Yoakum theo sau Hunt vào văn phòng nha cảnh sát. Nhân viên ngừng làm việc khi cả hai cùng vào chuồng cọp. Sự yên lặng phủ trùm và Hunt sấn tới trước những ánh mắt nhìn, sự căng thẳng gia tăng, và Yoakum theo sát đằng sau. Họ vào văn phòng Hunt và Yoakum đóng cánh cửa. “Chuyện đó thật quái lạ.”
“Khó mà đổ lỗi cho bọn họ. Kênh truyền hình Court TV đỗ xe ở đường Main.”
Yoakum nhìn xuyên qua cửa sổ nhoè nhoẹt, và hàm râu én của ông chuyển màu vàng trắng trong ánh nắng bẩn thỉu. “Chuyện đó không hẳn là như vậy.”
“Không? Chúng ta đi từ bắt cóc đến án mạng hàng loạt trong vòng vài giờ đồng hồ. Chúng ta có tử thi con nít và giới truyền thông quốc gia. Người ta nói chuyện và người ta sợ hãi. Chúng ta đang ngụp lặn ở trong đó, tôi và ông. Tại sao họ lại không trố mắt nhìn?”
“Đó mới chỉ là hai chuyện.”
“Thật vậy sao?” Hunt giận dữ, bực dọc, nhưng Yoakum từ chối lùi bước.
“Nó liên quan đến chuyện ông đang săn lùng một tay cớm - một trong số họ - và nó liên quan đến chuyện ông sẽ thất bại.”
“Thất bại vì lẽ gì?”
“Johnny Merrimon.”
Lần này Hunt nhìn ra ngoài cửa sổ. “Đâu có ai nói bất cứ điều gì... ”
“Họ sẽ nói nếu anh nhóc đó không trồi lên sơm sớm. Giới truyền thông bây giờ đã nhào vào. Họ biết anh nhóc đó bị mất tích. Cuối cùng họ cũng sẽ lần mò ra anh là người can thiệp cách ly Bộ Xã hội ra khỏi chuyện này, và ai cũng biết về chuyện anh và mẹ anh nhóc đó.”
“Làm gì có chuyện đó.”
“Ông có thể tin như vậy, nhưng tôi thì không. Nó chẳng ảnh hưởng gì đến mọi chuyện. Giữ Johnny khỏi vòng tay của Sở Xã hội là quyết định của ông. Sẽ chẳng ai xem xét các lý do của ông nếu chuyện gì đó xảy đến với cậu ta. Họ sẽ treo ông lên thập tự giá.”
“Tôi nghĩ ông nhầm rồi.”
“Bởi vì ông biết cậu nhóc đó. Người khác thì không. Họ biết đời sống của cậu nhóc đang xuống tận cùng địa ngục. Họ biết cậu nhóc mất một đứa em gái song sinh và ông bố. Họ biết mẹ cậu nhóc là một đống xà bần, và họ biết những gì họ đọc trên nhật báo. Ông có thấy tấm ảnh không? Johnny xuất hiện như một kẻ mất trí, như bất cứ một người bình thường nào cũng phải giữ con cái của họ ở trong nhà vì muốn bảo vệ chúng.”
“Để chống chế cho việc gì?”
“Để chống chế giao hắn đến một cái chuồng chồ, một kẻ họ hàng làm bảo vệ nhưng chính hắn cũng không tự lo được đời sống cho bản thân. Tổ cha, Clyde, ông không thấy sao? Không có cái gì làm cho quyết định của ông trở nên bình thường hợp lý nếu chuyện gì đó thật tệ xảy đến cho cậu nhóc đó. Gã Ken Holloway sẽ chắc chắn điều đó. Ông Cảnh sát trưởng, báo chí, tổng trưởng tư pháp cũng tương tự.” Yoakum giơ một ngón tay thô nhám, chai sạn lên. “Ông nên cầu nguyện cho cậu nhóc đó xuất hiện còn nguyên vẹn.”
Hunt quan sát ông bạn mình. Gã nhìn già nua, nhàu nhĩ. “Lo lắng không thích hợp với ông đâu, John.”
“Tôi trông chờ điều thậm tệ nhất, và những chuyện tồi tệ nhất ít khi gây thất vọng. Ông biết điều đó chứ. Đó là lý do tại sao ba mươi năm qua, những thứ tào lao này chưa bao giờ làm phiền được tôi.”
“Và vụ án này?” Hunt linh cảm được sự bất đồng quan điểm của ông bạn, sự giận giữ bị đè nén như cái lò xo.
Một phút yên lặng. “Vụ án này hoàn toàn khác.”
“Vì nạn nhân là các em gái vị thành niên?”
“Bởi vì đem cộng tất cả tuổi đời bọn nhóc cũng chưa bằng tuổi của tôi. Và bởi vì nó xảy ra nhiều năm nay ngay tại sân sau nhà của chính ông. Tôi nói ông nghe, Clyde. Tôi chưa bao giờ có cảm giác như thế này.”
“Thế này là thế nào?”
“Ai đó phải đền mạng cho chuyện này. Vì chuyện này...” Nét đặc trưng của Yoakum bộc lộ ra ngoài và ông đâm một ngón tay xuống mặt bàn, nói lớn giọng. “Ai đó phải đền mạng.”
“Làm ơn nhỏ giọng xuống giùm.”
“Đấy là sự thật.”
“Theo sự hiểu biết của tôi, họ vẫn duy trì mức án tử hình ở bang North Carolina.”
“Còn luật sư biện hộ?” Lời Yoakum phát ra đầy vẻ đáng khinh.
Im lặng bao trùm. Khi Hunt lên tiếng, ông giữ giọng nhẹ nhàng. “Nếu Johnny đúng thì sao? Chuyện gì xảy ra nếu một gã cớm liên can với Burton Jarvis? Nếu gã cớm bao năm tháng nay bảo kê cho hắn ta? Giúp đỡ hắn ta?”
“Không thể nào.”
“Bảy đứa trẻ.”
“Tôi không thể thấy được điều này.”
“Ai đó đã nói chuyện với giới truyền thông, John. Nếu tôi là một gã cớm bỉ ổi và muốn gây chệch hướng điều tra, đó cũng là một phương cách khởi đầu rất độc: Gieo rắc tin đồn và tung hỏa mù, gây náo loạn những người đang săn lùng chính mình.”
Yoakum nghĩ về chuyện đó. “Cứ cho là có một gã thứ hai, ai đó liên can với Jarvis, với những đứa trẻ kia. Johnny có thể nhận diện được gã không?”
“Có thể. Nhưng cậu ta sẽ không chịu nói chuyện với tôi.”
“Còn Tiffany Shore thì sao?”
“Không có lý do gì để nghĩ có kẻ thứ hai liên quan đến vụ bắt cóc cô bé, nhưng có thể có kẻ ấy. Lúc này cô bé đang được gây mê, vẫn trong tình trạng lơ mơ. Có hy vọng. Có thể là ngày mai.”
“Cô bé có được bảo vệ không?”
“Không.”
“Có thể cô bé cần được canh chừng. Nếu kẻ ấy là cớm.”
“Nên là như vậy.”
Hunt nhìn xuống dưới bàn làm việc. Hồ sơ của Alyssa vẫn nằm trong góc, ngay sát bên hồ sơ của Tiffany Shore. Ông lật mở hồ sơ đầu tiên và thấy bức ảnh của Alyssa, đôi mắt đen và tóc đen, khuôn mặt rất giống người anh song sinh. “Chuyện đó có thể không? Một kẻ nào trong hàng ngũ chúng ta?”
“Sự hiểm độc là một khối u của trái tim con người, Clyde. Anh biết tôi tin điều ấy.”
Hunt dở tập hồ sơ thứ hai và nghiên cứu những điểm đặc trưng trên khuôn mặt nhỏ xương của Tiffany Shore. Ông sờ một bức ảnh, rồi bức khác. “Tôi không thể cứ ngồi như vậy.”
“Chuyện gì?”
“Ông không phải liên can vào.”
“Vào cái gì?” Yoakum hỏi, nhưng Hunt làm lơ. Ông rời khỏi văn phòng và rẽ vào hành lang nhỏ hẹp dẫn ra cửa sau của toà nhà. Người ta nhìn ngó, quay mặt chỗ khác, và rồi ông đứng một mình trên hành lang. Đẩy qua cánh cửa thoát khi hoả hoạn, Hunt bước bộ xuống cầu thang, nhảy hai bậc mỗi bước. Dưới tầng hầm có một sàn nhà trải xi-măng và cánh cửa sắt chệch với hành lang chính. Nhà kho. Phòng chứa tang vật. Một căn phòng ở tít đằng sau là nơi cất giữ hồ sơ nhân viên. Cớm. Nhân viên yểm trợ. Bảo mật. Những xấp hồ sơ được cất khoá trong tủ chứa hồ sơ đặt bên trong một cái cửa không khóa. Di chuyển thật nhanh, Hunt dừng lại một lần để lôi bình cứu hỏa ra khỏi cái gá móc trên tường. Phòng chứa hồ sơ có kích thước 3 x 4 mét, sàn xi-măng trắng dưới ánh sáng bóng đèn huỳnh quang. Chiếc tủ hồ sơ ông muốn nằm ngay giữa trung tâm bức tường phía sau. Hunt nhìn cái khóa ngăn kéo trên cùng. Rẻ tiền. Nó sẽ bung ra. Hunt nhấc bổng cái bình cứu hỏa, nhưng dừng lại khi Yoakum bước vào phòng ngay sau lưng ông. “Tôi đã nói ông đừng can dự vào việc này.”
“Không.” Yoakum kéo cánh cửa, đóng lại. “Đó không phải lời anh nói.”
Hunt nhìn trở lại cái ngăn kéo, ngần ngại.
“Đập đi,” Yoakum nói.
Hunt quay đầu lại, một mắt nhìn vào người bạn cộng sự. Một cơn bốc hỏa khiến mặt Yoakum đỏ bừng và ánh sáng đèn huỳnh quang điểm lỗ trên con ngươi của ông.
“Đập đi,” Yoakum nói một lần nữa. “Mặc kệ gã Cảnh sát trưởng. Mặc kệ hệ thống quân giai.” Hunt hạ chiếc bình cứu hỏa xuống, và Yoakum đứng sát ngay phía đằng sau. “Làm đi vì Alyssa.”
“Ông đang xúi giục tôi hay sao vậy?” Hunt hỏi.
“Đập đi vì Johnny. Đập đi vì mẹ anh nhóc.”
Yoakum bước lại gần hơn. “Nhắc nhở với ông rằng nó có một sự khác biệt giữa đập vì công việc và đập vì chuyện cá nhân.”
“Đôi khi công việc lại là chuyện cá nhân.” Hunt nhìn chằm chằm người bạn cộng sự cho đến khi Yoakum lùi một bước. “Đừng có thử xách động tôi.”
Trước khi Yoakum có thể đáp trả, cánh cửa ở hành lang mở ra và một nữ sĩ quan bàn giấy còn trẻ bước vào, và dừng lại khi cô thấy họ. Đôi mắt cô nhìn thấy cái bình cứu hỏa trên tay Hunt và sự căng thẳng giữa hai gã đàn ông. “Tôi sẽ trở lại sau,” cô nói, và sau đó bỏ đi.
Trong sự yên lặng bất thình lình, Yoakum giơ một ngón tay và một ngón cái lên, khoảng cách giữa chúng ít hơn ba phân. “Đôi khi nó gần dã man như thế này.”
“Chuyện gì?”
“Bị đuổi việc vì một chuyện gì đó thật ngu xuẩn.”
Họ nhìn nhau nhiều giây đồng hồ, sau đó Hunt, vẫn còn bực tức, quay về phía hành lang. Ông gài cái bình cứu hỏa trở lại gá giữ, và khi ông quay lại, Yoakum đang chờ.
“Đừng ghét bỏ gì tôi chỉ vì lòng tốt của tôi,” Yoakum nói, và Hunt cảm thấy sức nặng không còn ở trên đôi vai của ông nữa.
“Tại sao Johnny nghĩ người đó là cớm?” Hunt hỏi.
“Bởi vì nó là vậy?”
“Tại sao một đứa trẻ nghĩ ai đó là cớm? Điều gì đã làm cậu con trai mười ba tuổi tin như vậy? Thẻ hành sự? Gã đàn ông đã nói gì? Gã đã làm gì?” Hunt vân vê cái còng trên thắt lưng. “Cái còng? Cây súng?”
“Đồng phục?”
Họ đứng ở một nơi nồng nặc mùi xi măng ẩm thấp, nghĩ về chuyện này. Johnny là một đứa trẻ lạ lùng, nhưng cậu ta có thiên hướng tốt, và cậu là đứa trẻ thông minh. Đó là điều dường như không ai nhận ra được. Nếu Johnny nghĩ một gã cớm có liên can, phải có lý do. Hunt cố gắng hình dung: một đêm khuya tối trời, hai gã đàn ông trong ngôi nhà như cái thùng rác, và Johnny rình rập ở ngoài cửa sổ...
“Ông có đọc báo cáo về những biển số xe bị mất cắp?” Hunt hỏi.
“Cái gì?”
“Bảng số.”
“Tôi đã đọc nó. Rồi thì sao?”
“Johnny thấy kẻ nào đó ở nhà gã Jarvis dùng biển số ăn cắp gắn trên xe của gã. Chúng ta biết được ba số. Trong ba biển số bị mất cắp, một người chủ của nó hoàn toàn không hề hay biết bị mất cắp khi nào hoặc ở đâu. Hai người kia thì rất tự tin.”
Một cái gì đó nhá lên trong đầu Hunt và Yoakum thấy được điều đó.
“Chuyện gì?”
“Hai biển số bị mất cắp từ những chiếc xe đậu ngoài thương xá.”
“Nó là một nơi tuyệt vời để tháo cắp biển số.”
“Thì những nơi như phi trường, nhà thương, hay một chục cái thương xá khác cũng là những nơi tương tự.”
Con mắt của họ nhìn nhau, cả hai đều có chung ý nghĩ cùng một lúc. Còng. Súng. Đồng phục.
Nhân viên an ninh.