Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Chương 18

Hai người ôm hôn đã hấp dẫn phần lớn ánh mắt của khách trong nhà hàng mì Trung Quốc. Có một cô bé tóc vàng mắt xanh giật nhẹ tay áo của mẹ mình, trong lòng đầy mong đợi nhìn về phía Nam Tịch Tuyệt: "Mẹ, con có thể đi hôn anh ấy một cái không?"

Âm thanh của cô bé trong trẻo vang dội, những vị khách thích thú cười ồ lên. Người mẹ trẻ tuổi kia dịu dàng sờ tóc con gái, cười lắc lắc đầu.

An Nhiên mới phát giác được, cảm thấy ngượng ngùng vùi mặt vào cổ Nam Tịch Tuyệt . Cô nghe thấy anh nói: "Xin lỗi, lần sau chúng ta bàn lại."

"Không thành vấn đề." Người thầy dạy mì dùng tiếng Trung cười nói , trong giọng nói tràn đầy cảm giác thú vị.

Sau một khắc, thân thể An Nhiên chợt nhẹ , cô liền bị Nam Tịch Tuyệt chặn ngang ôm lên.

Anh ôm cô, đi trên đường một lúc, liền tìm được xe của anh, ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe, vừa mới đóng cửa, anh liền hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói nồng đậm tình ý: "Nghĩ muốn anh bao nhiêu?" An Nhiên ngửa mặt hôn cằm anh, một đôi tay từ trên cổ anh lướt xuống, thăm dò vào bên trong áo khoác của anh, cởi nút áo sơ mi trắng của anh ra.

Vạt áo sơ mi của anh bị cô kéo rộng, lộ ra một mảng lớn lồng ngực rắn chắc màu mật ong. An Nhiên dựa sát mặt lại, có chút khao khát cọ mấy cái, "Nghĩ đến muốn chết. . . . . ." Hô hấp của cô nóng rực phun vào lồng ngực anh, nụ hôn ướt át rơi xuống, nhiệt độ nóng hổi, tê tê dại dại lại nhột, càng làm cho bắp thịt anh căng cứng.

Tay anh đè lại cái ót của cô, khiến cho cô càng thêm dán chặt vào anh, một cái tay khác đặt lên mông cô dùng sức nắn bóp. Cô lắc lắc muốn tránh thoát, nhưng lại khiến cho tay anh xâm nhập vào nhiều hơn. Cách một lớp quần bò dầy, ngón tay anh xoa nắn viên ngọc cũng làm cho cô trở nên ướt át.

Cô thở hổn hển một tiếng, ở trong lòng anh cúi người mấy cái, tìm được nụ hoa trên ngực anh nhẹ nhàng cắn, học theo dáng vẻ anh từng làm với cô, đưa đầu lưỡi ra đảo quanh một chút.

Nam Tịch Tuyệt không chịu nổi loại trêu đùa này của cô, liền đẩy cô ra một chút, giọng nói khàn khàn: "Đợi lát nữa xem anh thu thập em." Anh giơ tay sửa sang lại quần áo cho cô, hai bầu ngực trắng noãn trước ngực cô đã bị lộ ra hơn phân nửa, "Anh đi lái xe."

Một tay anh để trên nút áo muốn đứng dậy, lại bị cô vươn tay ra, cẩn thận cài cức áo giúp ah, sau cùng cách áo sơ mi xoa xoa cái kia một chút, cười đến không có ý tốt: "Mềm mại mềm mại . . . . . . . Đàn ông đều như vậy sao?"

Nam Tịch Tuyệt nặng nề hít vào một hơi.

Anh lái xe luôn luôn chững chạc, lúc này lại là một đường gió bão trở về.

Đem xe đỗ ở trong gara, An Nhiên liền bị anh một phen ôm ra ngoài. Cô thật sự đã trêu trọc anh đến phát hỏa, vừa vào thang máy liền đè cô vào trong góc tường hôn. Mượn vách tường chống đỡ, tay anh lần xuống kéo khóa quần bò của cô ra.

Đợi đến khi ra khỏi thang máy, cô nghiêng người vùi vào trong ngực anh, che giấu chỗ quần bị kéo ra. Cái kia vừa cứng vừa nóng, chống đỡ ở bụng cô. Trong lúc đi lại cùng nhau ma sát đè ép tạo thành một tiết tấu va chạm, cô đỏ mặt tới tận mang tai suy nghĩ, loại này là tư thế gì vậy?

Vào nhà anh, cửa phòng bị anh đá một cước thật mạnh.

An Nhiên bị anh ôm chống đỡ ở trên ván cửa, nghe thấy âm thanh anh tháo dây dưng. Sau đó liền đem quần dài cùng quần lót của cô đồng loạt kéo xuống, một phen xếp thành một đống ở chỗ đầu gối. Cảm giác lạnh lẽo củng chỉ kéo dài trong chốc lát, anh liền nắm giữ đi vào.

Anh hơi dừng lại, nâng mông của cô nhấc cô lên một chút, sau đó nhanh chóng đụng chạm ra vào.

Cô liên tiếp rên rỉ, giống như tiếng mèo nhỏ lại càng làm anh thêm điên cuồng.

An Nhiên tức giận anh gấp gáp, đứt quãng lên tiếng kháng nghị: "Sáo. . . . . . ! Không có. . . . . . Tắm, không có tắm. . . . . . !"

Nam Tịch Tuyệt đang chui ở trước ngực cô, dùng răng nanh cùng đầu lưỡi chăm sóc đôi vú mềm mại của cô, phát ra tiếng "Chậc chậc", nghe thấy tiếng cô oán trách, liền nhét hai ngón tay vào trong miệng cô, đùa bỡn đầu lưỡi ướt át của cô.

Cô né tránh, anh liền kẹp cái lưỡi không thả, kéo ra đẩy mạnh, bắt chước động tác rút ra đưa vào ở phía dưới hạ thân.

Anh cứ như vậy mang cô đến phòng tắm. Ngâm vào trong bồn tắm, anh từ từ dịu dàng, để cho cô nằm ở trên người anh, vẩy nước lên tắm rửa cho cô.

An Nhiên đấm vai anh, giùng giằng chống lên người anh, trong cặp mắt đã không còn bao nhiêu trấn tĩnh, cáu giận nói: "Anh ra ngoài, nếu không làm sao rửa sạch sẽ được!"

Anh híp mắt, thậm chí mang theo vài phần lười biếng, nhìn cô lắc mông từ từ đứng dậy, trong lúc cô dường như đã thoát khỏi anh thì giơ tay lên đỡ vai của cô ấn xuống, khiến cho cô lần nữa nặng nề ngồi trở lại.

Cảm giác xuyên qua quá mãnh liệt, tiếng thét chói tai của An Nhiên ở trong phòng tắm vọng lại, nhiều tiếng đánh thẳng vào màng nhĩ. Cô lung túng kéo mái tóc dài ướt sũng của mình nhét vào trong miệng, quá mắc cỡ!

Nam Tịch Tuyệt nắm được cằm của cô, trong mắt **càng thêm nồng nặc, "Gọi ra, anh thích." Anh không nhẹ không nặng vỗ xuống hai ngực tuyết trắng của cô, có kỷ xảo vuốt ve đỉnh mẫn cảm nhất của cô.

Cô bị anh trêu đùa đến mức khó chịu, liền quyết định mình phải tiến lên, liền đỡ bả vai rộng của anh để cô nằm úp sấp trên người anh, làm cho bụng dưới căng chướng và ngực càng thêm ma sát với lồng ngực anh, cô nhỏ giọng rên rỉ, ép anh không nén được âm thanh nơi cổ họng.

Thanh âm của anh trầm đục khàn khàn, hòa hợp với tiếng rên rỉ của cô. Ánh mắt của An Nhiên giống như sương mù, trong nội tâm lại cực kỳ thỏa mãn, cô nằm cả người xuống, ôm mặt anh vuốt ve cực kỳ say mê, nói: "Anh tên là thức dậy đi, thật. . . . . . Dễ nghe!"

Vì biểu đạt cảm giác vui vẻ của mình, cô càng cố gắng ra sức luật động.

Nam Tịch Tuyệt lướt qua bả vai của cô, cảm nhận rõ ràng thân thể cô đang lên xuống, vặn ẹo eo, cái mông trắng như tuyết mê người vểnh lên, lên xuống trái phải cùng lắc lư, không ngừng nhả ra nuốt vào cứng rắn nóng bỏng của anh.

Anh không thể tiếp tục nhịn nổi cô chủ động nữa, ngồi dậy ôm cô bày ra tư thế nằm nghiêng, động tác luật động tiên tiếp mà không theo tiết tấu.

An Nhiên hoàn toàn không theo kịp, hai tay bám thật chặt mép bồn tắm, thừa nhận sự đụng chạm mãnh liệt của anh.

Nam Tịch Tuyệt ôm cô đã mềm nhũ ra khỏi phòng tắm, đè cô ngã xuống giường. Chưa cho cô cơ hội nghỉ ngơi, liền tách hai chân của cô ra từ phía sau tiến vào. An Nhiên nắm chặt ga trải giường, "Chịu. . . . . . Không chịu nổi!"

"Cứ như vậy lập tức không được?" Nam Tịch Tuyệt nói xong, bật đèn bàn trên đầu giường lên, thuận tiện ôm cô lật người lại, mặt đối mặt khi dễ cô.

Ánh mắt của anh xẹt qua toàn thân cô, dừng lại ở vết thâm trên eo cô. Ánh mắt anh lạnh băng. Mặc dù anh thích nắm vòng eo mảnh khảnh của cô, nhưng vị trí anh hay cầm gần phần hông hơn. . . . . . Hơn nữa, dấu vết trong bắp đùi cô là chuyện gì xảy ra?

Động tác của anh chậm lại, sắc mặt lạnh dần.

"Sao. . . . . . Thế nào?" Cảm thấy không đúng, An Nhiên mở mắt, không hiểu nhìn về phía anh.

Nam Tịch Tuyệt cúi người, bóng dáng của anh bao phủ cả người cô. Anh vuốt ve qua mấy dấu vết xa lạ trên người cô, cố ý tăng thêm sức lực, đau đớn khiến cô co rúm người lại. Nam Tịch Tuyệt nhìn thẳng vào mắt cô, lạnh giọng hỏi: "Kẻ nào đụng vào em?"

An Nhiên xoay mặt, nhớ tới những chuyện ghê tởm mà Khâu Thiếu Trạch đã làm với cô, hai gò má ướt mồ hôi bởi vì khó chịu mà đỏ bừng, "Không có người nào." Anh vẫn ngưng lại ở trong cơ thể cô, nửa đường dừng lại khiến cho cô càng khát vọng hơn, nâng hai chân vòng qua hông anh, giơ mông lên chủ động nghênh hợp, "Nhúc nhích. . . . . ."

Giọng nói của cô khàn khàn động tình, chui vào trong tai Nam Tịch Tuyệt, mềm mại ngọt ngào, tim giống như tan chảy trong mật ngọt , hương vị ngọt ngào mềm mại. Nam Tịch Tuyệt bắt lấy hông của cô, động tác dần dần lại tăng nhanh, nhanh chóng đưa cô đến đỉnh khoái cảm.

Sau khi kết thúc, An Nhiên xụi lơ ở trên giường, ngay cả đầu ngón tay cũng lười nâng lên. Nam Tịch Tuyệt vẫn không chịu dừng, ôm cô vừa gặm vừa cắn từ đầu đến chân, hai cánh môi mỏng để lại dấu vết trên từng tấc da thịt của cô, nhất là trên eo và đùi. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận được hết sức rõ ràng hai hàm răng đang gặm nhấm của anh, mang theo hờn giận, oán khí ngất trời.

Thân thể cô hết sức nhạy cảm, anh liếm cắn sắc tình, hai chân An Nhiên cong lên, chà sát liên tục với ga giường , ham muốn lại lần nữa bị anh khơi lên. Cô nhẽ nngẩng đầu lên, nhìn thấy anh đang chui ở chỗ rộng mở giữa hai chân cô, cô phát ra một tiếng rên rỉ thật thấp nằm trở lại, cằm ngửa lên, mồ hôi hột theo tóc mai hai bên chảy xuống xẹt qua cái cổ căng thẳng của cô.

An Nhiên cắn thật chặt ngón tay mình, cảm thấy môi của anh dời đến nơi mềm mại giữa hai châm mình, cô bật khóc thút thít. Cô ngồi dậy đẩy anh ra, xấu hổ, "Anh. . . . . . Đừng cắn chỗ. . . . . . A ừ. . . . . ."

An Nhiên cảm thấy anh chính là cố ý, rõ ràng tất cả đều nói là không cần, anh còn cố ý dùng răng nanh gắm hai cánh hoa nhỏ đã sưng phồng không chịu nổi, đầu lưỡi dẻo dai vân vê viên chân châu nhỏ . Lần đầu bị bị làm như ậy, An Nhiên lần nữa ướt nhẹp. Nam Tịch Tuyệt nếm chất lỏng kia của cô, liếm cuốn vào trong miệng mình, đầu lưỡi đẩy chất lỏng ra hiện ra khe hở nhỏ, thừa dịp nó khẽ mở ra mà xuyên vào, sau đó rút trở về.

An Nhiên cảm giác cả người mình đều muốn thiêu cháy, toàn thân đều cần sự vuốt ve. Cô kéo một cái tay anh đến trước ngực mình, ấn bàn tay anh ý bảo anh vuốt ve. Bàn tay anh mang theo vết chai sạn vân vê bầu ngực non nớt của cô, ngón cái cùng ngón trỏ nắm chặt đỉnh cương cứng của cô.

Cho dù là như thế, An Nhiên vẫn cảm thấy không đủ. Loại cảm giác gần như điên cuồng này làm cho cô có chút sợ hãi, thân thể này thật sự khát vọng như vậy sao? Cô cứ như vậy khi được anh dùng miệng và ngón tay chăm sóc lần nữa **.

Đầu óc An Nhiên tạm thời trống rỗng.

Nam Tịch Tuyệt ngẩng đầu lên, liếm liếm chất lỏng ướt át sáng bóng trên khóe môi. Cúi đầu nhìn An Nhiên, cả người cũng lộ ra sức quyến rũ, làm cho tâm hồn con người khó an.

Đang trong tuổi phát triển, trên người cô có một loại khí chất đặc biệt. Quanh năm luyện đàn dương cầm khiến sống lưng cô bất cứ lúc nào cũng thẳng tắp, ưu nhã cũng không giả bộ. Vóc người cao gầy, ngực và mông ngày càng đầy đặn mượt mà, cũng không vạm vỡ giống như phụ nữ phương tây, vòng eo mảnh khảnh, hợp với phần mông thành một đường cong hoàn mĩ, một ít nơi, vừa vặn khiến cho anh dễ dàng nắm chặt, giống như từ nhỏ, chính là muốn để cho anh nắm giữ.

Toàn tâm toàn ý của cô đều đặt ở trên người anh, đối với những ánh mắt ngưỡng mộ theo đuổi của những người khác đều làm như không thấy, hoàn toàn không ý thức được cô hấp dẫn cỡ nào trước mắt những người khác phái.

An Nhiên bụm mặt nằm lại trên giường không dám nhìn anh. Anh tự tay dò đến dưới mông cô, phát hiện phía dưới mới vừa đổi ga giường đã ướt một phần nhỏ, vẫn như cũ trêu đùa cô, lời nói mập mờ đến mức tận cùng: "Lần này nước nhiều nhất."

Nhìn cô mắc cỡ đến bả vai cũng phiếm hồng, Nam Tịch Tuyệt quyết định không khi dễ cô nữa, kéo chăn bông bên cạnh đắp lên cho cô, "Coi chừng bị lạnh."

An Nhiên hừ hừ mấy tiếng, không ngẩng mặt nhìn anh, dĩ nhiên cũng nằm như vậy ngủ thiếp đi.

Sau khi cô tỉnh lại đã là nửa đêm.

Ngọn đèn nhỏ ở đầu giường vẫn sáng, Nam Tịch Tuyệt đang ngồi bên giường hút thuốc lá, ánh lửa đỏ thắm. Anh mặc một chiếc quần dài, trên người chỉ tùy ý mặc một cái áo khoác. Tóc của anh có chút loạn, trên đỉnh đầu còn có mấy sợi dựng đứng lên, hiếm có khi lại lộ ra dáng vẻ bướng bỉnh, có điểm giống như một đứa trẻ vừa chạy đi làm một việc xấu.

Anh giơ tay gạt điếu thuốc vào gạt tàn, phủi đi một ít tàn thuốc lá ở đầu, lại phát hiện một đôi mắt sáng của An Nhiên đang nhìn mình.

Anh lập tức dập thuốc lá, "Khói đến em, xin lỗi."

An Nhiên ôm chăn cọ cọ đến bên cạnh anh, đưa tay ôm lấy hông anh. Anh xê dịch về sau ngồi dựa vào đầu giường, dễ dàng đem đầu cô gối lên chân anh.

"Muốn uống nước không?" Nam Tịch Tuyệt vuốt ve mái tóc dài của cô. Mái tóc An Nhiên đặc biệt tốt, chất tóc mềm mại đen bóng, rủ xuống mượt mà, không có một chút phân nhánh. Ngón tay anh ma sát qua da đầu cô, làm cả người cô tỉnh táo lại.

Cô thoải mái thở dài một hơi, lắc đầu một cái: "Không khát."

Bốn phía chìm trong yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người bọn họ, ánh mắt An Nhiên thẳng tắp nhìn anh, giơ tay lên sờ sống mũi cao của anh, toét miệng cười không ngừng.

Nam Tịch Tuyệt thấy cô cười đến ngây ngốc , hình thái ngây thơ, bên môi dâng lên nụ cười dịu dàng. An Nhiên bị không khí ấm như vậy vây lấy, chu môi nói: "Anh yêu."

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cô. Cánh môi kề nhau, dịu dàng cọ sát, tỉ mỉ mút qua, tình ý lưu luyến.

Đợi đến khi Nam Tịch Tuyệt cởi quần áo ra nằm xuống giường, tắt đèn, trong bóng tối An Nhiên vùi trong lòng anh tràn đầy cảm giác ngọt ngào.

"Mới vừa rồi anh đang nghĩ gì?"

Cô nghe thấy Nam Tịch Tuyệt thở dài, nói: "Nghĩ. . . . . . Em nên học một chút thuật phòng thân ...."

"Không có hứng thú."

"Không có hứng thú?" Nam Tịch Tuyệt lại chạm đến eo của cô, "Chuyện như vậy không thể lại có lần tiếp theo!"

An Nhiên chột dạ, vẫn còn mạnh miệng, "Đây chẳng qua là ngoài ý muốn."

Nam Tịch Tuyệt không không hỏi cô, tiếp tục quyết định: "Cứ như vậy. Mỗi tuần anh có hai buổi chiều rảnh, dẫn em đi học một chút thuật phòng thân." Anh không cho cô phản bác, "Anh tự mình dạy em."

Anh tự mình dạy? An Nhiên đem lời nói đến khóe miệng nuốt trở lại.

Nam Tịch Tuyệt vẫn còn đang lầm bầu: "Lúc nào thì em có thể đem anh quật ngã, như thế căn bản sẽ không có người đến gần em được."

An Nhiên cắt đứt anh: "Ngày đó anh nói yêu em, là thật?"

Nam Tịch Tuyệt bỗng chốc im lặng. Trong bóng tối An Nhiên không thấy rõ vẻ mặt anh, nhưng anh lại xoay người sang chỗ khác quay lưng về phía cô.

Chờ cả ngày cũng không thấy anh nói nữa, An Nhiên không cam lòng lay anh, "Em biết rõ là anh không ngủ. Anh nói lại một lần nữa có được không? Em muốn nghe."

Nam Tịch Tuyệt có chút bực mình, nói đơn giản chính là anh tỏ tình thất bại, cũng là một lần duy nhất. Sau đó không nhìn thấy cô, anh có cảm giác mình như món đồ chơi ở trong tay cô bị vứt bỏ, quá mức thê lương.

An Nhiên vẫn đang bảo đảm: "Về sau em sẽ không bao giờ phát giận vô cớ với anh nữa."

Nam Tịch Tuyệt nắm tay cô đặt lên ngực mình.
Bình Luận (0)
Comment