Levi Freemantle vác một thứ quý giá trên vai của gã. Đó là một cái thùng nặng, bọc hai lần trong lớp nhựa đen và dán kỹ lại bằng băng keo bạc. Rất ít người có thể vác nó đi xa như Levi, nhưng Levi không như những kẻ khác. Hắn phớt lờ sự đau đớn thể xác, lờ luôn cảm giác nó đang ở trên vai. Hắn cứ thế bước chân trên con đường mòn và chỉ mở mồm khi chuyện muốn nói dâng tràn lên trên đầu. Hắn lắng nghe lời huấn thị của Chúa trong đầu và đi dọc theo con sông như đã được mẹ dạy từ khi còn tấm bé. Con sông là con sông, chẳng bao giờ thay đổi, và có lẽ Levi đã đi bộ trên con đường mòn này cả trăm lần. Không phải hắn đếm giỏi như vậy, nhưng con số hàng trăm có nghĩa là nhiều lắm.
Hắn đi bộ rất nhiều lần.
Levi trông thấy một cậu bé da trắng trước khi nghe tiếng của nó. Cậu ta phóng nhanh thẳng vào hắn, lao xuống xé toạc con đường mòn như ma quỷ đuổi theo sát gáy và đói khát muốn ăn thịt nó. Đầu thằng bé rụt vào đôi bờ vai gầy gò, khuôn mặt đỏ tía, hai chân nhảy qua những tảng đá và ổ gà trong khi những cành cây đập mạnh vào mặt thằng bé. Thằng bé không nhìn lại phía đằng sau, chưa từng một lần, và cảnh tượng hệt như một con thú đang bị săn đuổi.
Levi muốn nhường đường để thằng bé vượt trước mình, nhưng không còn một chỗ nào để tránh. Chỉ có con sông và những cái cây, nhưng Levi cao tới gần hai mét và nặng hơn một trăm ba mươi kilogram. Những người có súng đều tìm kiếm gã. Cảnh sát với còng tay dắt trên thắt lưng, nhân viên an ninh với gậy gộc và nụ cười ác hiểm. Do đó Levi cầu nguyện Chúa gã phải làm thế nào, và Chúa bảo với gã giữ lấy cậu bé. Không được làm điều gì hại đến cậu ta, Chúa nói như thế. Chỉ giữ lấy nó.
“Thật vậy sao?” Levi thì thầm hỏi, nhưng Chúa không trả lời; do đó Levi nhún vai, bước một chân ra khỏi cái cây to và nắm lấy thằng bé bằng cánh tay to lớn. Thằng bé hét lên kinh hãi, nhưng Levi giữ lấy nó nhẹ nhàng hết sức có thể. Gã ta ngạc nhiên, khi Chúa nhắn với gã nói với thằng bé những gì.
“Chúa nói...,” hắn bắt đầu.
Nhưng Levi đã không nói đủ nhanh. Thằng bé cắn mạnh vào những ngón tay của Levi cho đến khi da thịt nứt vỡ ra như quả nho. Răng thằng bé cắn sâu xuống tận xương tuỷ, và máu bắt đầu tuôn ra xối xả. Quá đau đớn, Levi hất văng thằng bé xuống đất. Hắn mặc cảm tội lỗi khi làm như vậy, như thể hắn làm cho Chúa thất vọng về hắn. Nhưng vết cắn quá đau.
Cậu bé lăn ra và bật đứng dậy trên hai chân, cậu biến mất như con thỏ, nhưng Levi không hề nghĩ gã cần thiết phải đuổi theo. Hắn không thể chạy với cái thùng quá nặng trên vai, và hắn cũng không thể nào bỏ chạy để chiếc thùng ở lại, cho dù chỉ là một vài giây phút. Do đó hắn ôm ngón tay đầy máu và ước cơn đau sẽ ngừng ngay như khi bắt đầu. Sự đau đớn làm hắn nghĩ đến vợ hắn, và quả chưa cái đau nào như cái đau này, do đó hắn dùng một tay giữ chặt ngón tay đẫm máu và lắng nghe lời của Chúa. Khi Chúa nói chuyện được với hắn, Người bảo thật tốt nếu biết được chuyện gì khiến cậu bé kia cắm đầu chạy thục mạng.
Levi nhún đôi vai khổng lồ.
“Chúa nói và Levi bước đi.”
Chuyện thật là buồn cười.
Phải mất hai mươi phút để đi đến cây cầu. Máu loang trên các phiến đá đen thẫm, và Levi lắng nghe rất kỹ trước khi đặt chiếc thùng xuống đất rồi bước ra phía bên ngoài cây dương liễu. Hắn muốn ai đó nói cho hắn biết phải làm gì và Chúa thì hoàn toàn biệt tăm. Một ngọn gió nóng thổi ngang đôi má hắn và sấm chớp đì đùng từ hướng tây. Không khí mang nặng mùi khô ngột ngạt dâng lên từ cát bụi dưới gầm cầu và có cảm giác nó đang tĩnh điện.
Levi nghe thấy âm thanh trên dòng sông. Hắn nghiêng đầu, lắng nghe cả phút đồng hồ trước khi quyết định nó chỉ là tiếng nước xuôi dòng. Hoặc có thể là âm thanh của rắn bò trong cỏ. Hoặc cua ghẹ trong các hốc đá dọc theo bờ con sông.
Nhưng không phải Chúa.
Khi Chúa lên tiếng, Levi cảm nhận được không khí đè nặng trên người; gã cảm thấy bình an, ngay cả khi hắn nhớ lại những chuyện xấu xa hắn đã làm.
Cho nên đây không phải là Chúa.
Hắn đứng trước một thi thể và đầu hắn không suy nghĩ rõ ràng được. Không phải hắn sợ hãi - mặc dù hắn cảm giác đang có nhiều cây đinh nhỏ, bén nhọn đâm tua tủa đằng sau gáy của hắn - Levi cảm thấy đau buồn cho số phận người đàn ông hình thù biến dạng này. Bất hạnh cho cái thân hình bầm dập và máu me lênh láng chảy này. Cứng đơ, mắt mở trợn trừng, vô hồn.
Levi bồn chồn hết đứng đổi chân bên này lại đến chân bên kia. Hắn rờ vuốt những vết sẹo trên khuôn mặt mình, làn da phía bên phải dường như muốn chảy nhão xuống. Hắn không biết làm gì hơn, đành ngồi xuống chờ đợi lời phán của Chúa.
Chúa sẽ biết.
Chúa lòng lành vô cùng.