng.

Run rẩy, khóc thút thít, kích động.

Đều là bởi vì, rất yêu rất yêu rất yêu anh.

Yêu đến cả đời này cũng không muốn buông tay.

Anh ôm lấy cô thật chặt, ở bên trong kích tình cuồng nhiệt, muốn đáp lại như vậy, nhưng mà, môi nâng lên mấy lần, ba chữ đơn giản như vậy, nhưng thủy chung không cách nào nói ra miệng.

Mồ hôi, dính trên thân thể của anh, quấn lấy cơ thể của cô, ga giường dưới kịch liệt của hai người chuyển thành dáng vẻ nhăn nhúm.

....

Vãn Vãn mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm thấy thân thể mình mệt mỏi đến có thể dỡ ra thành từng mảnh thì đã là hai giờ chiều.

Vãn Vãn giật giật, anh đang nhắm mắt dưỡng thần, lập tức đột nhiên mở mắt ra.

"Qua giờ cơm trưa rồi...." Vãn Vãn mềm giọng nói cho anh biết.

Anh rất không có thành ý làm bộ không nghe thấy, lật người mọt cái chặn ngang cô, vững vàng đem cô vây ở giữa thân thể của mình và chăn đệm.

Dáng người của hai người bọn họ khác biệt quá lớn, bị anh đè ép, Vãn Vãn căn bản không có phương pháp đứng dậy.

"Thật muốn rời giường...." Nếu lại làm gì nữa, cơm tối cũng không cần ăn.

Rốt cuộc, anh rất tốt bụng hỏi, "Đói bụng?"

Đói bụng? Nghe hai chữ đó, chân Vãn Vãn phát run.

Cùng với câu hỏi của anh, Vãn Vãn cảm thấy bộ ngực khác thường, bàn tay anh đang lấy bộ ngực trắng như tuyết của cô.

Vãn Vãn sợ rồi.

"Đừng làm nữa, làm tiếp nữa, chúng ta chắc sẽ vào bệnh viện." Vãn Vãn vẻ mặt đưa đám.

Tại sao tinh thần của anh vẫn tốt như vậy? Mặc dù cùng anh kết hợp ** đến vô cùng hoàn mỹ, nhưng mà, người không thể cứ còn sống là làm không ngừng đâu!

Động tác xoa nhẹ của anh, dừng lại nhìn cô chằm chằm.

"Chúng ta đi ăn cơm được không? ‘Dạ dày’ em thật sự rất đói bụng." Sợ anh hiểu lầm, cô còn cố ý giải thích rõ là ‘ dạ dày ’.

"Phụt, ha ha ha ha ha!" Đem cô ôm lên, tiếp tục đè ở phía dưới thân thể, anh cười đến cả người phát run.

Vãn Vãn bị anh cười đến không hiểu ra sao.

"Yên tâm đi, cái bao ** cuối cùng trong nhà đã vừa dùng hết rồi, anh còn muốn bày ra thân thể cường tráng của mình, cùng với chất lượng phục vụ ưu tú, cũng không có cơ hội!" Rốt cuộc cười đủ rồi, anh mới buông cô ra, xuống giường mặc quần áo, thuận tiện đem bao ** đã dùng qua trên mặt đất bọc lại từng cái, ném vào thùng rác.

Cô sao có thể đáng yêu như vậy chứ? !

"Bây giờ mà nấu cơm thì hơi muộn, chúng ta chỉ có thể ăn mỳ ăn liền, có được hay không?" Xoay người lại, khóe môi anh vẫn là nụ cười vui vẻ không thể che giấu.

"Được, tốt...." Vãn Vãn ngây ngô nhìn nụ cười khóe môi anh.

....

Mười phút sau, chuẩn bị mỳ ăn liền xong, Vãn Vãn cũng vọt vào phòng tắm.

"Vết thương kết vảy, hai ngày nay đi dép là được." Cô vừa ra, Giang Diệc Hãn kiểm tra vết thương trên chân cô.

Một người một bát mỳ.

"Vãn Vãn, chúng ta ăn mỳ thi đi!" Thấy Vãn Vãn ngửi thấy được hương vị mì tôm, liền khẽ nhăn mày chân mày, anh cười khanh khách nói, "Chúng ta so xem ai ăn nhanh hơn!"

So xem ai ăn nhanh hơn?

"Người thua, có thể nói ra một yêu cầu đối với đối phương!" Anh đưa ra hấp dẫn.

"Được!" Vãn Vãn lộ ra nụ cười, cả người lên tinh thần.

Cùng anh một chỗ, cuộc sống luôn tràn đầy niềm vui.

"Vậy thì tốt, chúng ta bắt đầu!" Một mình anh một đôi đũa, sau khi chia đũa xong, lập tức bưng lấy tô mỳ của mình, "Anh đếm một hai ba là…!"

Vãn Vãn cũng vội vàng bưng lấy tô mỳ của mình.

"Một, hai, ba!"

Anh vừa dứt lời, Vãn Vãn liền vùi đầu liều mạng ăn, Vãn Vãn ăn rất nhanh, bình thường ở trong mắt cô rất mì ăn liền chán ngấy, lúc này giống như mỹ vị.

"Em ăn xong rồi!" Không tới một phút, Vãn Vãn đã để tô mỳ tróng không xuống.

Tô mỳ của anh vẫn còn một nửa, anh cười với cô, đáy mắt dịu dàng, vào giờ phút này, có thể để người ta chết đuối trong đó.

"Được rồi, em thắng! Em muốn anh làm chuyện gì đây?" Chỉ cần cô nói ra yêu cầu, anh đều cố gắng hoàn thành.

Cô, yêu cầu của cô đối với anh là....

Cô muốn nghe anh thổ lộ.

Cô rất muốn được nghe anh nói một câu: Vãn Vãn, anh thích em.

Hai má Vãn Vãn hồng rực, da mặt mỏng làm cái vấn đề ở trên môi lưu vài vòng, không dám nói ra khỏi miệng.

"Anh… Anh biết sinh nhật của em không?"

"Biết chứ, em sinh ngày 30 tháng chín." Anh trả lời.

"Làm sao anh biết? !" Vãn Vãn kinh ngạc.

Cô chưa từng nói với anh mà? !

"Làm ơn, anh là bạn trai em, anh có tâm đương nhiên có thể biết sinh nhật của em!" Ngu ngốc, sao lại hỏi cái vấn đề nhàm chán này!

"Vậy, vậy, vậy anh muốn tặng quà em không?" Vãn Vãn uyển chuyển nói ra yêu cầu.

Cô muốn quà sinh nhật, chỉ cần một câu nói của anh, anh sẽ hiểu không?

"Quả nhiên là ngu ngốc!" Anh bật cười.

Anh phí tâm đi hỏi thăm sinh nhật của cô, dĩ nhiên là vì đưa quà tặng cho cô!

"Anh sẽ mang đến cho em một kinh ngạc thật lớn, vui mừng rất lớn rất lớn!" Thấy ánh mắt chờ đợi như vậy của cô, anh tiết lộ trước.

Vãn Vãn kích động.

Vui mừng thật lớn, là câu nói mà cô mong đợi sao?

"Em dọn dẹp bát đũa!" Bởi vì ngượng ngùng, Vãn Vãn dứt khoát trốn vào phòng bếp.

Yêu, thật sự ngọt ngào.

"Để anh, em đi ngủ bù đi!" Anh đang muốn đi vào phòng bếp, đúng lúc ấy thì, chuông cửa vang lên.

"Có phải người đến thu tiền điện không? Diệc Hãn, anh đi mở cửa đi." Vãn Vãn ở phòng bếp kêu.

Sau khi anh mở cửa, thấy cửa nhóm người kia, sửng sốt một chút.

"Giang Hãn, chúng tôi tới nhà anh làm khách!" Nhãn Kính Nam reo hò.

Một nhóm bốn, năm người đều là mấy con khỉ trong tòa soạn, còn có....

Phó Vịnh Bội mỉm cười.
Bình Luận (0)
Comment