Edit: 笑顔Egao.
Chúc mừng sinh nhật tớ =))Chu Cẩn Sơ mang Tiếu Lăng Tiêu về nhà.
Chu Cẩn Sơ thích tự mình lái xe, vì vậy khi có việc tư, y đều ngồi ghế lái.
Chu Cẩn Sơ để Tiếu Lăng Tiêu ngồi ghế phó lái, khom người cài dây an toàn cho hắn.
Cũng không biết làm sao, khi ngồi lên ghế phó lái, Tiếu Lăng Tiêu đột nhiên nghĩ tới một câu: 【 Ghế phó lái của mỗi chiếc xe, đều là vị trí chủ xe dành cho người đặc biệt ngồi, không dành cho người khác 】… Cũng không biết vị trí này trước kia có ai từng ngồi qua không… Căn cứ theo quan sát của Tiếu Lăng Tiêu, chắc chắn không có. Tỷ tỷ của Chu Cẩn Sơ đã nói, nhiều năm như vậy, Chu Cẩn Sơ không có bạn trai hay bạn gái, Tiếu Lăng Tiêu nghĩ hẳn là do y lười giao du cùng với người khác.
Chiếc xe màu đen chạy vững vàng trên mặt đường lớn, tạp âm trong xe cũng không lớn, một người một chó an tĩnh ngồi trong không gian nhỏ hẹp, bầu không khí vô cùng thoải mái.
Dọc theo đường đi Tiếu Lăng Tiêu vô cùng hưng phấn. Hắn lại được ở bên cạnh Chu Cẩn Sơ, cũng sẽ có chương trình cần hắn đi quay. Nội tâm phảng phất như từ mùa đông biến thành mùa xuân, mặt hồ yên ả vài tuần trước đây dần dần xuất hiện bọt nước, từng làn sóng gợn nổi lên từng vòng từng vòng.
Ngồi được một lát, Tiếu Lăng Tiêu dùng vuốt chó ấn nút hạ cửa kính, đưa đầu chó ra bên ngoài hóng gió.
Gió thổi tung lông trên người hắn, lớp lông mềm khẽ rung rung, Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái.
Hắn lè lưỡi ra. Đầu lưỡi của Husky rất dài, gió lập tức thổi lưỡi hắn thành hình bước sóng, sóng sánh tung bay.
Ha ha, hắn nghĩ: thật thú vị, trông giống như con quỷ treo cổ vậy, nếu có thêm cả Bạch Vô Thường xuất hiện trên nóc xe nữa, cảnh tượng nhất định sẽ rất hoành tráng.
Thu lưỡi lại, Tiếu Lăng Tiêu lại há miệng ra, gió thổi vào một bên miệng hắn làm nó phồng lên. Lớp da bên mép rung rung loạn cả lên, đây là trải nghiệm lúc làm người không thể có được.
“…” Hì hì hì…
Sau khi biến thành chó, Tiếu Lăng Tiêu rất thích trêu đùa cơ thể chó của mình. Trên thực tế, thời điểm vẫn còn là người, hắn cũng rất thích đùa giỡn bản thân —— hắn có thể ngồi chơi tay mình chơi đến hàng giờ, đùa giỡn mặt của mình giỡn hết vài tiếng đồng hồ. Bất quá, sau khi biến thành chó còn thú vị hơn. Có khi Chu Cẩn Sơ ở nhà, hắn không thể dùng đồ điện tử, liền tự đùa mình từ sáng đến tối —— đung đưa cái đuôi, hết một giờ; nhéo nhéo lông trên người, hết một giờ; gảy gảy ria mép, lại hết một giờ…
Đùa giỡn đùa giỡn, Tiếu Lăng Tiêu ngồi trên ghế phó lái đột nhiên cảm xúc dâng trào ngẩng đầu lên gầm gừ một tiếng.
Xe vừa vặn chạy qua quảng trường rộng lớn, Tiếu Lăng tiêu muốn tuyên bố với tất cả mọi người: tui hôn được Chu Cẩn Sơ rồi! Đúng đó, tui hôn được Chu Cẩn Sơ rồi! Ngoại trừ tui, chưa từng có ai hôn đâu!
Hắn thậm chí còn muốn viết một áng văn chương, kể về người bên cạnh có bao nhiêu tuyệt vời.
Nhà của Chu Cẩn Sơ cách nhà tỷ tỷ rất xa.
Mỗi một lần chờ đèn đỏ, Chu Cẩn Sơ sẽ không tự chủ được vươn tay xoa đầu Tiếu Lăng Tiêu.
Tiếu Lăng Tiêu cũng vô cùng tự giác, khi xe dừng lại liền chui vào trong xe, ngồi trên ghế phó lái lăn lộn liên tục, cứ một lát lại xoay lưng cho Chu Cẩn Sơ vuốt ve, một lát sau nằm ngửa ra để lộ cái bụng, một lát lại xoay người quay mặt vào lưng ghế để Chu Cẩn Sơ xoa xoa một chỗ khác, một lát sau lại dâng cái đuôi lông xù lên, tóm lại là bận bịu không chịu nổi.
Có lúc hắn còn chủ động duỗi ra vuốt chó trêu Chu Cẩn Sơ.
Trước đây hắn chưa từng làm vậy với người khác.
“Trung Khuyển,” có thể là vì trong xe quá yên tĩnh, hoặc có thể vì nhàm chán, Chu Cẩn Sơ đột nhiên nói với Tiếu Lăng Tiêu: “Mày có biết Hắc đạo diễn không?”
Hắc đạo diễn? Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: à, là Hắc đạo diễn kia.
Hắc đạo diễn họ Hắc, là dòng họ rất kì lạ. Hắc đạo diễn tiếng tăm không lớn, Tiếu Lăng Tiêu rất thích tác phẩm của ông. Lúc đầu hắn không biết họ của người ta đọc là ‘he’, còn tưởng là âm ‘hei’. Cứ như vậy hai, ba lần, khi Tiếu Lăng Tiêu được hỏi thích đạo diễn nào nhất, hắn trả lời “Tôi thích Hắc đạo diễn!”*, sau đó thu được biểu hiện vô cùng kinh ngạc của đối phương.
(* trong tiếng Trung anti chính là chữ hắc đọc âm ‘hei’, ý của Tiếu Lăng Tiêu là thích đạo diễn họ Hắc âm ‘he’, nhưng vì phát âm sai nên người nghe sẽ hiểu thành ‘Tôi thích đi anti đạo diễn!’)Chu Cẩn Sơ ở bên cạnh nói tiếp: “Khẳng định là mày không biết. Hắc đạo diễn hiện tại có một bộ phim cần… chó.”
“… Meo?!”
Chu Cẩn Sơ kỳ quái liếc nhìn Tiếu Lăng Tiêu một cái.
=))Tiếu Lăng Tiêu: “A… Gâu?!”
“Là một bộ phim phá án.” Chu Cẩn Sơ vừa lái xe vừa nói tiếp: “Trong phim có vai diễn của một con chó, Hắc đạo diễn cảm thấy mày rất hợp với nhân vật này. Ông ấy mời tao diễn vai chính, nhân vật kia hơi có tính khiêu chiến, tao cảm thấy rất hứng thú.”
“…”
“Tao đang do dự, chủ yếu là do liên quan đến mày.” Chu Cẩn Sơ nói: “Thời điểm thu dưỡng mày, tao chưa từng nghĩ sẽ cho mày đi đóng phim.”
“Gâu gâu gâu gâu!” Tiếu Lăng Tiêu vẫy vẫy cái đuôi sủa loạn một trận.
Nội tâm hắn gào thét: tui muốn đi! Để tui đi!
Chu Cẩn Sơ suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu: “Thôi quên đi, đừng sốt ruột, để mấy ngày nữa rồi nói sau.”
Tiếu Lăng Tiêu: “…”
“Hai chúng ta còn có ba kì “Thú cưng tiến lên!” cần phải quay nữa.”
“Gâu gâu gâu gâu!” Tiếu Lăng Tiêu tiếp tục tranh thủ.
“Tao biết mày nghĩ gì.” Chu Cẩn Sơ bất đắc dĩ: “Để tao suy nghĩ thêm một chút.” Chu Cẩn Sơ biết rõ, Trung Khuyển rất thích biểu diễn trước mặt mọi người. Sau khi “Thú cưng tiến lên!” quay xong được vài ngày, Trung Khuyển không có việc gì làm, lại chỉ có thể tiếp xúc với một mình mình, tính cách lanh lợi của Trung Khuyển sẽ bị mai một dần dần.
“Grrrr…” Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: cũng đúng, “Thú cưng tiến lên!” là chuyện cần đặt lên trước tiên. Chương trình kia hắn nhất định phải giúp Chu Cẩn Sơ giành được giải nhất. Chu Cẩn Sơ chưa bao giờ tham gia gameshow kiểu này, nếu như lần đầu tiên tham gia đã thua, Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy mình không còn đủ tư cách được gọi là “Trung Khuyển” nữa rồi. Bây giờ chương trình kia đã không còn đơn thuần là chuyện của riêng hắn nữa. Mấy năm trước đây, hắn đứng bét đã quen. Từng có một lần, thầy giáo biến thái lớp huấn luyện diễn xuất vẽ một chiếc xe lên bảng, đuôi xe có một đoạn dây thừng, dây thừng này trói Tiếu Lăng Tiêu vào đuôi xe, ý nói “Tiếu Lăng Tiêu ở cuối cùng”, Tiếu Lăng Tiêu vẫn cho đây là chuyện không đáng kể.
Nhưng Chu Cẩn Sơ thì không như vậy, Chu Cẩn Sơ cái gì cũng tốt nhất. Mà cái hắn muốn, là không kéo chân sau của Chu Cẩn Sơ… Nếu để Chu Cẩn Sơ vì mình phá hoại mà thua thê thảm, vậy hắn còn tư cách gì để thích người ta đây?
Đúng vậy… hắn… thích người ta rồi.