Khủng Bố Cố Sự Chn

Chương 15

Người bên đầu kia điện thoại dùng thanh âm mang theo ý cười sung sướng, kéo dài giọng nói: "Hai người cha và em trai anh đều đang trong tay tôi, muốn họ, tới tìm tôi."

Hai người cha.......Cha Alexandre và cha Văn cùng A Nhiên thối đều bị bắt? Làm sao có thể? Công phu cha Văn cao như vậy không nói, ít nhất A Nhiên thối cũng là đồ đệ của thiếu lâm, hơn nữa cha Văn bây giờ còn là trạng thái "Bỏ nhà ra đi", cũng có thể bị người bắt?

Tim Ryan thoáng cái nhói lên, thế này là sao? Tại thời điểm nguy hiểm này? Các ông bố của anh cùng với em trai đến tột cùng đang ở đâu? "Fuc......" Chữ phía sau còn chưa nói ra khỏi miệng, người ở đầu kia điện thoại đã nhanh chóng cúp máy, Ryan thoáng tức giận quẳng ống nghe trên tường, lại phát tiết đạp mạnh một cước lên mặt tường, bắt đầu luống cuống đi tới đi lui.

Tất cả trang bị trên người đều đã bị tên to con Bowman kia lấy đi, chỉ để lại một con dao găm giấu dưới giày da, anh hiện giờ trên người không hề có phương tiện liên lạc gì, cũng không biết cú điện thoại vừa rồi rốt cuộc là thật hay giả, ba người họ đều đang ở Trung Quốc, làm sao lại bị bắt ở Mỹ? Hơn nữa những người này đến tột cùng ôm mục đích gì, còn có Los Angeles hiện tại cũng đã biến thành cái dạng này, nơi nơi đều là thây ma, thật sự là.......  Đã rét vì tuyết lại giá vì sương. (Tiêu: phiên bản của Việt Nam là "Đã nghèo còn gặp cái eo":D)



Ryan hung hăng đấm tường, bụng đói kêu vang, anh xoay người chạy đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh cầm mấy cái bánh donut chưa bị mang đi, ăn một ngụm hồi phục tinh thần thở sâu vài hơi, bắt đầu nhớ lại nội dung cú điện thoại vừa rồi.

Bản thân đơn độc chiến đấu, ngàn vạn lần không thể bối rối.

Ryan đem cái donut cuối cùng nuốt vào bụng, hiện giờ có thể phán định chính là, người ở đầu kia điện thoại không phải người bản quốc Hoa Kỳ, hơn nữa rõ ràng biết Ryan hiện tại đang ở đâu, chỉ có thể chứng tỏ, người đầu kia điện thoại đối với anh.......Rõ như lòng bàn tay, hơn nữa đã sớm bí mật theo dõi. Nhưng hết thảy những việc này lại tựa như nói không thông, hiện giờ Los Angeles thây ma hoành hành, bọn cướp này không muốn thoát thân mà muốn bắt cóc, có phải có chút nhàn nhã không có việc gì làm không? Chúng chẳng lẽ không sợ bị đám thây ma này ăn tươi? Thật sự là........Quá kỳ quái.

Bọn cướp cũng không để lại đầu mối gì cho anh, Ryan ở trạm xăng vùng ngoại ô này kiên nhẫn chờ một ngày, chuông điện thoại cũng không vang lên nữa, mấy thằng mắc toi này! Tức giận càng tức giận, nếu đối phương biết anh ở đâu, anh tại sao không thể biết đối phương ở đâu?

Điện thoại này là từ đâu gọi tới, chỉ có một chỗ có thể tra được, chính là CIA chi bộ Los Angeles.

Chết tiệt! Vừa mới từ đó ra, hiện giờ lại phải trở về? Ryan suy nghĩ một chút, trên người mình vũ khí gì cũng không có, ô tô cũng bị đám người kia đoạt đi, chính anh mặc dù bị thây ma cắn không hề hấn gì, nhưng nói không chừng cô bé cắn anh kia độc tố trong thân thể còn chưa tới răng, mình chỉ là may mắn trong may mắn, vũ khí của mình ở khu nhà trọ sớm đã bị dọn sạch, nói không chừng......

Ryan ở trong lòng nhanh chóng lập một kế hoạch, may là ở trong cửa hàng tiện lợi trắng trợn vơ vét một phen thu hoạch không nhỏ, chiếm được một tấm bản đồ quốc lộ đầy đủ, bản đồ thành phố Los Angeles, chất bán dẫn, cờ lê dùng sửa xe cỡ lớn, đèn pin, bật lửa, bia và vài chai whiskey, một cái cặp hình gấu teddy cho học sinh tiểu học còn sót lại cùng với phương tiện giao thông quan trọng nhất —— Một chiếc xe đạp.

Lúc ra khỏi cửa hàng tiện lợi, đã gần hoàng hôn, ngoại ô Los Angeles đều trồng đầy cây oải hương, cùng các loại cánh đồng cây nông nghiệp, gió nhẹ lướt qua, thổi vang tiếng sàn sạt, mặt trời tỏa ra nhiệt độ ấm áp đang thong thả chìm xuống mặt đất, Ryan bị cảnh tượng tráng lệ tú mỹ bực này hấp dẫn, vừa định cảm thán một câu thơ mười bốn hàng của Shakespeare, liền nghe thấy tiếng vang kèn kẹt quen thuộc.

Trạm xăng dầu chẳng biết từ khi nào đã vây đầy thây ma, đám người rậm rạp khiến Ryan cảm thấy ót đều có chút tê dại, ít nhất trên trăm con, lúc vừa nhìn thấy anh chậm rãi đi ra, tựa hồ có chút chần chờ, tựa hồ lại muốn tiến lên rồi lại không muốn tiếp cận ở tại chỗ đảo quanh.

Ryan bật cười, không hề bối rối, khớp xương của thây ma này đều vô cùng cứng ngắc, bản thân có thần thú "xe đạp" trong tay, chúng có chạy cũng chạy không lại tốc độ của xe đạp. Lập tức anh từ trong túi ném ra một chai bia, cỡi xe đạp, giả vờ một chút, xem xét đám thây ma đều bị tiếng vang hấp dẫn mới xuất hiện, thoáng cái chạy khỏi đàn thây ma.

Ryan cảm thấy mình có chút biến thái, dưới tình huống nghiêm túc, tuyệt vọng bực này anh cũng còn có thể cười được. Trái nhảy phải xoay vòng ra khỏi đám thây ma này, anh im ắng chậm rì rì đạp xe trên đường quốc lộ, một tay cầm cờ lê, nhìn thấy thây ma lạc đàn dọc đường liền đạp tới hung hăng cho nó một cái cờ lê.

Lúc gần rạng sáng, Ryan rốt cuộc đạp xe đạp kẽo kẹt lắc lư về tới Los Angeles.

Trong thành phố như trước im ắng, có chút khủng bố, nhưng là chuyện đáng mừng, may là hệ thống cung cấp điện của thành phố không bị phá hỏng, đèn đường như trước phát sáng, Ryan đậu xe đạp ở một thùng rác trước nhà, bắt đầu chậm rãi đi về phía trước.

Con đường này trước khi anh đi làm đã đến, tựa hồ là để giám thị một tổ chức cấp tiến nào đó đến từ Trung Đông, hình như đầu góc đường có một tiệm bán vũ khí, Ryan tay cầm cờ lê, cẩn thận đi về phía trước, anh hiện giờ có thể xác định chính là thây ma chỉ bảo lưu khứu giác và thính giác, cho nên cố gắng hết sức không phát ra tiếng vang gì.

Lúc này trên đường cái du đãng một phần nhỏ thây ma, có con đang vội vàng gặm cắn thi thể, ngay cả ruột đều xé ra, có con thì dồn dập hít mũi, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó, Ryan ngừng thở, từng chút một đi về hướng tiệm vũ khí, chỉ sợ mảy may bất cẩn kinh động thây ma.

"Bằng bằng bằng......." Liên tục vài tiếng súng vang lên từ trung tâm nội thành truyền đến, tất cả thây ma như được máy móc điều khiển, thình lình ngẩng đầu nhìn về hướng tiếng vang, qua chốc lát sau, thây ma này liền lảo đảo lắc lư chậm rì rì rời khỏi chỗ, như thủy triều hướng về phía nơi phát ra âm thanh.

Tận dụng thời cơ! Cửa tiệm vũ khí đang mở, Ryan một tay cầm đèn pin, một bên cẩn thận vào cửa, mới vừa vào cửa liền nhìn thấy một trận lam quang chiếu rọi giữa đêm đen, mang theo hơi lạnh vũ khí phát ra thanh âm "xoẹt" rét buốt, gào thét kéo tới cổ anh.

Ryan theo phản xạ giơ cờ lê trong tay lên, thân thể nghiêng tránh, khó khăn lắm mới chắn được công kích kia, cờ lê cùng lam quang nọ chạm vào nhau phát ra một tiếng kim loại va chạm, nơi này có người!

Người ẩn núp ở nơi này thấy một kích không trúng, lại nhấc chân đá về hướng Ryan đang muốn mở miệng giải thích, Ryan không phòng bị, thoáng cái bị hắn đá ngã trên mặt đất, không nhịn được hô to: "Này! Tôi là người sống!"

Người ẩn núp trong bóng tối thoáng cái nhảy lên người anh, dùng thứ bén nhọn lạnh buốt thẳng tắp kề trên cổ anh, cúi đầu ngửi ngửi chỗ cổ của Ryan, thấp giọng nói: "Người sống?" Thứ kề ngang trên cổ anh độ cong rõ ràng, hẳn là đao Nhật, hơn nữa tay người này sức rất lớn, nhiệt độ cơ thể cực thấp, nếu không có thể nói, anh còn tưởng rằng đây là thây ma, Ryan sờ soạng hồi lâu, cầm đèn pin vừa rồi đánh rơi cầm lên, dùng đèn pin chiếu mặt mình: "Đúng, tôi là người, anh xem."

Kẻ phía trên không nói gì, cũng không biết đang suy nghĩ gì, một lát sau đứng dậy rời đi, cẩn thận đóng lại lưới sắt của cửa hàng vũ khí, lại đóng cửa gỗ bên trong, lúc này mới mở đèn.

Ngọn đèn chói mắt khiến Ryan thích ứng hồi lâu, người nọ quơ đao Nhật trong tay, thẳng tắp đứng dậy dùng đao kề cổ anh, thấp giọng hỏi: "Anh là ai?"

Ryan híp mắt nhìn, vừa rồi khiến mình kinh ngạc là một thiếu niên ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, có điều thiếu niên này mặt mũi vô cùng xinh đẹp, tóc xoăn màu vàng, mắt lam sáng ngời, lông mi màu xám vô cùng dài, mũi cao thẳng, miệng xinh xắn, đường nét khuôn mặt rõ ràng, thoạt nhìn đáng yêu như búp bê, nhưng sắc mặt cậu ta vô cùng tái nhợt, dưới mắt một mảnh tím bầm, tựa hồ ngủ không được ngon giấc, môi cũng phiếm xanh, tựa hồ bị bệnh gì đó.

Thiếu niên thấy anh không trả lời, đem đao Nhật trong tay đè xuống tượng trưng, lạnh lùng hỏi lần thứ hai, thấp giọng nói: "Anh là ai?"

Ryan nuốt một ngụm nước miếng, từ góc độ của anh đến xem, thiếu niên mặc bộ áo sơ mi trắng noãn, nút áo mở hai cái, lộ ra mảng lớn ngực, cùng với hình dạng xương quai xanh vô cùng xinh đẹp, này...... Nếu mình là GAY, thật sự là quá mê người. Anh ngượng ngùng cười, đem đao Nhật sắc bén trên cổ đẩy ra ngoài, thấp giọng nói: "Tôi là Ryan, người sống sót, cậu bé, cha mẹ cậu đâu?"

Thiếu niên hơi ngẩn ra, trong con ngươi tản ra một loại cuồng nhiệt, nhưng chỉ chợt lóe qua, Ryan còn tưởng rằng mình lỗi giác, thiếu niên cúi người xuống, một tay kéo Ryan lên, tự giới thiệu tên: "Tôi tên là Andrei."

Andrei....... Tên nước Nga, Ryan bệnh nhạy cảm nghề nghiệp lại tái phát, chung quy nghĩ thằng bé này.......Tuổi nhỏ như vậy, bản lĩnh lại không tồi, có phải thám tử Nga phái tới không? Andrei tựa hồ biết suy nghĩ trong lòng Ryan, đem đao Nhật Bản cầm trong tay thu hồi, ngữ khí gượng gạo nói: "Lúc tôi sinh ra vừa vặn trên truyền hình đang chiếu《 Chiến Tranh Và Hòa Bình 》."

Andrei tựa hồ không thích nói chuyện lắm, gã Ryan này lại tính tình nghịch ngợm, người gần ba mươi rồi mới nhìn thấy loại người lạnh lùng thế này vô cùng thích trêu ghẹo, thấy thiếu niên trầm ổn nói gì cũng không nói, liền chuyển chủ đề: "Sao cậu ở đây một mình?"

Andrei nghe thấy những lời này cong môi cười cười, tựa hồ nhớ lại gì đó, thẳng trừng trừng nhìn Ryan, vẻ mặt lộ ra vui sướng nồng đậm: "Tôi đang đợi một người."

Chờ một người? Tại loại địa phương thây ma lan tràn này chờ người? Là chờ phụ nữ sao, trong phút chốc đó, Ryan cảm giác mình chính là người nọ, anh nhún vai, không hỏi nhiều, cầm lấy một thanh Glock 19 loại mới nhất trên quầy: "Được rồi, vậy cậu chú ý an toàn, tôi phải đi, tôi hiện giờ phải đến một nơi, mấy ông bố của tôi bị người ta bắt cóc, tôi phải điều tra ra đây rốt cuộc là ai giở trò."

Thần sắc Andrei khẽ biến, sửa lại thái độ lạnh lùng, kinh ngạc hỏi: "Mấy...... Ông bố của anh?"

Ryan cười cười, lại lấy ra một thanh Desert Eagle, sau khi lắc đầu buông xuống cầm lấy một khẩu Mauser do Đức sản xuất, khá hơn chút, lúc này mới thoải mái tự nhiên thừa nhận nói: "Đúng vậy, họ là người yêu đồng tính, sống với nhau đã gần 30 năm."

Andrei nghe thấy lời này cười cười, môi phiếm xanh câu lên một độ cong: "Cảm tình của họ thật tốt." Ryan nhún vai, không chút để ý tiếp tục tiết lộ thông tin của người nhà anh: "Vậy à? Tôi lại chẳng hề nhìn ra, hai người thường xuyên cãi nhau, động một chút là chơi trò bỏ nhà ra đi, có một lần ba Văn của tôi...... Tức giận cứ thế chạy đến nam cực đó."

Andrei cười cười, không tiếp tục đáp lời, Ryan cũng không tiếp tục nói nữa, mà nghiêm túc xem xét những vũ khí trong quầy, đồ của tiệm vũ khí này rất đầy đủ, trên có đạn hỏa tiễn, dưới có cất giấu các loại súng kíp đồ cổ, cái gì cần cũng có, anh nhìn một chút, vẫn là cầm lấy một khẩu súng bán tự động MP5, treo trên cổ.

Andrei nhìn anh treo một đám trang bị lên người, trầm mặc thật lâu, mới hỏi: "Anh muốn đi làm cái gì?"

Ryan cầm Glock trong tay lên đạn, nhếch miệng cười: "Tôi muốn đến công ty của tôi nhìn xem, nói không chừng có thể tra được rốt cuộc là tên khốn nào bắt cóc ba tôi."

Andrei rũ mắt có chút suy nghĩ, trong con ngươi quang mang tính toán chợt lóe qua, nhàn nhạt nói: "Tôi cũng đi với anh."

Ryan vốn không muốn để thiếu niên đi theo, dù sao CIA có quy định nội bộ, không được mang người lạ ra vào, nhưng ngẫm lại, hiện giờ Los Angeles đã biến thành tử thành, thân thủ của Andrei khả năng so với anh còn tốt hơn, nói không chừng còn có thể giúp hỗ trợ, liền đồng ý.

Đợi sau khi hừng đông, hai người chính thức xuất phát.

Los Angeles như trước yên tĩnh vạn phần, hôm nay trời vô cùng nóng bức, Ryan vác hơn 80 cân trang bị vừa đi qua mấy con phố liền cảm thấy nóng muốn nổ tung, nhưng trái lại Andrei gọn nhẹ ra trận chỉ dùng một thanh đao Nhật Bản, lại mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, loại cảm giác này hợp lại cùng 《 Ngọa Hổ Tàng Long 》 còn chiến hơn.

Hai người lẳng lặng đi trên khu dân cư không một bóng người, nhưng không hề có một thây ma nào xuất hiện.

Kỳ quái, thật sự kỳ quái.

Ryan cảm thấy có chút không đúng, càng không ngừng quay đầu lại kiểm tra bốn phía có vật thể lạ nào xuất hiện hay không, ào ào ào...... Tiếng quạt cánh từ xa đến gần, anh vừa nhìn về phía trước, bốn phía lượn vòng cả ngàn con bồ câu màu trắng, đàn bồ câu này phát ra tiếng kêu kỳ quái "kèn kẹt kèn kẹt" như thây ma, đồng tử vốn màu đen giờ đã biến thành màu đỏ ửng quỷ dị, hơn một ngàn con mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai người.

Đàn bồ câu này có vấn đề! Đồng tử Ryan co rụt lại, hiển nhiên đám bồ câu này cũng đã thây ma hóa, anh giơ súng bán tự động bắn quét một băng đạn xong kéo Andrei liền chạy.

Thây ma bồ câu cũng giống như máy bay chiến đấu cỡ nhỏ lao xuống, hai người bị đám bồ câu này truy đuổi cuống cuồng không đường lựa chọn, Ryan đều có thể cảm giác được bồ câu sau tai đã mở ra miệng, sẽ lập tức cắn xuống.......

"Mau! Nhảy cầu!" Hai người sau khi phóng qua mấy cái hàng rào trước mắt rõ ràng là một bể bơi, Ryan linh cơ vừa động, rống lớn một tiếng, liền kéo cậu cùng nhảy xuống bể bơi.

May là đám bồ câu thây ma này không xuống nước, tựa hồ có chút không cam lòng kèn kẹt kêu vài tiếng, ở phía trên lượn quanh mãi không đi. Mà Andrei tựa hồ cũng không biết bơi, ở dưới nước ngâm ba giây liền vội muốn ngoi lên.

Thế này chẳng phải chịu chết sao! Ryan sốt ruột kéo lấy cậu ta, cái gì cũng không nghĩ, một tay ôm lấy cổ cậu ta, nhắm ngay đôi môi phiếm xanh của thiếu niên, hôn xuống.

Trong khoảng thời gian trao đổi khí này tựa hồ cực kỳ dài, môi thiếu niên vô cùng mềm mại, nhìn thấy Ryan làm như vậy nhưng chỉ trừng mắt gắt gao nhìn anh, đợi đến khi đám bồ câu trên mặt nước đều đã bay đi, Ryan mới mang theo cậu ta ngoi lên mặt nước.

Thiếu niên tựa hồ bị sặc không rõ, khóe mắt còn có thể nhìn thấy bởi vì nín thở mà gân xanh trồi lên, chỉ trong nháy mắt đó, loại dung mạo này còn giống thây ma hơn, Ryan vội vàng ôm chặt lấy thiếu niên, trấn an vỗ sau lưng cậu ta, nhìn khuôn mặt Andrei sợ hãi tái nhợt, dịu dàng an ủi: "Không sao cả, không sao cả."

Andrei ho khan mấy tiếng, không nói gì, nhìn hướng đàn bồ câu bay đi một chút, lẳng lặng quay lại kéo lấy Ryan, nhưng chỉ dùng đôi mắt to màu xanh đậm nghi hoặc nhìn anh, cuối cùng phun ra một câu: "Anh phải chịu trách nhiệm với tôi."

Chịu trách nhiệm?

Ryan vừa nghe, cười ha hả, Andrei lẳng lặng nhìn anh, lại nhấn mạnh: "Anh phải chịu trách nhiệm với tôi, đây là nụ hôn đầu của tôi."

Ryan cười càng dữ dội hơn, muốn nói gì đó lại chợt cảm thấy khuôn mặt già của mình đều đỏ rần, liền đấm vai thiếu niên một chút: "Đi thôi, quần áo dính ướt, lau khô rồi nói." Xoay người đi về phía trước.

Thiếu niên không đuổi theo ngay, mà nghe thấy những lời này hơi lộ ra một nụ cười gằn, tựa hồ đối với những việc này hết thảy đã sớm rõ như lòng bàn tay.

++++++++

Chi bộ CIA của Ryan nằm ở cao ốc News số 85 đường Victoria, cao ốc tổng cộng cao 10 tầng, bề ngoài là một công ty xuất nhập khẩu năng lượng, nhưng sáu tầng dưới lòng đất đều là tổng bộ của CIA, hai người sau khi hong khô quần áo, chưa tới một giờ, đã vô cùng thuận lợi tới trước của cao ốc.

"Chuẩn bị rồi chứ? Bên trong khả năng có một đống lớn thứ kia." Ryan trang bị đạn giáp đầy đủ, ra vẻ thoái mái hỏi Andrei, thiếu niên khẽ gật đầu, rút thanh đao Nhật Bản trong tay kia ra.

"Grào grào grào grào grào......" Hai người vừa mới vào cửa, liền nghênh đón tiếng gầm gừ rung trời, trước mắt thình lình xuất hiện một thây ma cùng loại với gấu, há mồm máu to, tựa hồ đã sớm chờ chực tại nơi này, đồng thời bốn phía chuông báo động vang lên dữ dội, một trận tiếng cơ giới từ trên mặt đất vang lên, Ryan nhìn lại, cổng giáng xuống song sắt bằng hợp kim, nhanh chóng khóa chết cổng chính, hiển nhiên có muốn ra ngoài cũng không được.

Móa! Trong lòng Ryan bất giác rít gào thành tiếng: Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hả!

"Grào grào grào......"

Xem ra muốn trở về cũng không được, nhưng muốn tiến tới trước, phải giết con quái vật thây ma hóa trước mặt đã.

"Andrei........Nhóc......." Ryan vừa định quay đầu lại dặn dò, nhưng phát hiện thiếu niên đã biến mất.
Bình Luận (0)
Comment