Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Chương 74

Ngày 30, sinh nhật Vãn Vãn.

Giang Diệc Hãn vừa rời giường, chuyện đầu tiên chính là gõ cửa phòng của cô.

"Vãn Vãn, mở cửa!" Sau ngày hôm đó, bọn họ lại khôi phục trạng thái trước đó, lúc từ khách sạn về nhà đến bây giờ, Vãn Vãn vẫn vùi ở trong phòng viết văn, một bước cũng không bước ra ngoài.

Anh muốn mở miệng giải thích với cô, nhưng mà lại không biết nên nói từ đâu. Trước mắt anh không thể có đứa bé, cũng không muốn có đứa bé, đây đúng là sự thật.

Bên trong yên tĩnh.

Nhưng mà anh không ngừng cố gắng gõ cửa, một dạng nếu cô mà không mở cửa, anh sẽ gõ không ngừng.

Bởi vì hôm nay không phải là một ngày bình thường.

Rốt cuộc khi anh gõ có chừng khoảng mười phút, cửa phòng mới chậm chạp mở ra.

"Có chuyện gì sao?" Vãn Vãn núp ở phía sau cửa bình tĩnh hỏi.

"Nha đầu, sinh nhật vui vẻ!" Anh mặt dày bước vào phòng cô, xoa xoa tóc cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ.

Rõ ràng hai người đã thân mật như thế, tại sao lại trở nên lạnh nhạt như vậy? Là bởi vì viên thuốc kia? Anh có một loại cảm giác vô lực.

Đối với cô, anh thật sự càng ngày càng không biết nên làm sao thế nào.

Là do quan niệm khác nhau sao? Anh là người Thượng Hải, cảm thấy tất cả đều có thể từ từ rồi sẽ đến, nói yêu một hai năm, cả thể xác và tinh thần đều thành thục, sau đó đi vào thời đại hôn nhân, anh hi vọng trước làm một gia đình DINK* mấy năm, hưởng thụ thế giới hai người một chút sau đó mới nghĩ đến chuyện có em bé. Nhưng mà anh cũng biết, người thành phố Ôn không phải như vậy, hôm nay chọn được đối tượng, tháng sau có thể sẽ đính hôn, trên yến tiệc kết hôn nâng cao bụng bự chỗ nào cũng có, không coi là hổ thẹn, ngược lại còn lấy làm kiêu ngạo. Hơn nữa, vợ chồng mới cưới nếu như căn bản không có vấn đề **, vậy thì phải cố gắng nhiều hơn, tranh thủ sang năm liền ôm một đứa con nít trắng mập hưởng thụ hạnh phúc gia đình.

*Dual Income, No Kids: Cặp vợ chồng không muốn có con cái.

Anh cảm thấy "Nhanh chóng" như vậy, thật sự đáng sợ .

Nhưng Vãn Vãn cũng là người thành phố Ôn, tự nhiên sẽ có quan niệm khác anh.

Cho nên, anh nên làm như thế nào mới không sai đây? Huống chi bởi vì chuyện tin tức kía, gần đây tinh thần anh vẫn có chút không tập trung.

"Cám ơn." Vãn Vãn đối với anh lộ ra nụ cười lễ phép.

Rất cuộc năm nay cũng là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật cô, anh thở phào nhẹ nhõm, "Anh có quà sinh nhật cho em!"

Nói xong dường như chỉ sợ cô lại lập tức khóa chặt cửa phòng, anh dùng tốc độ nhanh nhất xông về trong phòng.

Nghe bốn chữ quà sinh nhật này, bàn tay Vãn Vãn cầm nắm cửa hơi căng thẳng, tim níu chặt.

Anh thật sự muốn đưa cho cô chiếc nhẫn kia? Không cần, cô không cần chiếc nhẫn đó! Chiếc nhẫn không có cam kết, cầm trong lòng bàn tay, trong lòng chỉ thấy nặng nề hơn!

Vãn Vãn trong lòng đang nghĩ nên nói từ chối thế nào.

Nhưng mà khi anh trở lại, thứ cầm ở trong tay lại là một túi hồ sơ màu vàng.

"Vãn Vãn, thật ra thì, em ít nhiều gì cũng nên biết một chút bối cảnh nhà anh..." Anh ôn hòa cười nói, "Cái này đưa cho em, của anh chính là của em, của em chính là của anh, không cần có gánh nặng."

Vãn Vãn nghi ngờ nhận lấy, bên trong dường như là một xấp tài liệu thật dày, Vãn Vãn rút tài liệu ra tập trung xem.

Chỉ liếc mắt một cái, Vãn Vãn liền ngây người, cô vội vàng tỉ mỉ tra xét tài liệu.

Là xưởng in ấn của nhà cô lúc đó bị bác cả thu mua... Hiện tại quyền sở hữu, quyền kinh doanh, toàn bộ đều là tên của cô... Cô đã từng đã nói với anh, tiếc nuối lớn nhất của mình và mẹ là không giữ được xưởng in ấn ba để lại...

Cô không ngờ, anh sẽ nhớ ở trong lòng.

Vãn Vãn khiếp sợ dùng ánh mắt phức tạp ngước mắt nhìn anh.

"Quà sinh nhật của em, anh không muốn đưa cho em trang sức hoặc là đồng hồ đeo tay hoa lệ, Vãn Vãn, anh muốn đưa cho em một tâm nguyện." Đây cũng là nguyên nhân anh nhất định phải có cái xưởng in ấn kia.

"Vãn Vãn, từ nhỏ em lớn lên ở Thượng Hải, sau khi qua đời cha mẹ mới về đến thành phố Ôn, em suốt ngày ở nhà, là bởi vì em sợ tiếp nhận sự vật mới, thật ra thì, em không có cái thói quen đơn độc này! Nhưng mà ở thành phố Ôn có thân thích có quan hệ tương đối mật thiết với em, em muốn ở lại nơi có người thân, như vậy em mới có thể không cảm thấy cô đơn." Cha mẹ anh cũng đều đã mất, tự nhiên có thể cảm nhận được.

"Vãn Vãn, trở về Thượng Hải đi, nơi đó mới là nơi em quen thuộc nhất, hoàn thành tâm nguyện của mẹ em, kinh doanh xưởng in ấn thật tốt." Anh trầm tư, nhỏ giọng nói.

Ánh lệ tràn ra hốc mắt Vãn Vãn, ngưng tụ thành giọt nước rơi thẳng xuống dưới.

Anh dùng thân mật, muốn dung nhập vào cuộc sống của cô, nếu không sẽ không chú ý đến những chuyện này.

Tại sao, anh luôn làm cô khóc?

"Vãn Vãn, có phải em đã từng nghĩ tới, muốn kinh doanh xưởng in ấn hay không?" Anh hỏi cô.

Vãn Vãn nói không ra lời, chỉ là ngay lập tức rơi nước mắt.

Muốn, sao lại không muốn? Tiếc nuối trước khi lâm trung của mẹ, ánh mắt khó chịu, vẫn ở trong đầu của cô. Đúng, là cô không có năng lực! Nhưng mà bác cả lấy lý do cô là phận con gái không hiểu kinh doanh, đem xưởng in ấn của bọn họ xem như sản nghiệp của nhà họ Hạ mà thu hồi lại, cô cũng phản kháng, cũng chán ghét, mặc dù vậy căn bản không có hiệu quả.

Những thứ này, cô chưa bao giờ nói, nhưng mà anh lại có thể hiểu.

Lòng của Vãn Vãn, một hồi nhéo đau, anh vốn là như vậy, rõ ràng không yêu cô, tại sao lại đối xử tốt với cô như vậy?

"Em về Thượng Hải rồi, vậy anh thì làm sao?" Vãn Vãn cúi đầu, hỏi khẽ.

Cô đang chờ anh nói lời chia tay, cô sẽ không miễn cưỡng anh nữa, cô sẽ thả tự do cho anh.

Nhưng mà.

"Em phải trở về Thượng Hải, đương nhiên anh cũng đi Thượng Hải rồi! Vãn Vãn, anh sẽ dùng tất cả năng lực của mình trợ giúp em, khiến xưởng in ấn dần dần khởi sắc." Anh dịu dàng cười một tiếng.

Đây chính là quà tặng anh đưa cho cô.

Quà tặng này quá quý trọng, Vãn Vãn không thể nhận, nhưng mà lại không thể không nhận.

Vãn Vãn sụt sịt, lấy dũng khí, hạ một quyết định đau lòng, "Tiệc sinh nhật, anh còn có quà tặng nào khác đưa cho em không?"

Có lẽ, đến lúc bọn họ phải nghiêm túc nói chuyện rồi.

Lời của cô..., lại làm cho anh ngẩn ra, một lát sau, anh cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Vãn Vãn, em muốn cái gì?" Anh đều có thể mua cho cô, chỉ là... Trước mắt, anh chỉ chuẩn bị một món quà này thôi...

"Anh không có thứ gì khác đưa cho em sao?" Vãn Vãn còn ngoài ý muốn hơn cả anh.

"Trước mắt không có." Anh nhắm mắt lắc đầu.

Vãn Vãn kinh ngạc.

...

Sau khi Giang Diệc Hãn đi làm, Vãn Vãn mở vali ra, bên trong rõ ràng trống không, làm Vãn Vãn sững sờ.

Rõ ràng nơi này có một chiếc nhẫn mà.

Tại sao, anh lại nói là không có quà tặng nào khác?

Cả buổi sáng, cái gì cô cũng không viết được.

"Vãn Vãn, bốn giờ chiều hôm nay tại khách sạn Shangri-La Đại có buổi họp báo, cậu có biết không?" Lương Vũ gọi điện thoại cho cô.

"Biết." Cô gật đầu.

"Sau khi bọn họ tổ chức họp báo xong, sẽ có tiệc rượu chiêu đãi." Lương Vũ đơn giản gọn gàng nói cho cô biết.

"À." Vãn Vãn bình thản đáp một tiếng.

"Hôm nay là sinh nhật cậu, bất kể anh ta đối với người phụ nữ kia là thật lòng hay không, bây giờ cậu vẫn là bạn gái anh ta, cậu bảo anh ta đừng tham gia tiệc rượu, bắt anh ta phải về ăn tối với cậu, một bước cũng không thể cho, tuyệt đối không thể để cho anh ta có cơ hội phát triển gian tình với người phụ nữ kia!" Lương Vũ so với cô còn kích động hơn.

Vãn Vãn trầm mặc một trận.

"Cậu vẫn còn ở nghe sao?" Không thấy trả lời, Lương Vũ hỏi.

"Anh ấy nói, tiệc sinh nhật mình... Vừa lúc cũng ở Shangri-La, bảo mình đến đó trước sáu rưỡi..." Vãn Vãn gian nan nói.

Mặc dù nghe như rất không có thành ý, nhưng mà anh nói, buổi họp báo trùng ngày với sinh nhật cô cũng không phải anh cố ý gây nên, vì muốn cho cô một tiệc sinh nhật lãng mạn, anh đã sớm chọn địa điểm, hao phí sức tâm. Anh nói Vãn Vãn, viết văn có lẽ rất quan trọng đối với em, nhưng mà anh cũng quan trọng mà, cho nên không được thất hẹn? Đừng làm cho anh thất vọng được không? !

"Lương Vũ, cậu có muốn đi cùng mình hay không?" Vãn Vãn mở miệng yêu cầu.

...

Ba giờ rưỡi Vãn Vãn đã đến khách sạn Shangri-La.

Bởi vì, cô đến tìm người.

"Nói đi, tại sao muốn gặp tôi?" Phó Vịnh Bội lộ ra mỉm cười xinh đẹp, "Thật xin lỗi, hôm nay tôi thật cực kỳ bận rộn, tôi là người cộng sự tốt nhất của Diệc Hãn, anh ấy rất cần tôi, hôm nay không thể tách rời tôi được!"

Vãn Vãn không bị cô làm tức giận, cô chỉ cúi đầu, từ trong túi lấy ra một hộp trang sức.

Nhìn cái hộp nhỏ tinh sảo đó, nụ cười của Phó Vịnh Bội cương cứng một chút, "Không phải hôm nay cô định nói cho tôi biết, Diệc Hãn cầu hôn cô chứ?"

Vãn Vãn không nói, tất cả chua xót, chỉ lặng lẽ chôn ở trong lòng.

Cô chỉ muốn biết một chân tướng.

"Sợ chưa? Tôi nói rồi tình cảm của bọn họ rất tốt, cái người hồ ly tinh này đừng nghĩ tới việc chen vào!" Lương Vũ mặc dù thích bắt nạt Vãn Vãn, nhưng mà, thật ra thì cô cũng không ghét Vãn Vãn, nếu không, cũng sẽ không thuê chung lâu như vậy, hơn nữa, Lương Vũ mới vừa thất tình hận không thể đập nát tất cả tiểu tam khắp thiên hạ tham gia phá hỏng tình tình của người khác!

Vãn Vãn không nói một lời, đem hộp trang sức để mở trước mặt Phó Vịnh Bội mở ra.

Thấy rõ chiếc nhẫn kia, Phó Vịnh Bội cười phá lên.

"Trời ạ, anh ấy cầm cái này cầu hôn với cô? Căn bản là không thể!" Phó Vịnh Bội giống như nghe được chuyện cười lớn.

Vãn Vãn nhìn cô.

Phó Vịnh Bội rất dứt khoát, rất rộng rãi từ bên trong hộp trang sức gở chiếc nhẫn ra, rất dứt khoát lưu loát đeo vào ngón tay vô danh thon gầy của mình, ở trước mặt Vãn Vãn khoe khoang, "Hơn một năm trước, ở một nhà hàng rất lãng mạn, anh ấy chính là cầm chiếc nhẫn này cầu hôn với tôi !"

Rầm.

Tim của Vãn Vãn nổ tung.

Cô rốt cuộc biết, tại sao chiếc nhẫn này không vừa với cô.

Chiếc nhẫn này, chính là miêu tả tình yêu anh với Phó Vịnh Bội, chính là miêu tả, cam kết của anh đối với Phó Vịnh Bội.

Hoàn mỹ vậy, đâm thẳng vào trong mắt của Vãn Vãn, trong lòng của cô.

"Cái người phụ nữ này đừng có mà nói bậy!" Lương Vũ thấy tình huống không đúng, vội vàng vỗ bàn nói.

"Có phải nói bậy hay không, cô có thể tự mình đi hỏi anh ấy." Phó Vịnh Bội rất tự tin đem chiếc nhẫn để vào hộp trang sức lần nữa, đẩy về trước mặt Vãn Vãn, đối với Vãn Vãn nói lời châm chọc, "Chẳng qua tôi đoán cô không dám hỏi, cô ngay từ đầu đã không đi chất vấn, không phải cho là bảo vệ anh ấy, so với chân tướng còn quan trọng hơn sao?"

Bây giờ cả người Vãn Vãn cứng ngắc , không nhúc nhích, nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi ra khỏi hốc mắt, hình ảnh anh cầu hôn với Phó Vịnh Bội, giống một bộ phim, đau đớn chiếu trong đầu cô.

"Đúng rồi, tôi còn không hỏi cô, anh có từng cầu hôn với cô chứ? Tôi nghĩ, chắc chắn sẽ không!"

"Cái rắm, anh ta khẳng định đã cầu qua! Hôm nay là sinh nhật Vãn Vãn, khẳng định anh ta cũng sẽ đưa nhẫn!" Lương Vũ vội muốn chết, thua người chứ không thua trận!

Nhưng mà, Vãn Vãn lại che miệng, không có tiền đồ vội vàng đứng dậy.

"Vãn Vãn! Đừng khổ sở, ra lệnh anh ta lập tức mua nhẫn cầu hôn cậu, xem người phụ nữ này còn cười được không!" Ra đến cửa, Lương Vũ kéo lấy tay của cô.

"Cầu hôn? ..." Vãn Vãn giống như nghe thấy chuyện thật đáng cười, khom người, dùng sức cười to, cười chảy cả nước mắt, "Không, anh ấy sẽ không cầu hôn với mình, anh ấy nói không có loại ** này..."

Bộ dáng tan vỡ của cô, Lương Vũ bị sợ đến buông lỏng cô ra.

"Mình sai rồi, rõ ràng là tự một mình mình đơn phương, vẫn còn không chịu tỉnh lại... Vì cái gì mà mình vẫn cứ ngu ngốc sống ở trong mộng, một giấc một rất ngu rất ngu rất ngu... Tại sao..."

Chuyện kết hôn này, thật ra thì rất cần một chút **...

Đây là anh đã nói.

Cô rốt cuộc nhìn thấu trái tim của anh, thì ra là, anh cũng không phải chưa từng có **.

Trong cuộc tình này người sai không phải là anh, mà là cô! Vẫn không đúng, chỉ là cô mà thôi, là Vãn Vãn cô không đúng!

Lúc tỉnh mộng.
Bình Luận (0)
Comment