Buổi sáng, Bách Lục lấy bộ quần áo khác mặc lên người, những vết đỏ trên cơ thể khiến ánh mắt cô toát ra vẻ ẩn nhẫn. Đặng Cảnh Nam gối đầu trên hai cánh tay, ung dung nhìn cô, giống như cô thế này khiến anh cảm thấy cả người đều vui vẻ vậy.
Cô nhìn thấy dáng vẻ của anh trong gương, nghiêng người để tầm mắt không xuất hiện bóng dáng anh nữa.
Sau khi ăn bữa sáng xong, có lẽ tâm trạng anh thật sự rất tốt, “Cần đi nhờ xe anh không?”.
“Cảm ơn, không cần.”
Anh cũng không tức giận, “Nhớ rõ, cách xa người nào đó ra”.
Sắc mặt cô lại sầm xuống, cô cúi đầu không nói gì.
Đến công ty, cô luôn cảm thấy nhìn Bùi Chí Viễn sẽ có mấy phần lúng túng, đại để là tâm lý tác oai tác quái, cảm thấy ánh mắt người ta cũng lộ ra vẻ khác lạ.
Cô vốn không có ý định trao đổi riêng tư gì với Bùi Chí Viễn, đồng thời nghĩ xem mình đã làm chỗ nào khiến đối phương cảm thấy đặc biệt. Cô rất ít khi tham gia các buổi tụ tập, cũng chưa bao giờ có cơ hội ở riêng với Bùi Chí Viễn, chưa từng đi công tác bao giờ. Cô lắc đầu, căn bản không nghĩ ra được căn nguyên.
Cô đương nhiên cũng biết rõ, Đặng Cảnh Nam là người nói được thì tuyệt đối làm được, đừng tưởng rằng anh chỉ đang nói đùa.
Cô chưa từng muốn mắc nợ người khác, không phải vì mình tốt bụng, chỉ là vì không muốn trong lòng phải áy náy. Cảm giác của người có lỗi không hề dễ chịu, cho dù rất nhiều người vẫn luôn làm thế và cũng không tồn tại suy nghĩ khác.
Lúc nghỉ trưa, cô bèn đến văn phòng của sếp Từ, đề cập tới việc muốn đổi bộ phận. Điều khiến cô cảm thấy bất ngờ là sếp Từ không hỏi cô bất cứ nguyên do nào, đồng ý thẳng thừng, cũng không biết có phải vì Đặng Cảnh Nam đã đánh tiếng với anh ta hay không. Thế cũng tốt, bản thân cô cũng đỡ phải bận lòng.
Cô đến căng tin khá muộn nhưng Giang Doanh vẫn còn ở đó, giống như đang đợi riêng cô vậy.
Cô gọi cơm, Giang Doanh bèn vẫy tay với cô.
Bây giờ không nhiều người, cô cũng đi qua, trong lòng nghĩ cô nhóc này chắc chắn lại đang tò mò chuyện gì rồi.
Cô đoán không sai. Cả sáng nay Giang Doanh đều đoán cô sẽ làm thế nào, không tìm cô nói chuyện một lúc chắc chắn lòng không thoải mái.
Trong tay Giang Doanh cầm một cốc sữa đậu nành, ở nhà, lúc ăn cơm tuyệt đối không được nói chuyện, bởi thế cô cũng chỉ nhìn Tô Bách Lục ăn cơm. Lúc này, cô lại chăm chú quan sát Tô Bách Lục, một cô gái trầm tĩnh. Giang Doanh thừa nhận từ hồi rất nhỏ mình đã thích Đặng Cảnh Nam, có lẽ ban đầu chỉ là thiện cảm, rồi thứ thiện cảm ấy dần dần phát triển lên. Chỉ là, đóa hoa tình yêu trong lòng cô nở rộ, còn đối phương thì vẫn không. Sau đó cô xuất ngoại, tiếp đó thì trở về, hóa ra con người ta cũng đã thay đổi rồi. Đặng Cảnh Nam chỉ phù hợp làm anh trai cô, cô cũng không có năng lực quản người đàn ông như thế.
Giang Doanh về nước là vì hai nhà đã bàn đến chuyện hôn lễ. Lần đầu tiên Đặng Cảnh Nam chủ động gọi điện cho cô, hi vọng cô trở về, tốt nhất có thể thuyết phục bố mẹ hai bên đừng ép họ tiến tới hôn nhân nữa.
Đặng Cảnh Nam nói trong điện thoại: “Doanh Doanh, trong lòng anh, em vẫn giống như hồi nhỏ”.
Hồi nhỏ là em gái anh, trưởng thành rồi cũng vậy.
Ở nửa vòng trái đất khác, cô cầm di động, “Vậy có phải anh trai đã có người trong lòng rồi không?”.
Cô muốn trở về nhìn xem, người phụ nữ trong lòng anh trai là ai.
Tô Bách Lục ăn cơm xong, rửa khay rồi mới ngồi lại bên cạnh Giang Doanh, “Sao thế?”.
Giang Doanh uống một ngụm đậu nành, hương vị vừa đúng, không ngọt không ngấy.
“Trong buổi tiệc tối qua, Bùi Chí Viễn đã nói gì với chị?” Giang Doanh chú ý đến nét mặt Tô Bách Lục, cô phát hiện mình rất thích quan sát Tô Bách Lục thế này, thật sự có người có thể giống như một bức tranh phong thủy thôn núi tĩnh lặng, nhàn nhã, khiến người ta thoải mái.
“Em muốn biết điều gì?” Tô Bách Lục nhíu mày.
“Chắc là chị đã từ chối anh ta đúng không!” Ngữ khí trần thuật. “Rất tốt. Chị quả thực không nên dây dưa gì với anh ta, em cũng rất tán thưởng thái độ của chị, đối với người mình không thể cho được hi vọng thì bèn rời xa. Chị muốn đổi bộ phận à?”
Tô Bách Lục không biết cô muốn nói gì, cũng không biết cô hỏi những chuyện này làm gì, yên lặng gật đầu.
Giang Doanh tiếp tục: “Em đã thấy chị đi tìm sếp Từ”. Bản thân cô chủ động nói: “Rất tốt, không cần hại người hại mình”.
“Em muốn nói những điều này với chị?”
“Không phải, đương nhiên không phải. Chỉ là bản thân em cũng rất rối loạn, không biết nên mở miệng thế nào, nhưng không nói thì lòng em rất khó chịu. Em không biết giữa chị và anh Cảnh Nam có vấn đề gì, nhưng em nghĩ vấn đề hẳn là xuất phát từ chị. Chị nên biết điều chị muốn là gì, nếu đã ở bên cạnh anh Cảnh Nam thì vì sao không thể vui vẻ sống chứ. Rất nhiều nỗi phiền não của con người đều do bản thân mình tự tạo thành, nếu đã có khả năng hạnh thúc thì cớ sao không nắm lấy. Mà chị cũng sẽ không đón nhận người khác, có đúng không?”
Tô Bách Lục nhìn cô, trầm mặc.
“Em cầu xin chị cho anh Cảnh Nam một cơ hội, cũng cho bản thân chị một cơ hội hạnh phúc.”
“Hạnh phúc? Đã rời xa chị từ lâu rồi.” Cô ngước mắt nhìn Giang Doanh, “Chị hận anh ta, Tô Bách Lục chị hận Đặng Cảnh Nam”.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô thuận lợi tìm được một công việc, có thể sống cuộc sống trong tưởng tượng của mình. Trong thành phố này, có một góc thuộc về mình, mỗi ngày bận rộn vì công việc, sẽ chờ mong ngày mai, sẽ nghĩ về tương lai của mình.
Khưu Đình ở cùng bộ phận với cô, cũng là người đàn ông có lòng nhẫn nại nhất với cô.
Sau khi cô vào công ty thì đã có rất nhiều anh chàng dò hỏi thông tin về cô. Nhưng vì sự từ chối của cô, không ít người đều chùn bước.
Chỉ có Khưu Đình vẫn một mực kiên trì.
Hằng ngày, trên bàn làm việc luôn có một đóa hoa tươi, có khi là bách hợp, có khi là tường vy, có khi là hoa hồng… Những đóa hoa khác nhau, song lại thể hiện tình cảm giống nhau.
Lúc làm việc, anh sẽ cố ý để lại công việc nhẹ nhàng nhất cho cô. Nếu gặp lúc phải tăng ca, anh sẽ từ bỏ thời gian của bản thân làm việc cùng cô.
Anh sẽ nấu canh cho cô lúc cô bị ốm.
Anh sẽ đưa cô về nhà sau khi tan ca, nói cô gái như cô đi một mình rất nguy hiểm.
Sau ba tháng anh làm vậy, Tô Bách Lục trở thành bạn gái của Khưu Đình.
Con gái nên chọn người đàn ông thế nào? Anh ấy không cần phải quá si tình, cũng không cần phải quá thâm tình hay cả đời chỉ yêu một người. Anh ấy chỉ cần một lòng một dạ với bạn khi ở bên bạn, chỉ cần nghiêm túc thật lòng với bạn khi ở bên bạn thì mới dễ dàng khiến người ta xiêu lòng.
Cô và Khưu Đình ở bên nhau rất tự do, lòng rất yên ổn, có lẽ ít khi kích động, nhưng cuộc sống nên như thế.
Cô rất thích trạng thái đó của mình.
Nếu cô không gặp lại Đặng Cảnh Nam, phải chăng sẽ là một kết quả khác?
Cô còn nhớ, sau khi cô nhìn Khưu Đình rời đi rồi chuẩn bị về căn hộ của mình, phía sau truyền đến tiếng bước chân, cô rất muốn chạy trốn.
Khuôn mặt rõ ràng trong kí ức kia hiện ra trước mắt cô.
Anh nói: “Tô Bách Lục, đã lâu không gặp”.
Anh nói: “Đúng lúc tôi đang chán, cảm ơn sự xuất hiện của em khiến tôi lại cảm thấy cuộc sống thú vị hơn nhiều”.
Anh nói: “Tô Bách Lục, em không có lựa chọn nào khác, em chỉ có thể đi theo tôi”.
Tô Bách Lục vẫn còn nhớ, sau khi Đặng Cảnh Nam dễ dàng giải quyết Khưu Đình, cô không cảm thấy Khưu Đình yếu đuối. Cảnh tượng đó giống màn tranh đấu giữa quan lại và dân chúng biết bao, bên thắng chẳng qua có thực quyền, có cách nào được?
Cô không trách Khưu Đình, anh có bố mẹ cần chăm sóc, dưới anh còn có một em gái phải nuôi, anh không thể không cần bất cứ thứ gì vì cô. Gia đình mới là căn cơ của sinh mệnh, nếu một người ngay cả gia đình mình cũng không cần nữa thì mới là tội ác tày trời.
Nếu Khưu Đình từ bỏ tất cả vì cô, anh sẽ biến thành người đàn ông chẳng có gì, ngay cả cuộc sống cũng không thể thỏa mãn, tình yêu chẳng qua chỉ là một thứ điểm xuyết vào cuộc sống, khi cuộc sống chẳng còn nữa còn yêu đương cái gì?
Hận ai đây?
Cuộc đời cô, trở nên thảm hại như thế.
Người khác đều không sai, vậy người sai là ai?
Phải chăng một người chỉ cần có tiền có thế và nhìn trông cũng được, chỉ cần anh ta đối tốt với bạn thì bạn nên mang ơn đội nghĩa, bạn nhất thiết phải đón nhận? Bạn không đón nhận tức là õng ẹo, là bày đặt, là giả vờ thanh cao.
Liệu có ai đến hỏi người bị đón nhận, rốt cuộc cô ấy có muốn tình yêu như vậy, có muốn đón nhận thứ gọi là tình yêu trong mắt người khác đó hay không?
Liệu có ai đến hỏi cô một câu: Tô Bách Lục, cô muốn gì?
Không có, không có.