Khuôn Mặt Của Chị Không Phải Là Của Em

Chương 91

-"Tránh đường cho ta."-Phu nhân quyền quý bước đi nhanh chóng đến căn phòng kia. Ánh đèn mờ ảo đó làm phu nhân thêm tức giận mở tung cửa. Đáp thẳng chính là hình ảnh một kỉ nữ bị xé tung áo,hoàng tử thì mất máu nằm đó bất tỉnh.-"Người đâu mau mang hoàng tử đến thái y mau lên."-Ả hét lên với cơn tức giận.

Lập tức năm sau người chạy đến cõng hắn lên lưng chạy đi. Mọi người rời đi khỏi tất cả. Phu nhân Mộng Thi mới bước đến gần Bích Liên đang ngồi thờ ơ ở đó. Ả nắm lấy tóc cô kéo lên với ánh mắt tà ác.

-"Thì ra mày là con khốn đã quyến rũ huynh ấy. Chính mày đã phá tan hạnh phúc cả đời một người như ta. Đừng mong sống thanh thơi. Ta sẽ không để yên đâu. Ngươi chuẩn bị tinh thần đi."-Nói rồi ả that tóc ra,quay mặt đi. Đôi môi nhếch lên cười chế nhạo. Một kỉ nữ thì làm sao có thể trở thành người phụ nữ của Trắc Phòng được.

-"Hãy đối xử tốt với hoàng tử."-BL hét lên. Kiếp này cô không thể yêu huynh nên ít ra cũng đã hận huynh,cũng đã từng rung động ngày ấy.

-"Tiện tì như ngươi mà cũng cần nhắc việc đó cho ta ư? Lo mang sống mình đi kìa."-Nói rồi ả bước ra,đóng sập cửa lại. Tay nắm thành quyền căm phẫn.

...........................

-"Vân Hy này......"-TA đứng trước cười hiền vẫy tay nhìn nhỏ.

-"A Dương Anh huynh đến đây có việc gì sao?"-VH chạy nhanh đến với khuôn mặt lấp lem mồ hôi.

TA thấy nhỏ vất vả liền đưa tay lên lau đi những giọt mồ hôi kia. Ánh mắt ân cần ấy làm VH đứng mãi nhìn không chớp mắt,hai má ửng hồng lên.

-"Ta đến định nhờ muội một việc."-Nói rồi nó đưa miếng ngọc bội và một lá thư ra.-"Ta định nhờ muội tìm giúp ta một người. Muội quen biết nhiều nên dễ tìm. Trong thư là địa chỉ của người ta cần tìm."

VH cười hiền nhìn miếng ngọc bội rồi lá thư kia,ánh mắt nhỏ nhăn lại.

-"Nhưng địa chỉ là gì vậy ạ?"

-"Hả?"-TA giật mình khi nghe VH hỏi về "địa chỉ",bật cười quên mất làm sao có thể hiểu tiếng của 1000 năm sau được cơ chứ.-"Ta quên. Là nơi ở của người đó."

-"A....thì ra địa chỉ chính là nơi ở. Muội học ít nên chả biết gì."-VH gãi đầu cười vui vẻ không hiểu mình đang nói làm cho đối phương cười tung tóe.

-"Ta về đây. Muội làm ít thôi rồi nghĩ ngơi đi nhé. Ngủ ngon nhé."-Nó vẫy tay tạm biệt nhìn VH tữa rồi chạy đi nhanh chóng.

VH đứng đó cười theo với hình bóng ấy. Ánh mắt rất nhung nhớ người kia,nhỏ có tình cảm chân thành mỗi khi nhìn TA. Dương Phonh huynh thật tốt,cầu mong huynh luôn được an giấc và may mắn đến. Nhỏ chắp tay cầu nguyện dưới muôn ngàn vì sao kia.

..............................************

Q.gia Minh với ly cafe trước mặt nhìn người đối diện bằng ánh mắt sắc bén.

-"Lâu nay có vẻ ngươi sống thảnh thơi quá nhỉ."-Nói rồi q.gia Minh ném những tấm ảnh mà nhỏ với BQ đi chơi cùng nhau.

ML run rẩy nắm chặt đôi tay mình lại không dám nhìn những tấm ảnh kia. Ánh mắt không dám ngước lên như thể sợ mình sẽ nhận phải trừng phạt rất kinh khủng.

-"Ngươi đang sợ cái gì vậy?"-Q.gia Minh cười nữa miệng nhìn nhỏ. Trong lòng càng thêm căm phẫn. Mỗi lần bị dằn vặt là hắn muốn - hại - người.-"Giết bà ta đi."

ML trợn tròn mắt khi nghe nhiệm vụ tiếp theo. Giết bà nội TA sao? Không phải như thế chứ.

-"Tôi.....tôi....tôi không thể."-Nhỏ lắc đầu liên tục.

-"Thế ngươi không sợ những việc trước giờ ngươi làm sẽ lọt đến Bá Quyền,người mà ngươi luôn quan tâm hay sao."-Q.gia Minh cười nhạt.-"Bá Quyền yêu Thục Anh. Nếu như biết người hại cô ấy là ngươi thì liệu thằng nhóc đó sẽ để yên ư?"

ML nuốt nước bọt nghĩ đến chuyện này,trong lòng như quả bom hẹn giờ chưa kịp hết thời gian thì đã muốn nổ tung.

-"Vậy khi nào tôi mới có thể trở về nhà?"

Q.gia Minh đứng phất dậy nhìn ML bằng ánh mắt khinh bỉ.

-"Đến bây giờ mới nghĩ đến từ "nhà" ư?"

Bóng hắn khuất dần. ML thần thờ ngồi đấy. Tức là không thể trở về. Phải rồi,đến phút cuối nhỏ mới nhớ đến là nhỏ còn nhà. Chưa bao giờ,nhỏ đặt chân trước cổng để ngắm nhìn,không biết bố đã khỏi bệnh chưa,mẹ đã già như thế nào,Minh Khang lớn ra sao? Nhỏ quên mất mọi người rồi chỉ nhớ đến những gì không đáng nhớ. Nước mắt chợt rơi dài trên gò má không một chút lửng lự.

-"Tôi sai rồi."

................................*************

Buổi sáng sớm,ánh mặt trời rọi chói lóa trên cao. Hôm nay trời đẹo,mọi người ai cũng có tâm trạng vui vẻ. TA đang phơi quần áo trên những thanh tre cao cao,miệng luôn cất bài hát nhẹ nhàng.

-"Woww....hôm nay trời đẹp quá."-Nó ngước lên bầu trời xanh biếc kia,không một đám mây,trống trải nhưng xa lạ và yên bình.

-"Trông ngươi có vẻ vui nhỉ?"

-"A...."

Tiếng DP vọng lại làm TA giật mình hét lên trợn trừng mắt không chớp một giây nào.

-"Haha....."-DP bật cười nhìn thái độ của nó.-"Làm gì mờ ám hay sao mà giật mình ghê vậy."

-"A...."-TA đỏ mặt gãi đầu gượng cười.-"Tiểu nữ không biết có Dương Phong người ở đây nên một xíu giật....."-Nó ngộ nghĩnh nhe hàm răng ra như thiếu nũe ngại ngùng nhận được lời câu hôm vào buổi trời đẹp này.

-"Thôi bỏ qua đi. Hôm nay ta với ngươi đi săn chứ?"-DP nhìn ra phía hai chú ngựa kia.

-"Đi săn sao?"

-"Phải."

-"Vâng."

Chưa kịp chạy đi thì BQ từ đâu bên kia tường nhìn TA với vẻ mặt lo lắng.

-"Không xong rồi. Bích Liên tỷ ở kỉ viện Kiều Nữ bị phạm tội nên chuẩn bị treo cổ đấy."
Bình Luận (0)
Comment