Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Chương 92

"Thật ra thì, anh không phải cần phải tiễn em."

"Vốn là tạm thời có chút việc, nhưng bây giờ không có, vừa lúc tan việc thuận đường cùng nhau về nhà nghỉ ngơi." Lái xe, Giang Diệc Hãn suy nghĩ lý do.

Vãn Vãn không nói, nhìn ngoài cửa sổ.

Rõ ràng là khí trời âm u, tại sao lại cảm thấy từ lúc anh lái xe ra ngoài, tâm tình của mình đã từ trời đầy mây biến thành trời cao chiếu ánh nắng rực rỡ?!

Đối với người yêu đã chia tay mà nói, cuộc sống sẽ có bao nhiêu lần thuận đường? May mắn lúc này đã coi là xa xỉ.

"Cơm tối giải quyết như thế nào?" Anh thuận miệng hỏi.

"Anh có đề nghị gì?"

"Em có đề nghị gì?"

Hai người trăm miệng một lời hỏi.

Vãn Vãn cười, anh cũng thế.

Dọc theo đường, phong cảnh vội vã lùi lại, giống như một màn tiếp một màn cuộc đời của một người, ngực có cảm giác đau đến tê liệt, đồng thời cũng mang bọn họ tiến vào một địa phương không biết tên.

"Nếu như không phải rất mệt, không vội về nhà thì không bằng đi theo anh đến nhà hàng Jade. On. 36 đi! Anh vẫn muốn đi, nhưng không tìm được người đi cùng." Anh từ từ ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt thâm tình chống lại ** ánh mắt của tôi.

"Được, tốt...." Ánh mắt Vãn Vãn chợt lóe.

Bởi vì quý trọng "Xa xỉ" khó có được này, cô đã sớm quên mất ước định với Giang Thiệu Cạnh.

Lấy được đồng ý của cô, anh quẹo xe về một phương hướng, tiếp tục chạy nhanh về phía trước .

Dọc theo đường đi, tâm tình đã âm thầm có chút vui mừng.

Hành trình xe đi đến một nửa, Vãn Vãn đột nhiên nhíu mày, "Em...." Cô có chút không cười nổi.

"Thế nào?" Giang Diệc Hãn thả chậm tốc độ xe, thấy cô đột nhiên đổi sắc mặt, có hơi khẩn trương.

Anh rất sợ cô đột nhiên nhớ tới, anh nghe được nhưng cố ý coi thường không nhắc nhở cô cuộc hẹn bữa ăn tối với anh hai.

Vãn Vãn cắn môi, vừa dừng lại, cô nhanh nôn ọe ra tiếng.

Thật là không có tiền đồ, rõ ràng nghĩ nhịn được, cô không hy vọng cuộc hẹn này bởi vì thân thể mình khó chịu mà phải dừng lại.

"Em…có thể… cần ăn một chút bánh ngọt nhỏ để dằn bụng trước...." Dạ dày trống không, cảm giác nôn nghén càng rất rõ ràng.

"Anh đi mua." Giang Diệc Hãn nhìn thấy ven đường đúng lúc có một cửa hàng bánh ngọt rất nổi danh, vội vàng dừng xe.

"Cám ơn." Vãn Vãn cảm thấy rất có lỗi, "Nếu như có thể, thuận tiện giúp em mua một chai sữa nóng."

"Được." Không thành vấn đề, bên cạnh tiệm bánh ngọt chính là cửa hàng tiện lợi.

Vãn Vãn đợi ở trên xe, anh xuống xe, đi cửa hàng tiện lợi mua sữa nóng trước.

Chỉ là, thời điểm nhân viên thu ngân kết toán hóa đơn, anh đột nhiên thay đổi chủ ý, "Làm phiền cô chờ một chút." Anh đi chọn một bánh bao rất bình thường ở trên giá.

Lúc đi ra, trong tay anh xách theo bánh bao và sữa nóng, cũng không có đi tiệm bánh ngọt nổi danh kia.

....

Hoàn cảnh Jade. On. 36 rất đẹp mắt, bên trong phòng khách trang hoàng lịch sự tao nhã, nhìn một cái liền không sót gì cảnh đêm phồn hoa bên ngoài cửa sổ sát đất.

"Không khí nơi này thật tốt." Vãn Vãn ngồi xuống ổn định, liền nhỏ giọng than nhẹ.

"Ừ, báo chí thường viết Jade. On. 36 là chỗ tốt để thổ lộ, cầu hôn hoặc là tổ chức ngày kỷ niệm tình yêu." Anh cười cười trả lời.

Cho nên, anh sẽ không mang Tống Ngữ Yên tới nơi này.

Chỉ là, những lời này vừa mới ra khỏi miệng, anh liền cảm thấy cứng ngắc, lúng túng, không thỏa đáng.

Vãn Vãn không có chú ý nhiều như vậy, bởi vì lực chú ý của cô bị các nam nữ bàn bên cạnh hấp dẫn. Người đàn ông giơ một bó hoa hồng to nở rộ, tiếng đàn vi-ô-lông lãng mạn, một chân quỳ xuống, cầu hôn bạn gái.

Vãn Vãn hơi hưng phấn một chút.

Anh thấy thế, duỗi cổ qua, Vãn Vãn quả nhiên ghé vào bên tai anh, "Thật sự có người cầu hôn, giống biểu diễn trên ti vi!" Chẳng lẽ anh hai chưa từng cầu hôn cô? Giang Diệc Hãn vẫn cảm thấy, cầu hôn là một mắc xích rất lãng mạn lại rất quan trọng.

Hơi thở ngọt ngào ấm áp của cô thổi khuếch trương bên trong tai của anh, khiến buồng tim của anh căng thẳng, thâm sâu nhìn cô một cái.

Ánh mắt hơi lóe lên, cuối cùng anh vẫn không hỏi ra miệng, chỉ tiếp tục cúi xuống, kề tai cô nói nhỏ, "Bàn phía trước của em cũng sẽ cầu hôn."

Vãn Vãn dò xét, "Hả?" Bàn phía trước, rõ ràng là hai đấng mày râu mà.

Một người anh tuấn, một người xinh đẹp, cũng không có phụ nữ.

Giang Diệc Hãn mím môi cười không nói.

Vãn Vãn bị vẻ mặt bí hiểm này của anh làm cho đầu óc mơ hồ, đột nhiên hít một hơi lạnh.

Bởi vì, người đàn ông anh tuấn đó lại có thể cầm tay, thâm tình khẩn thiết hôn hít mu bàn tay anh chàng xinh đẹp, Vãn Vãn bị sợ đến cả người run lên.

"Anh nhìn người tương đối chính xác." Thấy bộ dạng cô hoàn toàn bị sợ đến choáng váng, Giang Diệc Hãn vui vẻ.

Nam phục vụ mặc trang phục nhà Đường, động tác êm ái đưa một chút món ăn và bánh ngọt đã bưng lên.

"Hai vị, xin từ từ dùng." Nam phục vụ dịu dàng gật đầu chào.

"Khi nào thì nhà hàng của chúng ta mới có thể bồi dưỡng được nhân viên phục vụ đặc biệt như vậy đây?!" Giang Diệc Hãn sờ sờ cằm anh tuấn của mình, "Hay là dứt khoát đoạt lấy thôi!"

"Làm gì hâm mộ người ta, em cảm thấy lúc nhân viên phục vụ của Yến Thiên Hạ phục vụ thì eo lưng đều rất thẳng tắp, cũng rất có phong cách." Cô đã từng đi nhà hàng Yến Thiên Hạ.

Đề tài rất thoải mái.

"Phục vụ nhà hàng quả nhiên hoàn toàn là đi theo yêu cầu và phẩm vị của lãnh đạo." Giang Diệc Hãn cố ra vẻ cảm thán, "Hết cách rồi, công ty văn hóa, công ty văn hóa! Anh nha, đặc biệt thưởng thức chàng trai xinh đẹp...."

Vãn Vãn cười, "Anh là**?"

Anh liếc cô một cái, có phải ** hay không, hình như cô rất rõ ràng đi.

"Tiểu thư, là thưởng thức, không có nghĩa là ái mộ." Anh thận trọng thanh minh.

Vãn Vãn lại bị chọc cười.

Giang Diệc Hãn luôn luôn là người rất hiểu cuộc sống, ở chung với anh luôn đặc biệt vui vẻ.

Vãn Vãn ăn một miếng bánh ngọt, vị ngọt trơn thuật, hương thơm hơi đắng, mùi hoa nhàn nhạt và chocolate nguyên chất cùng nhau ôm trọn ở trong miệng lưỡi, ấm nóng ** **, tạo thành sự vui sướng tuyệt vời ở trong lòng, ngon miệng đến mức làm cho người ta nhắm mắt lại**.

"Ăn thật ngon." Không so sánh không biết, vừa so với bánh bao anh mới vừa mua ở cửa hàng tiện lợi, quả thật một là thiên đường, một là địa ngục.

Nhìn thấy nét mặt của cô, Giang Diệc Hãn cũng giãn chân mày ra, "Ăn ngon, sau này anh sẽ thường dẫn em tới ăn." Anh không hy vọng sẽ lừa gạt cô.

"Được!" Không nghĩ nhiều, Vãn Vãn gật đầu.

"Vì Yến Thiên Hạ, chúng ta còn có rất nhiều thức ăn ngon, từ từ thưởng thức! Nhập gia tùy tục, hoàn cảnh tối nay không thích hợp ồn ào và bị quấy rầy." Giang Diệc Hãn dẫn đầu tắt điện thoại, sau đó giơ điện thoại tối đen của mình về phía cô.

Anh thuận tiện cũng tắt điện thoại di động Vãn Vãn đặt ở trên bàn.

....

"Chào bạn, số điện thoại bạn gọi hiện đang tắt máy." Giang Thiệu Cạnh chau mày lại, vô luận gọi điện thoại cho Vãn Vãn bao nhiêu lần, truyền đến đều là giọng nữ trả lời theo máy móc.

Nếu như không phải là lo lắng cho cô, anh sẽ không nhanh chóng kết thúc hội nghị vào sáu giờ rưỡi.

Rốt cuộc Hạ Vị Vãn đi đâu? Không phải nói cô chờ anh sao? Giang Thiệu Cạnh phiền não không dứt.

Lầu dưới công ty, mấy chủ quản cũng rối rít đi ra khỏi thang máy, "A, không phải Giang đổng nói phải nghe báo cáo hội nghị sao? Sao lại không thấy bóng dáng?!"

Vẻ mặt Giang Thiệu Cạnh không thay đổi đổi gọi điện thoại cho Giang Diệc Hãn.

"Chào bạn, số điện thoại bạn gọi hiện đang tắt máy." Quả nhiên cũng là truyền đến giọng nữ máy móc.

Có hai luồng lửa giận vọt lên ở trong ánh mắt lạnh lùng của Giang Thiệu Cạnh.
Bình Luận (0)
Comment