Khúc Ca Biệt Ly

Chương 60

Nếu như muốn quên đi sự tồn tại của một thứ gì đó, biện pháp tốt nhất là cứ để nó ở yên một chỗ.

Đối với tôi mà nói, sợi dây chuyền trên cổ chính là như vậy.

Tôi thừa nhận tôi rất quý nó, bởi vì nó là kỷ vật duy nhất hắn để lại cho tôi. Có đôi lúc tôi ngây thơ nghĩ, nếu như tôi bảo vệ lá bùa hộ mệnh của hắn cho thật tốt, chắc hắn sẽ sống không đến nỗi tệ. Mùa đông năm ấy, sau khi hắn bốc hơi khỏi cuộc đời của tôi tựa như không khí, tôi cũng đã từng thử tìm cách nắm giữ lại một chút gì đó, để an ủi nỗi buồn đơn phương dành cho mối tình đầu của mình. Nhưng rất nhanh, tôi đã phát hiện ra đó là một điều không nên, hắn sẽ không quay về, tuổi 17 của tôi cũng sẽ không trở lại, quá khứ sẽ không quay trở lại, cay đắng ngọt bùi đều sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Thứ vẫn luôn luôn quay lại, chỉ là từng chuỗi ban mai nối tiếp ban mai, bất kể ta bằng lòng với nó hay không, mỗi sớm thức dậy, nó đều vui vẻ chào đón ta.

Thật đáng tiếc biết bao, ngay từ khi câu chuyện bắt đầu, sinh mệnh đã chủ định những buổi mai này sẽ chỉ còn lại một mình tôi, những buổi mai không có hắn.

Năm tôi tốt nghiệp trung học, tôi đã từng ghé qua trấn Ngải Diệp, vườn hoa nhỏ đã từng một thời đang được kiến thiết khi ấy đã sớm chẳng còn ra hình dạng gì nữa, tấm biển gỗ nhỏ ghi tên của tôi chẳng biết đã ở phương nào, bốn bề hoang vu, cỏ mọc xanh rì. Vật duy nhất còn sót lại, chính là căn nhà Hạ Hoa đã từng cư ngụ, loang lổ cũ kỹ, nhưng dưới ánh nắng mặt trời, vẫn trông rất duyên dáng.

Nhà bếp không khoá, tôi đẩy cửa bước vào, bụi bặm rớt lả tả từ trên trần nhà xuống. Chảo gang trên bếp lò đã rỉ sét, lạ chưa, tôi dường như vẫn còn ngửi thấy mùi thuốc bắc trong không trung. Theo tôi đoán thì A Nam và Hạ Hoa đã chia tay nhau mùa hè năm ấy, ngoại trừ lần duy nhất vô tình rình thấy được, tôi chưa thấy họ thân mật lần nào nữa, dĩ nhiên cũng chưa từng nghe họ cãi vã. Vì muốn để cho tình cảm của họ có không gian phát triển mà không mang mặc cảm tội lỗi, năm cuối trung học tôi gần như sống luôn trong trường. Đôi khi ghé qua nhà một chuyến, cũng chỉ nói chuyện vẩn vơ, tuyệt không đả động gì đến họ. Giữa những tháng ngày biết rõ mà không bao giờ nói ra ấy, tôi tuy đã cố gắng đóng vai một kẻ bàng quan hoàn hảo nhất, nhưng cũng biết rõ bọn họ nhất định đã chia tay rồi, bởi vì A Nam lại quay về nhà, mỗi tối đều nửa nằm nửa ngồi trên sô pha xem TV, rất ít khi ra khỏi cửa, không ngó ngàng gì đến siêu thị, cũng không bao giờ nghe nhạc của Đặng Lệ Quân nữa.

Cảm giác trong lòng tôi rất quái lạ, nói không rõ được rốt cuộc đấy là tiếc nuối hay nhẹ nhõm.

Dạo đó ông mau chóng già đi trông thấy. Năm đầu lên đại học, lúc tôi về nhà dịp Tết, cảm thấy như ông đã biến thành một người khác, đầu tóc bạc hết nửa, nói chuyện càng chậm chạp. Tôi mua cho ông thuốc vitamin E và dầu cá, ông không hề cằn nhằn tôi phí tiền, trái lại ngoan ngoãn ngày ngày chiếu giờ uống thuốc rất đúng liều lượng.

Nói cho cùng thì bao nhiêu kẻ thất tình trong thiên hạ đều cùng một bộ dạng, có đau đớn sống không bằng chết cách mấy cũng sẽ lại một ngày trời quang mây tạnh. Cho nên, tôi hoàn toàn không lo lắng về A Nam cho lắm, tôi tin rằng ông sẽ khá lên, tựa như khi xưa ông mất đi Lâm Quả Quả. Đợi ông thu nhặt xong từng mảnh tim vỡ của mình, sẽ lấy lại được phong độ như xưa.

Thời gian là liều thuốc tốt nhất để tìm quên.

Còn tôi, nếu mà không gặp phải cái quân bại não 9x Lạc Tiêu Tiêu kia, giờ phút này đã tuyệt đối không thấy ngột ngạt như trên cổ đang đeo một tảng sắt.

Tôi đứng ngoài hành lang của văn phòng luật sư nơi không khí thông thoáng, hít sâu vào mấy hơi, chuẩn bị qua phòng giải lao để uống ly cà phê, ổn định tâm trạng. Vừa đẩy cửa ra đã thấy bên trong có người, chúng tôi đều giật bắn mình. Cô ấy giật mình có lẽ là do sự đường đột của tôi, mà tôi, thật ra là bởi vì cô ấy quá đẹp.

Cô ấy không hoá trang, nhưng da rất trắng, mặc bộ đồ đen, khí chất nổi bật. Tôi đã từng thấy rất nhiều “mỹ nữ,” nhưng cô ấy thật sự không giống họ, quan trọng nhất là, khoé mắt cô ấy còn hoen lệ, đang dùng giấy thấm thấm, không biết điều gì đã khiến cô ấy đau lòng.

Nhưng những ai ra vào văn phòng luật sư, thiết nghĩ cũng đều gặp phải chuyện không được như ý.

“Xin lỗi.” Tôi nói một cách ái ngại, “Chị đang đợi Luật Sư Phương phải không ạ, ông ấy sẽ quay về rất nhanh thôi.”

“Cô là Mã Trác phải không?” Cô ấy đứng lên, “Chúng ta đã nói chuyện với nhau trên điện thoại.”

Tôi kinh ngạc.

“Tôi là mẹ của Lạc Tiêu Tiêu.” Cô ấy nói.

Tôi ngây người. Thì ra cô ấy chính là Ngô My My trong truyền thuyết! Trước đây chúng tôi đã từng gặp nhau mấy lần trên điện thoại vì chuyện liên quan đến Lạc Tiêu Tiêu. Nhưng Ngô My My trước mặt cách quá xa với những gì trong tưởng tượng của tôi về cô ấy. Kinh nghiệm thật hại người, tôi cứ tưởng là một phú bà như cô ấy nhất định sẽ có dáng người đầy đặn, tròn trịa mũm mĩm. Nào ngờ cô ấy lại vừa trẻ vừa đẹp như thế này, xanh mươn mướt, nếu bảo cô ấy là chị của Lạc Tiêu Tiêu, tôi nghĩ trong 10 người thì hết 9 người sẽ tin ngay.

“Mấy hôm nay chuyện của Tiêu Tiêu đều phiền đến cô rồi.” Cô ấy nói một cách biết ơn.

Mặt tôi muốn đỏ hết lên. Nói thật ra thì, ngay cả cái chức trợ lý của Luật Sư Phương tôi cũng không dám xưng, tôi chỉ là một sinh viên thực tập quèn, đang học năm thứ ba ở Học Việt Tư Pháp. Nhờ một đàn chị giới thiệu, mới có được cơ hội thực tiễn này. Những gì tôi có thể làm, đều quá đỗi ít ỏi.

Cô ấy dè dặt hỏi tôi: “Cháu nó xem xong những thứ đó thì nói sao, có chịu phối hợp không ạ?”

“Sao chị không tự mình đi hỏi em ấy?” Tôi nói, “Em ấy ở ngay phòng kế bên thôi.”

“Thôi, đừng để nó biết tôi ở đây thì hơn, nó mà nhìn thấy tôi, lại sẽ nổi cơn lên.” Ngô My My thở dài.

Chưa từng gặp qua một người mẹ nào sợ con gái mình đến vậy.

Tôi an ủi cô ấy: “Chị yên tâm, chắc em ấy cũng biết chuyện này không phải chuyện nhỏ.”

Nét mặt của cô ấy trông hơi giãn ra một chút, nhưng chớp mắt lại lo lắng hỏi tôi: “Cô Mã, tôi thật không biết phải cảm ơn cô ra sao. Nhưng mà, tôi có một điều cần xin cô giúp, xin cô ngàn vạn lần đừng tiết lộ cho Tiêu Tiêu biết những tư liệu đó là từ đâu ra, được không?”

“Dạ được.” Tôi nói.

Coi bộ dung mạo và trí tuệ có tỉ lệ nghịch. Nếu mà tôi là Lạc Tiêu Tiêu, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được chuyện đó là do mẹ mình làm. Loại việc dấu diếm tế nhị này thật nhàm chán chết được.

“Nuôi con gái mà được như cô tốt biết bao.” Cô ấy lại thở dài, “Tôi không được may mắn như thế.”

Cô ấy nào biết, tôi cũng không được may mắn như Lạc Tiêu Tiêu, bởi vì lúc tôi 15 tuổi, tôi đã sớm không còn một người mẹ để thở dài vì tôi.

Cô ấy nhìn tôi rầu rĩ nói: “Không dấu gì cô Mã, tôi sắp gục vì nó tới nơi rồi. Ngày nào cũng ngồi nhà hồi hộp lo lắng, không biết nó sẽ bất chợt rước hoạ gì về. Cô xem, lần này còn dính cả vào ma tuý, không phải là muốn chết sao! Nếu nó mà xảy ra chuyện gì, tôi cũng không muốn sống nữa, hai mẹ con tôi chi bằng cũng nhau đi chầu Diêm Vương coi vẻ còn sướng hơn!” Cô ấy vừa nói vừa nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt to vô cùng động lòng người, tôi đang nghĩ một cách nhàm chán ở trong bụng, không biết trên đời này có người đàn ông nào có thể kháng cự lại được ánh mắt như thế không nhỉ.

Tôi cười: “Đâu đến nỗi nghiêm trọng vậy. Nhưng mà Ngô Nữ Sĩ, chị có bao giờ nghĩ, muốn tìm hiểu thêm về con mình, không nhất định phải dùng đến thám tử?”

Gọi thẳng cô ấy là nữ sĩ thực sự phải có chút can đảm, trông cô ấy quả thực là còn quá trẻ (1)

(1) Ngô Nữ Sĩ tương đương với “Bà Ngô” thành ra nghe già dặn.

“Tôi thật hết cách rồi.” Cô ấy chán nản biện bạch.

“Chị có biết Tiêu Tiêu thích màu gì không?” Tôi hỏi.

“Đỏ? Vàng?” Cô ấy lắc đầu nói, “Nó luôn thích tô vẽ bản thân thành cái dạng người không ra người quỷ không ra quỷ.”

“Tôi đoán là em ấy thích màu ngọc lam. Bởi vì tất cả những gì quan trọng trên người em ấy đều là màu ngọc lam.”

“Thế à? Vậy thì tôi đúng là chưa phát hiện ra.” Ngô My My nói.

“Vậy chị có biết em ấy thích nghe ca sĩ nào hát không?” Tôi lại hỏi.

“Châu Kiệt Luân?” Cô ấy lại lắc đầu, “Nó nào có yên lành chịu ngồi nghe nhạc, suốt ngày toàn phá phách.”

“Sai rồi, em ấy thích Trần Dịch Tấn.” Tôi nói, “Em ấy cãi nhau xong với người con trai mình thích nhất mà còn có thể bay một mình tới Thượng Hải để xem trình diễn ca nhạc, có thể thấy được là em ấy thích ca sĩ đó nhiều cỡ nào. Cho nên, Ngô Nữ Sĩ, thứ cho tôi nói thẳng, giữa chị và con gái chị là một khoảng cách như cái hố đen của vũ trụ. Có thể là em ấy không hời hợt như chị nghĩ.”

“Nó không chịu nói chuyện với tôi, không thì lại không về nhà, về cái là khoá mình trong phòng.” Ngô My My nói, “Cô nói xem tôi làm cách nào để hiểu nó đây?”

“Em ấy không chịu nói chuỵện với chị, khả năng lớn nhất có thể là vì những lời chị nói em ấy không muốn nghe. Chị thử tin tưởng em ấy, cổ vũ em ấy, bầu bạn với em ấy nhiều hơn, may ra có thể có một bước ngoặt.”

Ngô My My nhìn tôi, tựa như không hiểu tôi đang nói gì, lại tựa như rất hứng thú.

“Lòng tự tôn của em ấy rất cao, tự tin lại không đủ, cho nên mới thích làm ra những chuyện quá khích. Em ấy bỏ học quá sớm, không có tiếng nói chung với chị, cho nên cảm thấy cô đơn. Em ấy không có gì làm, nên mới lăn lộn cùng với đám bạn bè mà chị không ưa. Em ấy chỉ mới 15 tuổi, mà lại thích nguỵ trang bản thân thành một người lớn, cho nên, em ấy sống cũng mệt mỏi hơn những người khác.”

“Là vậy sao?” Ngô My My dò hỏi, “Lẽ nào cô không cảm thấy là nó đã hết thuốc chữa?”

“Đương nhiên không phải.” Tôi lắc đầu.

“Không sợ cô cười, có mấy lần nó quậy dữ quá, tôi chỉ muốn tự tay giết chết nó cho rồi. Thậm chí có bạn bè của tôi còn khuyên tôi nên nhốt nó vào trại giam vài năm.”

“Xin lỗi, có lẽ tôi không ở trong chăn nên không biết chăn có rận, nhưng tôi thật sự cảm thấy chị không cần phải lo lắng thái quá, tôi cũng đã từng tiếp xúc với khá nhiều thiếu nữ nổi loạn, theo kinh nghiệm của tôi thì, đợi các em ấy lớn lên, đa số đều không cần trị mà tự khỏi.”

“Lớn tới độ nào?” Cô ấy hỏi.

“Chắc độ 20 tuổi.” Tôi nói.

Cô ấy cười, nói một cách tuyệt vọng, “Tôi sợ rằng Tiêu Tiêu sống không đến nhiêu đó tuổi.”

“Sao lại không thể?” Tôi nói, “Có một người mẹ thương yêu em ấy như chị, số của em ấy phải tốt hơn thế.”

“Tiêu Tiêu mà nghĩ vậy thì đã tốt rồi.” Cô ấy thở dài.

“Thật ra trong lòng em ấy cũng nghĩ như vậy, nếu không ngoài mặt sao lại dám bướng bỉnh thế này?”

Cô ấy nghe tôi nói liền cảm thấy rất vui vẻ, khen ngợi tôi: “Luật Sư Phương khen cô thông minh được việc, quả thật không ngoa.”

Lần này tôi thật sự đỏ mặt hết lên, trốn tránh ánh mắt của cô ấy, nói: “Chị ngồi chờ, tôi đi McDonald một chuyến, Tiêu Tiêu nói em ấy đói bụng.”

Tôi vừa ra đến cửa, cô ấy đã gọi tên tôi rồi rượt theo, khăng khăng đòi đưa cho tôi 500 đồng. Tôi ngẫm nghĩ, rút ra một tờ 100, nói với cô ấy: “Vậy đủ rồi.”

“Tôi ở đây chờ cô về.” Cô ấy nói như một đứa trẻ, “Mã Trác, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện thật cặn kẽ với nhau một phen.”

Tôi đóng cửa xong mới nhớ ra, lúc cô ấy cười, trông rất giống một người — hoa khôi của Thiên Trung, Vu An Đoá. Từ sau khi cô ấy thuyên chuyển xuống Nam Kinh học, tôi rất ít nhận được tin tức gì về cô ấy. Nghe nói cô ấy đậu được vào học viện điển ảnh, nhưng không đợi đến tốt nghiệp thì đã qua Mỹ. Chúng tôi đã từng trao đổi QQ, nhưng biểu tượng của cô ta vĩnh viễn trong trạng thái màu xám. Cô ấy đã quyết định lánh xa quá khứ, chắc là vì cô ấy đã muốn ra đi không ngoái đầu lại. Chỉ là không biết, thời gian đã qua lâu rồi, phải chăng cô ấy cũng giống như tôi, vẫn đang còn từ từ học quên?
Bình Luận (0)
Comment