-"Thưa bệ hạ...thần muốn tâu một chuyện nghiêm trọng ạ."-Viên quan cúi đầu trước cung điện giữa đêm khuya thanh vắng.
-"Muộn thế này ngươi còn có chuyện gì bẩm ư?"-Bệ hạ ngồi thở dài nhìn viên quan.-"Không thể để ngày mai sao?"
-"Chuyện này không thể để sau được đâu bệ hạ."-Viên quan với vẻ mặt nghiêm trọng.
-"Được rồi. Ngươi bẩm đi."-Bệ hạ nhăn hai hàng lông mày lại nhìn viên quan với chuyện cần bẩm báo.
-"Đầu tiên thứ lỗi cho thần đã phiền hà với giấc ngủ của bệ hạ. Nhưng thần vừa phát hiện ra một chuyện đáng ngờ. Đó là Châu Bá Phàm muốn tạo phản thưa bệ hạ."
Rầm.
Lập tức bệ hạ bên trên đập bàn làm viên quan phía dưới run rẩy không thôi. Trong lòng người nổi lên sự tức giận. Tất cả huynh đệ của mình ai cũng rời đi cả rồi. Chỉ còn Bá Phàm là bên cạnh cùng đồng hành mình vậy mà viên quan này....
-"Ngươi hỗn xược dám đặt điều ư? Bá Phàm xưa nay chính trực liêm minh sao có thể mưu phản."
-"Thần nói là sự thật ạ. Hắn ta đã cấu kết với giặc ngoại xâm,đồng thời còn tập hợp những quan thần có ý muốn cướp ngôi vua. Một người trong số quan thần cấu kết đó đã không cam tâm lấy bức thư của Bá Phàm viết triệu hồi chôn ở sau nhà hắn để làm chứng muốn bệ hạ diệt trừ tên phản quốc này. Không tin người hãy đến khám xét đi ạ. Bệ hạ à....."
Bệ hạ đứng dậy không vững khi nghe những gì tên đó nói. Người hầu thân cận chạy đến đỡ lấy người,
-"Mau cho người đến khám xét nhà Bá Phàm. Nếu không phải như tên này nói,hãy mang cả dòng tộc ra chém không tha."
-"Tuân chỉ."-Tên hầu liếc nhìn sang viên quan ở dưới. Nụ cười cả hai nham hiểm hiện lên.
...............................
-"Thục Anh...."-Bá Quyền đứng bên kia vẫy tay gọi nó.
TA chạy đến,mắt sáng lên nhìn BQ cười tươi. Trong người mệt mỏi bỗng tan biến đi.
-"Hoàng tử đến đây có việc gì ạ?"
-"Đến xem người dân làm lồng đèn không? Ngày mai là hội lễ hoa anh đào nở đầu mua,đón chào mùa hạnh phúc đấy. Hôm nay chắc hẳn nhộn nhịp lắm."
TA cười mừng rỡ liền gật đầu quay sang nhìn mọi người đã chìm vào giấc ngủ của đêm khuya. Một chân bước lên vách tường để trèo qua. Bên kia,BQ đưa tay đón lấy con người nhỏ bé của nó trên bàn tay mình. Nó e thẹn không dám nhìn đối diện mặt hắn.
-"Haha....không ngờ người của muội lại nhẹ đến thế."
-"Sao.....sao....sao ạ?"-TA tròn mắt nhìn lên hắn.
Hai ánh mắt đối diện nhau dưới ánh trăng tròn ấy. Hắn chợt hôn lên trán nó một cái nhẹ thoáng qua làm con tim người con gái kia rung động đứng im không biết làm gì,hai tay nắm chặt vào y phục.
-"Đi thôi."-Hắn nắm lấy tay nó kéo đi.-"Trăng lên cao rồi."
Hai bóng người chạy hối hả đến giữa phố lồng đèn. Hàng nghìn hàng vạn lồng đèn kéo dài hai bên. Trẻ con chạy lon ton khắp nơi như ở thế giới hiện thực đnag đón giao thừa vậy.
Mọi người hai bên hồ trang trí lồng đèn khác nhau rất lạ mắt.
-"Đẹp chứ?"-BQ kéo nó lại nhìn chiếc lồng đèn con cá dưới nước đang nhảy lên rất lớn,hai bên là những đèn hoa sen nở rộ và những ngọn nến nhỏ bé.
-"Wow.....tuyệt quá."-Nó đưa mắt nhìn theo những chiếc lồng kia.
-"Ngày mai còn tuyệt hơn nữa."-Hắn cười rộ lên.
-"Ngày mai sẽ có gì nữa ạ?"
-"Ưm.....sẽ có pháo,hoa anh đào rơi,tiết mục múa và xiếc,à còn có trống gõ nữa. Náo nhiệt vô cùng."
-"Wow....như thể đón tết vậy ha."-TA ức đến ngày mai.-"Mong sao đến ngày mai thật nhanh cơ."
BQ bật cười lắc đầu nhìn nó. Đúng là trẻ con.
-"Ở đây tốt hơn nơi muội chứ?"
TA dừng nụ cười trên môi. Nơi mình ở sao? Bây giờ ra sao rồi,có chuyện gì xảy ra với BQ chưa.
-"Muội không biết.....bây giờ nơi muội ra sao nữa là. Muội đã ở đây từ hạ,thu,đông và giờ là đến xuân. Đã một năm rồi. Chắc có lẽ đã khác xưa nhiều."-Nó chợt cười khẽ nhìn sang hắn.
BQ cong đôi môi kia lên nhìn nó với ánh mắt cảm thông. Định nắm lấy đôi tay mềm yếu kia thì từ xa một người hầu hối hả mãi tìm mới thấy bóng dáng hai người.
-"Không xonv rồi thưa hoàng tử."-Tên hầu thở dốc.
BQ nhăn mặt lại nhìn tên hầu nhưng không buộc miệng la mắng gì. Tên hầu khẽ chạy đến nói thì thầm vào tai hắn rất lâU làm da mặt hắn nhaqn lại hàng thướt.
-"Sao? Không được rồi....."-Hắn nuốt khang hối hả với vẻ mặt lo lắng quay sang nó.-"Ta sẽ đến thăm muội sau. Giờ đã khuya rồi. Muội về nghỉ ngơi đi."
TA thấy vẻ mặt đó,trong lòng cũng nôn náo theo.
-"Có chuyện gì sao hoàng tử?"
-"Ừm....nhưng ổn cả thôi. Muội đừng lo."-Hắn vỗ nhẹ lên tay nó rồi chạy đi.-"Ta sẽ đến thăm muội sau."
TA buông nhẹ tay hắn ra,vẫy chào đợi bóng dáng của hắn khuất dần trong tích tắc. Nó mỉm cười đợi đến nghĩ ngày mai hắn sẽ lại đến. Nhưng đâu có ngờ rằng....
...
-"Này......có chuyện gì xảy ra vậy hả?"-Hắn từ cổng sau chạy lên trợn trừng mắt nhìn từng người hối hả.-"Mẫu thân và phụ hoàng của ta đâu?"
Mọi người ai nấy đều rươm rướm nước mắt bật khóc,người thì chạy tới chạy lui,người không thấy mặt mũi đâu. Mọi người làm hắn rối tung lên,nhà cửa bắt đầu cháy. Hắn định chạy ra trước để tìm hai người kia thì bị một người phụ nữ lớn tuổi chặn đường lại...bà ấy như một quản gia trong nhà vậy.
-"Với tình hình hiện giờ.....xin người hãy rời đi đi ạ. Đi một nơi càng xa càng tốt."
BQ không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng hắn cương quyết không chịu cứ đòi xông lên.
-"Ngươi đang nói gì vậy hả? Mẫu thân và phụ thân ta đâu? Ta phải đi tìm hai người bọn họ."
-"Người đâu lôi hoàng tử ra cổng sau,bảo vệ hoàng tử tới cùng. Mọi chuyện ở đây cứ để ta lo."-Lập tức vaid người lôi hắn kéo đi. Bỏ lại những tiếng nói chói chang kia từ miệng hắn hét lên.
-"Nhẫn Mây....người sẽ không sao chứ?"-Vài người còn lại nhìn bà lo lắng.
-"Cả đời này ta.....sẽ mãi ở bên ân nhân của ta.....cho tới khi nhăm mắt."
....
Sau cuộc gặp gỡ đó. Nó với hắn sẽ rất khó gặp lại.
..........................................**************************
ML pha một ly sữa nóng trong bếp với chiếc điện thoại mà nhỏ hay liên lạc với quản lí Minh. Đi từng bước lên bậc thềm gần đến phòng của bà nội.
Cốc....cốc....cốc.....
-"Vào đi."
ML mở cửa nhẹ nhàng với đôi môi mỉm cười gian tà kia nhìn bà.
-"Con thấy nội dạo này làm việc cực khổ quá nên pha sữa cho người."
Bà bỏ mắt kính xuống nhìn nhỏ cười hiền. Thở dài một lúc rồi uống gần hết ly sữa kia.
-"Bà không sao."-Rồi bà lấy một tập tài liệu đưa cho nhỏ.-"Con đã 18 tuổi rồi nhỉ? Cầm lấy cái này. Khi đến sinh nhật mìnn rồi mở ra. Là quà sinh nhật đấy."
ML liền nhận lấy tỏ vẻ tò mò nhìn tập tài liệu kia. Ánh mắt không nổi sự mừng rỡ. Là di chúc thừa kế tập đoàn. Cuối cùng,nhỏ cũng sắp có tất cả. Bà thấy nhỏ vui vẻ,trong lòng càng vui. Nhưng không hiểu sao lại bắt đầu thấy chóng mặt quay cuồng.
-"Khắc Dương này.....sao bà thấy khó chịu quá."-Nói rồi bà ôm lấy cổ mình nuốt khang liên hồi.-"Chắc làm việc nhiều quá nên....."
ML nhanh chóng cắt lời bà.
-"Con xin lỗi..."
-"Hả?"-Bà ngạc nhiên nhìn nhỏ.-"Sao lại xin lỗi bà chứ?"
-"Thực ra.....con không cùng dòng máu gì với bà cả. Chỉ vào đây hủy hoại tất cả thôi. Bây giờ,bà mệt không phải vì làm việc nhiều quá đâu ạ."
-"Khắc Dương...con đang đùa gì vậy?"-Bà đứng dậy nhìn vào mắt nhỏ.
-"Con không đùa đâu ạ. Ban nãy bà đã uống một loại thuốc độc có chất gây tê liệt. Con xin lỗi và cũng cảm ơn bà đã cho con thứ này."-Nói rồi nhỏ cúi dâud chalf bà,lặng lẽ bước đi ra khỏi phòng,lặng im bỏ lại người phụ nữ già tuổi té lăn xuống sàn nhìn mình bằng ánh mắt đau đớn.-"Chúc bà may mắn thoát qua cơn đau ấy."-ML nhắm nhẹ mắt đóng sập cửa lại.
-"Khắc Dương......"-Đôi môi tái nhợt run lên trong màn đêm của căn phòng tĩnh mịch đến đáng sợ.