Khu Vườn Nhỏ Của Tể Lão

Chương 18

Giang Lê bỏ “ruby” vào hỗn hợp rồi không quan tâm nữa.

Khán giả trong phòng live cạn lời nhìn Giang Lê thảnh thơi sờ hết cái nọ đến cái kia, mắt đang tỏa sáng lấp lánh.

[Đầu ngẩng cao cao đuôi vểnh cao cao: Đây thật sự là thí sinh của giải thi đấu trồng trọt à? Khó tin thế!]

[Mèo không thích ăn cá: Sao em bé lại hiếu kỳ thế, những thứ này không phải đồ thường thấy sao?]

[Ulala là cái quái gì: Thí sinh thật sự rất…]



[Cà rốt ôm thỏ: Mấy đứa không thấy em nhỏ này đáng yêu à? Đáng yêu muốn xỉu.]

[Một đóa hoa nhỏ: Em bé có còn nhớ dục hỏa phượng hoàng không đấy, mau đi xem hạt giống của em điiii]



Sau mười phút, Giang Lê ngồi lên đệm trên đất, hai tay bưng má, ngẩn người.

[123 không phải 567: Cậu ấy đang làm gì thế? Sao lại ngồi xuống?]

[Tôi là một cái mèo: Meow?]



[Cá mắm có giấc mộng: OMG, cậu ấy đang ngẩn người đấy à?!]

[Đây là clone thôi nha: Người khác đang cố gắng thi đấu, cậu ta thì ngồi đây ngẩn người???]

[Theo gió mà tới: Chán vl.]

[Dưa trong đất: Cố lên! Em bé cố lên!]



Nửa giờ sau, Giang Lê bắt đầu gật gù như gà mổ thóc, mắt dần nhắm lại.

[Nhảy trong gió: Đừng ngủ màaaaa!]

[Ngày hôm nay cũng cố gắng trở thành chủng thực sư: Chuồn chuồn, tôi tới phòng livestream của Moses đây.]



[Nữ vương tinh linh: Đáng yêu ghê, muốn ôm một cái.]

[Cá mắm có giấc mộng: Không biết tại sao tôi muốn cười quá.]



Sau một giờ, Giang Lê đột nhiên mở hai mắt.

Những khán giả thủ vững trận địa ngay lập tức bình luận biểu đạt sự kích động.

[Không nên hỏi ta từ đâu tới đây: Aaaa, tỉnh rồi! Kích động!!!]

[Hảo hán: Bình luận một cái chứng minh còn tồn tại.]

[Cà rốt ôm thỏ: Mẹ tôi tự dưng hỏi sao lại lên cơn.]

[Nhảy trong gió: Rốt cuộc dậy rồi, tôi nhìn em bé mà cũng sắp ngủ theo luôn…]



Giữa ánh mắt chờ mong của khán giả, Giang Lê nhấc tay lên nhìn trí não, nở nụ cười tươi.

“Lại tới giờ ăn trưa rồi, vui ghê!”

Sau đó, cậu đứng lên, rời khỏi phòng live ngay lúc khán giả chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

Người trong phòng xem livestream ngã ngửa.



Orlando Lance nghĩ mãi lí do vì sao cây Nguyệt Động của mình không nảy mầm.

Hắn nghĩ lại từng bước xử lý hạt giống, rõ ràng giống hệt với lần hắn trồng trước.

Cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.

Điều này làm hắn thấy rất thất bại. Hắn nhìn hạt giống trong chậu ủ, khuôn mặt đẹp đẽ không khỏi lộ ra sự chán nản.

Hai tay hắn vùi vào trong tóc màu sợi đay, thân thể từ từ hạ thấp xuống, cuối cùng thụp trước bàn thí nghiệm, lưng dựa vào tủ, chân một co một duỗi, cúi đầu thấp che đi hai mắt, làm người khác không rõ tâm tình hắn hiện tại.

Khán giá trong phòng live có người lo lắng, có người trào phúng, có cổ vũ, có cười trên sự đau khổ của người khác.

E rằng lần này khán giả xem cuộc thi có thể thấy được sự trượt dốc của vị chủng thực sư có độ hòa hợp thực vật cấp A.

Cũng có thể, trong cuộc thi lần này hắn lại như hổ thêm cánh, tiến thêm một bước.

Orlando Lance chờ đợi kết quả, các khán giả cũng đang nín thở chờ.

Những người đặt cược cho Orlando cũng bị đau tim một phen.



Phòng livestream của Claude Wilmot vẫn luôn ở trạng thái náo nhiệt.

Vì Chiến Thần Reg Wilmot là thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất ít xuất hiện trước mặt mọi người nên khi thấy được em trai của Chiến Thần, mọi người rất hào hứng.

Yêu ai yêu cả đường đi lối về, phòng live của Claude gần như không có lúc ngớt pháo hoa.

Không phải nghi ngờ gì hết, bên phụ trách của Claude phải bội thu luôn.

So với những người khác đang giành giật từng giây, em bé Giang Lê thì nhàn nhã, Claude lại rất nghiêm túc.

Hắn nghiêm túc với từng công đoạn, dù rằng cách làm vẫn hơi ngốc, tiến độ cũng rất chậm nhưng ánh mắt lại kiên nghị, mặt nghiêm trọng, làm khán giả không đành lòng phê bình.

Biết thực lực của mình ở đâu, Claude không hề bất cẩn, căn cứ vào khả năng của mình mà chọn hạt giống mình có thể làm nó nảy mầm thành công.

Mặc dù biết vậy có thể sẽ không được điểm cao nhưng Claude vẫn rất lạc quan.

Thi đấu thôi mà, cố hết sức là được.

Chỉ cần chuyên tâm vào những hạt giống mình chọn, chỉ cần không làm mất mặt anh trai là hắn đã rất vui rồi.

Claude tràn ngập ý chí chiến đấu, không phải phân thắng thua với người khác, mà là đang chiến đấu với chính mình.

Trên tinh cầu Martin, trên đỉnh mỗi căn nhà nhỏ là đồng hồ bấm giờ đang trôi, thời gian đang giảm dần.

Trong đại sảnh, ban giám khảo đang theo dõi tình hình các thí sinh.

Thiên phú của bọn họ có thể không giống nhau, tình hình của bọn họ cũng khác nhau, bọn họ tới với những mục đích khác nhau, cũng có người vui có người đang buồn.

Nhưng có một điều bọn họ giống nhau, đó là họ đều rời xa quê hương của mình, lựa chọn tới đây, lựa chọn bước lên đài thi đấu trồng trọt.

Dũng cảm thi đấu, phấn đấu vì một mục tiêu.

Chuyện này không đáng để dành cho họ một tràng pháo tay sao?

*Editor’s note: Editor cũng mệt mỏi lắm, các bạn thấy tui nói ở văn án có đúng không:(( Truyện không chán nhưng nó nhiều lúc bị lan man ấy:((
Bình Luận (0)
Comment