Khúc Ca Biệt Ly

Chương 11

Hôm đó, tôi lại đang còn đun thuốc, thuốc sôi sùng sục, trào ra khỏi nồi đã được đậy vung, tôi không biết, cứ ngồi ngây ra, không để ý đến, đỉnh đầu lập tức bị ăn một cái cốc hung hãn.

“Con chết tiệt, dám ra điều kiện với tao!” Chú út hầm hầm chửi tôi, “Bác sĩ mày đòi tao đã mời tới cho mày rồi, mày mà chơi tao, cho mày biết tay!”

Tôi xoay đầu, nhìn thấy bộ dạng ông ta ngậm điếu thuốc nói chuyện ngạo mạn, tôi thật muốn lấy điếu thuốc của ông ta xong nhét thẳng vào mồm của ổng. Ông ta cốc tôi quá mạnh, đầu tôi vì đau nhức mà hơi choáng váng, nhưng tôi vẫn gườm ông ta một cái, thật đấy. Tôi chỉ là luyến tiếc nội của tôi.

“Nói đi, tiền ở đâu?” Ông ta hỏi tôi.

“Khám bệnh xong cho nội thì cháu sẽ tự nhiên nói cho chú biết.”

“Mày!” Ông ta lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, chỉ tôi nói: “Mày có biết mày cách cái chết không xa bao nhiêu không?”

Tôi quật cường ngoảnh mặt đi, không nhìn ông ta.

Chết thì chết. Nếu như nội chết rồi, tôi còn có cách nào sống được nữa?

Tôi mới không sợ.

Tôi gần như bị bất ngờ khi ông ta không kiếm chuyện với tôi nữa, mà lại xoay người đi mất. Một lúc sau tôi khẽ rón rén đi tới phòng của nội, muốn nhìn xem ông ta có thật sự mời bác sĩ cho nội hay không, vừa bước vào trong phòng nội, trong phòng đã được bày biện xong rồi: đâu đâu cũng dán toàn giấy vàng vàng đỏ đỏ, trông rất quái dị. Bước vào xong, tôi không ngừng hắt xì, bởi vì cái mùi nhang đang lượn lờ quanh tủ quá nặng, tôi bước tới gần, muốn giúp nội quạt bớt đi, liền bị một người giữ lại.

“Đi xuống!” Là Chú Út. Cách màn khói nhang, tôi trông thấy ánh mắt dữ tợn của ông ta đang nhìn tôi.

Tôi sấn thêm vài bước, phát hiện trên tấm phản có một vị bác sĩ đang ngồi, nói cho đúng hơn, là một bà thầy cúng. Bà ta gập chân, ngồi trên một tấm chiếu, hung dữ gườm tôi.

Tôi ngoan ngoãn lùi ra sau.

Bà ta quỳ ở đó, cúi đầu, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, tôi hơi sợ, mắt lại cay, chỉ có thể ngồi xổm xuống, không ngừng dụi mắt. Chú Út áp tai lại gần, bà ta liền lầm bầm đọc gì đó vào tai ông ấy. Tôi trông thấy Chú Út không ngừng gật đầu, nội nằm trên giường bất động, nhưng gò má bị thoa đầy máu gà đỏ lòm. Bọn họ để nội thành ra cái dạng này, tôi cảm thấy lòng mình tan nát, nhưng lại không thể làm gì được.

Không biết bọn họ loay hoay bao lâu, bà thầy cuối cùng rời đi. Trước khi đi, bà ta đưa hai bao giấy rõ to cho chú út, rất kỳ lạ là, bà ta còn chỉ tôi một cái nữa.

Bà thầy vừa đi xong, Chú Út liền hầm hầm xông vào, ông ta tóm lấy tôi rống lên: “Đều là mày! Tao biết ngay là mày mà!”

Ông ta kéo tôi văng vào góc bàn, thắt lưng bị va thật mạnh một cái, đau đến nỗi tôi gập người lại. Ông ta tiếp tục đạp tôi một cú, lôi từ góc tường ra mộc cây gậy, nhè vào lưng tôi mà đập, tôi bò lăn ra đất, thử tìm cách tránh đi, nhưng cây không ngừng đập tới tấp xuống lưng tôi. Vừa đánh, ông ta vẫn còn gào lên: “Khắc tinh! Nghiệt chủng! Khắc tinh! Nghiệt chủng!”

Cuối cùng tôi mới miễn cưỡng bò được dậy, bò vào đến phòng của nội, khoá cửa lại từ bên trong. Tôi nhào đến bên giường của nội, nội vươn một cánh tay run lẩy bẩy, đặt lên lưng tôi. Tôi khóc oà lên, nhưng vẫn không át được tiếng Chú Út đang gầm rống ngoài cửa: “Nghiệt chủng! Bán tiên nói rồi, mày không phải con cái nhà họ Mã! Mày khắc chết cha mày, khắc chết mẹ mày, rồi khắc chết bà mày, tiếp theo nữa mày sẽ khắc chết tao!!! Mày cút ngay ra đây cho tao, hôm nay tao không tiêu diệt mày thì tao không phải là người!” Chú Út vừa gào rống vừa dùng sức dộng chân vào cửa, tôi sợ đến độ bám chặt lấy người của nội.

Hơi thở của nội yếu ớt, giọng nói tựa như phát ra từ cổ họng: “Mã Trác, Mã Trác, Mã Trác……..” Ngoài kêu tên tôi ra, nội không nói được tiếng nào nữa, còn tôi thì khóc khản cổ kiệt sức, không muốn ngừng lại một chút nào.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài cuối cùng cũng yên lặng lại, tôi cũng khóc mệt rồi. Nội nằm đó bất động. Tôi ngồi bật dậy, chạy vào bếp lấy một chậu nước cho nội, tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất, phải lau mặt cho nội thật sạch sẽ. Khắp người tôi đau đớn, tay bê chậu nước cũng run lên. Tôi không biết, bản thân mình có chết mất tiêu trước khi nội chết hay không. Sinh ly tử biệt, đối với tôi năm chín tuổi mà nói, đã không phải là một cụm từ xa lạ. Tôi biết phải trách ai đây? Hoặc có lẽ, tôi quả thực là một khắc tinh, là khắc tinh nhà họ Mã, khắc tinh của mẹ, khắc tinh của hết thảy mọi người. Tôi bê chậu nước sóng sánh ấy, ánh tịch dương kéo bóng tôi ra thành một dải thật dài. Tôi loạng choạng vào đến phòng của nội, lau đi máu gà trên gò má cho nội. Dưới ánh chiều tà, tôi trông thấy mắt của nội, đám sương mù trong ấy như càng thêm dày đặc, dày đặc còn hơn cả sương mù của Nhã An vào sớm mùa xuân. Tay của nội nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, ánh mắt lại vô cùng trống vắng.

Tôi bỗng chợt nhớ đến bài hát nội thường hay hát cho tôi nghe lúc còn bé. Tôi thử ngâm nga thành tiếng, nội lại mở mắt, khẽ ấn tay tôi, khoé miệng hơi nhúc nhích, thế mà nội mỉm cười.

Sau đó tôi nghe lời nội bảo: “Mã Trác, con đi đi, đi được càng xa càng tốt.”

Nói xong câu này, nội tựa như lại chìm vào giấc ngủ.

Tôi ngả người lên mé giường của nội ngủ đến giữa đêm, Chú Út đã quay về. Ông ta đẩy cánh cửa vốn chỉ khép hờ, xách ngay tôi lên, nói với tôi: “Coi như mày chưa chết.” Sau đó ông ta vứt tôi xuống sàn phòng khách. Tôi nhìn thấy trên bàn có hai bao giấy, một chai rượu tẻ, một chiếc bát không.

“Chú muốn làm gì?” Tôi vừa nói vừa lùi ra sau, ông ta ngang ngược ấn tôi vào ghế. “Ngồi xuống!” Ông ta vừa nói, vừa khui nắp chai rượu ra, đổ lưng bát, rồi lại xé bao giấy ra —- một bao có thứ như bông gòn, một bao có thứ như tro của nhang, ông ta đổ chúng hết vào trong bát, lấy ngón tay trỏ khuấy đều, rồi bóp miệng tôi, không nói không rằng đổ hết vào.

Rượu đốt cháy cả cổ họng của tôi lúc trôi xuống, giống như xé rách cổ họng của tôi, tôi ra sức vùng vẫy, uống được một nửa, tro nhang chưa hòa tan làm tôi mắc nghẹn, tôi ho lên kịch liệt, Chú Út đặt bát xuống, tát cho một một cái bạt tai, rồi tiếp tục chuốc.

Cuối cùng tôi cũng uống xong hết tất cả. Chú Út hài lòng thở dài một hơi, nói: “Để chấn ma quỷ trong lòng của mày.” Thế giới của tôi đang quay vòng vòng, nhưng vẫn không kìm chế được cơn buồn nôn. Tôi chạy ra ngoài cửa, trời lại bắt đầu đổ mưa, tôi chạy thẳng một đường ra sân, vịn vào gốc cây hoè già, nôn kịch liệt.

Tôi nghe sau lưng có tiếng cửa đập “sầm” một cái.

Chú Út đứng bên cửa sổ la lên với tôi: “Mai mới được bước vào nhà!”

Tôi nôn đến long trời lở đất. Con chó nhà hàng xóm bên cạnh không biết bị giống gì, cũng tru lên theo. Tôi núp dưới bóng cây hoè già, mưa tạm thời không rớt xuống người tôi. Nước mắt trào lên trong mắt tôi, xót xa, đau khổ, thù hận, từ nào mới có thể diễn tả được tâm trạng của tôi? Bữa đó sao tôi không nói A Nam đem tôi đi? Như vậy tôi đã không bị ngủ dưới gốc cây hoè như một con chó. Mã Trác mồ côi, chí ít cũng có một mái nhà. Không, A Nam không thể đem tôi đi được. Tôi sẽ khắc ông ấy bỏ mạng, không phải sao? Mã Trác mồ côi, là một đứa trẻ mang ma quỷ trong tim. Tôi cào cấu lồng ngực mình, hy vọng ma quỷ nghe được lời của tôi. Tôi chỉ muốn cầu nó đi ra khỏi cơ thể tôi, biến mất, đi trừng phạt đứa trẻ nào khác đi mà. Mã Trác mồ côi đã chịu đủ rồi.

Lúc mới bắt đầu, tôi luôn nhìn về phía cánh cửa sổ vẫn còn sáng đèn mà khóc không ngừng, sau đó, đèn tắt, tôi không khóc nữa. Do tác dụng của cồn rượu, sau khi đã nôn xong, tôi trở nên vô cùng yếu đuối, thế là tôi dần dần chìm vào giấc ngủ. Tuy khắp người tôi là vết thương đau đớn, nhưng một đêm này, bởi vì cồn rượu tôi mới không bị sợ hãi khi đối diện với bóng tối.

Trời sáng, lúc tôi mở mắt ra, toàn thân đau nhức. Đầu đau như muốn toác ra. Ngay vào lúc này, tôi nghe âm nhạc vẳng ra từ trong nhà, âm nhạc đó tôi đã nghe qua, là nhạc của chết chóc, là nhạc vĩnh biệt, tôi điên cuồng xông đến trước cửa, ra sức đập cửa, cửa mở ra, là gương mặt không biểu cảm của Chú Út, ông ta không hề cản tôi, làm y như không thấy tôi, xoay người vào lại bên trong.

Tôi xông vào phòng của nội.

Tôi ra sức lắc nội, gọi tên của nội, nội không đáp lời tôi nữa.

Nội đã chết. Đã chết.

Lúc nội ra đi, trên mặt còn mang nét cười, nét cười giống như lúc nghe tôi hát. Tôi nghĩ, chắc giờ đây nội đã gặp được những vị thần nội vẫn mong được gặp. Lúc còn sống nội vẫn luôn khẩn cầu những vị thần linh báo mộng cho nội, nói cho nội biết khi nào nội mới được siêu độ, đi đến thế giới bên kia để gặp được đứa con trai yêu quý nhất của nội. Giờ đây, coi như nội đã được như ý nguyện.

Nhưng Chú Út lại không nghĩ như vậy. Ông ta chỉ nội đã bị khiêng đến ngoài phòng khách để nằm giữa phòng mà nói với tôi: “Mày coi, lúc mày không có trong nhà, bà ấy chết cũng chết rất vui vẻ.”

Ngay cả hơi sức để trừng ông ta một cái tôi cũng không có.

Đêm đó, Chú Út lại kêu người tới đánh bài, bọn họ tính đánh thâu đêm, người ở nơi này dùng cách ấy để túc trực linh cữu. Quan tài của nội chưa được đưa tới, nội chỉ được nằm trên một tấm chiếu, nét cười trên mặt vẫn chưa tan đi, tựa như một câu đố tôi không cách nào giải được.

Chú Út cho là ma quỷ trong lòng tôi đã bị tiêu trừ rồi, cho tôi vào nhà. Ông ta xắp đặt bàn đánh bài cách chiếc chiếu rõ xa, chỉ có mình tôi quỳ bên nội đốt giấy cho nội.

Đến giữa đêm, tôi vẫn còn quỳ. Không biết vì sao, tôi không buồn ngủ chút nào, tôi đốt giấy không biết mệt, đem bao nhiêu giấy đốt hết sạch. Tôi chỉ có thể đến bên Chú Út, hỏi ông ta: “Còn giấy không?” Chú Út ngoái đầu nhìn tôi, ông ta ngậm điếu thuốc, híp mắt, trên mặt không có bất cứ nét đau buồn nào. Ông ta chỉ dùng một lá bài gõ đầu của tôi, nói với bạn bè đánh bài của ông ta: “Chúng mày nhìn con bé này, có giống như gọi quỷ hay không?”

Lần này tôi không chần chờ một giây nào, tóm lấy lá bài trong tay ông ta xé nát vụn, vứt lên mặt ông ta. Ông ta ngàn vạn lần không ngờ tôi sẽ làm vậy, giận dữ lớn tiếng chửi một câu thô tục, lại rút điếu thuốc từ trong miệng ra, hung hăng đâm vào cánh tay tôi. Hôm đó tôi chỉ mặc một chiếc áo mỏng, cánh tay như bị khoét mất một khối thịt, tôi vùng vẫy theo phản xạ, khổ nỗi ông ta sức quá lớn, đầu thuốc đốt càng sâu, tựa như muốn vào đến trong xương. Tôi không ngừng la hét vùng vẫy, cuối cùng mới đào thoát được ra khỏi tay ông ta, tôi chỉ có thể chạy đến bên thi thể của nội. Tôi biết, nội đã chết rồi, sẽ không còn ai có thể cứu tôi nữa. Nước mắt của tôi bắt đầu chảy. Sau khi nội chết, tôi vẫn chưa từng khóc, nước mắt cho đến phút này, ý thức được rằng bản thân đã mất đi người duy nhất có thể bảo vệ mình, mới tuôn ra —- ôi tôi chính là một đứa trẻ ích kỷ như vậy, vô cùng ích kỷ!

Tôi rời bỏ nội, thần linh liền trừng phạt khiến nội rời bỏ tôi, tôi còn biết oán than gì đây?

Giây phút này, tôi lại bị những tự trách của mình đánh gục, tôi thẫn thờ chảy nước mắt, quỳ bên thi thể, mất hết sức lực để động đậy. Tôi đang ngồi chờ đón lấy những roi vọt và đấm đá túi bụi, nhưng mà, không gặp chúng. Tôi chỉ nhận được một cú xách cổ từ Chú Út, giơ lên rõ cao giữa không trung, ra thẳng đến ngạch cửa.

Ông ta đạp tung cửa nhà, quăng tôi xuống đất như quăng một con gà con, sau đó tức tốc đóng cửa nhà lại.

“Cút ngay cho ông!” Giọng nói vang dội của ông ta trong bóng tối làm tôi hơi run lên.

Tôi biết, hết thảy đã kết thúc.

Tôi mang vết thương, lại một lần nữa rời mái nhà đã sinh ra và nuôi tôi chín năm trời, tôi đâu biết, lần ra đi ấy, là ra đi mãi mãi. Từ đó trở đi, tôi không bao giờ đặt chân qua ngưỡng cửa căn nhà đó lần nào nữa. Tôi đã thực sự như lời của chú út nói mà “cút” mất.

Nhưng mà, ai có thể nói cho tôi biết, tôi nên đi về đâu?

——- HẾT PHẦN 1 “QUÁ KHỨ” ——
Bình Luận (0)
Comment