An Nhiên không chút suy nghĩ liền trực tiếp mở cửa, cửa vừa mở ra, cả người Tô Nam lảo đảo đi vào, ôm lấy cô.
"Quần áo của anh đâu?" An Nhiên thấy trời đang rất lạnh mà anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, bị anh ôm lấy, cả người lạnh giống như khối băng, cô không khỏi có chút bực mình, "Uống say như vậy còn chạy đến, chết rét ở bên ngoài thì người nào quản anh! ?"
"Người nào quản anh? Em quản à." Tô Nam ôm cô không chịu buông tay, tối nay anh mời rượu mấy vị lãnh đạo mượn rượu mà mắng, "Một đám t*ng trùng lên não, đi con mẹ nó!"
An Nhiên đưa anh đến ghế sa lon nằm xuống, cởi giày đã ướt sũng của anh xuống, nhìn anh lạnh đến nỗi đôi môi tái nhợt, gương mặt cơ bản không có huyết sắc, có chút đau lòng. Tô Nam vì muốn cô và Lâm Lâm có một tương lai tốt hơn, mà bỏ sở nghiên cứu ở thành phố S, mang theo cô về thành phố C, tiếp nhận sự an bài gia đình đi theo con đường quan trường. Quan trường đen tối, làm cho trái tim tự cao của anh cảm thấy khó chấp nhận. An Nhiên cũng khuyên anh không thích làm dứt khoát đừng làm, anh cuối cùng lần nữa chiều lòng của cô, bảo cô chờ anh mấy năm nữa thăng chức, là có thể giúp đỡ An Nhiên về thăm nhà một chút.
An Nhiên buồn phiền vì hộ khẩu của Lâm Lâm có vấn đề cũng là nhờ của ba Tô Nam giúp một tay nói một câu mà giải quyết được.
Tô Nam hôm nay coi như ở thành phố C là một chính giới mới, cộng thêm ảnh hưởng quyền lực của ba anh, nịnh bợ anh cũng không ít, nhưng có những người không cam lòng muốn đè ép anh hẳn không phải số ít, Tô Nam so với những kẻ lão luyện trong giới tự nhiên mà non nớt, ngoài sáng và trong tối cũng thua thiệt không ít.
Tô Nam sinh hoạt rất bình thường, không thích những bữa tiệc "Chiêu đãi" ở trong quán rượu bát nháo kia, có lúc lại không thể không đi. An Nhiên nhìn cái bộ dáng này của anh, cũng biết anh bởi vì quá khứ mà uống rượu.
Sờ trên người anh, thấy cả người Tô Nam đều lạnh lẽo, An Nhiên kéo tấm thảm lông ngắn ở trên ghế sa lon đắp cho anh, đi vào phòng bếp lấy cho anh túi chườm nóng, trở về phòng khách thì thấy Nam Tịch Tuyệt đứng ở cửa phòng ngủ của Lâm Lâm, đột nhiên không biết thế nào lúng túng chân tay.
Anh chăm chú nhìn vẻ mặt của cô vì Tô Nam mà làm tất cả.
Động tác An Nhiên cứng đờ đem túi chườm nóng nhét vào trên bụng Tô Nam, nhìn anh mở mắt, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp hỏi: "Anh vào tắm nước nóng đi."
Tô Nam cảm thấy đầu đau muốn nứt, khó chịu vỗ vỗ cái trán. An Nhiên nhân cơ hội đỡ anh lên, dịu dàng nói: "Đi tắm đi, em lấy quần áo cho anh." Hai người bọn họ ly hôn rất vội vàng, căn bản là đến cục dân chinh cục làm chứng, cái gì Tô Nam cũng chưa kịp mang đi.
Nhìn cái bộ dáng này của anh, An Nhiên thật sợ anh bị bệnh, chỉ muốn dụ dỗ anh vội vàng đem mình tắm rửa sạch sẽ cũng vừa là để tỉnh rượu.
"Em làm cho anh chút nước gừng, sau đó ra ngoài uống."
"Mẹ, ba Tô lại uống rượu sao?" An Lâm lâm không biết tỉnh từ lúc nào, cô bé đi đôi dép bằng vải bông đứng ở cửa phòng ngủ, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
An Nhiên tránh ra ánh mắt của Nam Tịch Tuyệt, "Không có việc gì, có mẹ ở đây, mau trở về ngủ đi."
An Lâm Lâm nhìn sang, sau đó từ từ đi đến chân của Nam Tịch Tuyệt, ôm lấy chân dài của anh, không vui bĩu môi, "Ba Tô lại uống rượu, uống vào còn mệt mỏi hơn mẹ." Thân thể nhỏ bé cô bé cọ vào chân Nam tịch tuyệt, rõ ràng là đang làm nũng.
An Nhiên mặt của trầm xuống, "Ai dạy con nói những lời này, vào phòng ngủ lại đi!"
An Lâm Lâm bị mẹ mắng lập tức trong đôi mắt to ngập nước, nước mắt bao ở trong hốc mắt sáng ngời. Nam Tịch Tuyệt ngồi xuống sờ đầu của cô bé, An Lâm Lâm lập tức nhào vào trong ngực anh "Ô ô" khóc lên.
An Nhiên cúi thấp đầu xuống, nắm chặt tay của mình, cô đây là đang làm cái gì?
Nam Tịch Tuyệt mặt lạnh mở miệng: " Chờ Tô Nam tỉnh, rồi để anh ấy đi." Anh nhìn ra cửa sổ, nước mưa theo cửa thủy tinh chảy xuống dưới, nói thêm, "Anh sẽ tìm người đưa Tô Nam trở về, bảo đảm không để cho anh ấy dính một giọt mưa, cũng không đẻ anh ấy cảm lạnh."
An Nhiên không lên tiếng, đứng dậy muốn ôm Lâm Lâm trở về, ai ngờ bảo bối nghiêng đầu nhìn cô, nghiêm mặt vặn người lại, quay cái mông về phía cô, nằm sấp trong ngực Nam Tịch Tuyệt không chịu ra ngoài.
Nước mắt An Nhiên thiếu chút nữa rơi xuống, cô nuôi bảo bối bốn năm, mới cùng Nam Tịch Tuyệt nhận nhau không bao lâu, liền bắt đầu không cần cô rồi !
Nam Tịch Tuyệt ôm lấy Lâm Lâm: "Em còn đánh, để cho anh ấy ở lại cũng không sợ ảnh hưởng đến Lâm Lâm."
Giọng nói của anh rất cao, An Nhiên liền nói, "Đây là nhà của em, em thế nào không thể để cho Tô Nam ở lại? Đưa Lâm Lâm cho em, từ ngày bảo bối ra đời anh không có trông nom qua bảo bối một lần, có tư cách gì nói em! Người nên đi là anh."
Nam Tịch Tuyệt lạnh lùng nhìn Tô Nam say như chết, không quản được miệng của mình, "Trễ như thế chạy đến đây, không hỏi một cái đã mở cửa, em có ý thức đề phòng không? Nhìn Lâm Lâm nói, anh sẽ không trở về một mình như vậy, em cho bảo bối sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy? Em biết tối nay người Tô Nam gặp là ai không, chính là Mỹ Huệ, em còn chăm sóc anh ta!"
An Nhiên bị anh làm cho tức đến nỗi đầu óc muốn ngất đi, cũng là không lựa lời mà nói, "Anh ấy bên ngoài tìm tiểu tam, thế nào cũng không hơn so với anh cùng một lúc ôm hai mỹ nhân được!"
Nhất thời cả căn phòng im lặng, Lâm Lâm bị sợ đến nín thở.
Hai người cứng rắn mà đối mắt với nhau, An Nhiên mềm lòng trước, "Anh xem, chúng ta ở chung một chỗ, sẽ vạch trần vết sẹo lẫn nhau, không thấy mệt mỏi sao? Anh đã có khả năng để cho người tới đây, anh trước cũng liền đi thôi. Tô Nam uống say cái bộ dáng này, em không thể để cho anh ấy cứ như vậy mà trở về. Chúng em đã ly hôn, nhưng là vì cái gì chính trong lòng của anh rõ ràng. Anh không có tư cách nói với chúng em chuyện thuyết tam đạo tứ." Nói xong cô đưa tay đi ôm Lâm Lâm, Lâm Lâm nhìn cô thật tức giận, cũng không dám bướng bỉnh, ngoan ngoãn để cô ôm, tức mà không dám nói.
Nam Tịch Tuyệt giữ vai của cô lại, chân mày nhíu chặt, "Cái gì gọi là chuyện của hai người?"
"Buông tay, dọa Lâm Lâm thì làm thế nào?"
Nam Tịch Tuyệt bị ghen tỵ làm cho đầu óc hỗn loạn, cả giận nói: "Em đối với Tô Nam thật đúng là để ở trong lòng, ngày đó ly hôn đang ở cùng với anh khóc đến rối tinh rối mù!" Nếu không phải chính mắt thấy được, anh không tin Tiểu Nhiên luôn luôn ương ngạnh có thể đối với một người đàn ông khác mà ôn nhu dịu dàng, lo trước lo sau mà chăm sóc Tô Nam!
An Nhiên không nhịn được nữa, cúi thấp đầu, mặc cho nước mắt trào ra, "Cầu xin anh đừng nói chuyện này được không, em thật không chịu nổi." Cô đối với anh có mấy phần tình cảm, chẳng lẽ trong lòng không đếm được, có cần phải dùng lời nói này để cho cô khó chịu.
An Lâm Lâm vội vàng dùng tay nhỏ bé lau mặt của cô, "Mẹ không khóc, Lâm Lâm nghe lời nhất, không khóc nha." Cô bé tức giận đằng đằng nghiêng đầu trừng Nam Tịch Tuyệt, "Ba làm mẹ khóc, con không thích ba! Ba đi. . . . . . !"
Tô Nam ngồi trên ghế sofa bị lạnh, cũng dần dần tỉnh táo lại. Nhìn mẹ con An Nhiên đứng ở trước mặt Nam Tịch Tuyệt, tức giận vỗ xuống bàn trà, "An Nhiên, em thật là được!"
An Nhiên run lên, Nam Tịch Tuyệt ôm cô, cảnh cáo Tô Nam: "Tô tiên sinh, nói chuyện khách khí một chút." Anh thật hận không thể đem Tô Nam ra đánh một trận rồi ném đến nơi khác, lòng cảm kích đi hết con mẹ nó rồi, để cho Tiểu Nhiên bên cạnh anh ta lâu như vậy, còn không phải vì lấp chỗ trống trong thời gian anh không có ở đây!
An Nhiên nhìn sắc mặt Nam Tịch Tuyệt không tốt, cũng biết rõ anh xuống tay luôn luôn không khách khí, vội đem Lâm Lâm nhét về trong ngực anh để ngăn cản anh. Trở về phòng ngủ lấy ra quần áo cho Tô Nam còn có một cái ô nói, "Mặc quần áo vào, em tiễn anh về nhà. Hơn nửa đêm không cần đến chỗ này của em, dọa đến Lâm Lâm là các anh không xong đâu!"