Edit: 笑顔Egao.
Tiếu Lăng Tiêu sau khi về nhà bắt đầu ngồi chờ tin tức. Hắn thực sự rất mong mình có thể lấy được cơ hội này, hơn nữa hắn cũng cho rằng bản thân mình có hi vọng, nhưng như vậy lại càng không tránh được cảm thấy căng thẳng, mỗi giây mỗi phút đều đứng ngồi không yên, chỉ hận thời gian trôi qua quá chậm. Chỉ cần điện thoại kêu một tiếng, cho dù chỉ là báo thức hay thông báo từ internet, hắn đều sẽ theo bản năng trở nên hồi hộp, lập tức nghĩ có phải đoàn làm phim nhắn tin tới hay không. Chỉ cần thu được một email mới, hắn liền giống như chim nhỏ sợ cành cong, ngón tay run run mở mail ra, phát hiện không phải thư từ chối lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó lại rơi vào vòng tuần hoàn chờ đợi dài đằng đẵng.
Hầu như mỗi tối hắn đều mơ thấy mình nhận được vai diễn, đến sáng mở mắt ra lại rơi vào cảm xúc thất lạc. Kỳ thực Tiếu Lăng Tiêu càng thích mơ thấy ác mộng hơn, vì cảm giác sau khi ác mộng tiêu tan còn tốt đẹp hơn sau khi kết thúc mộng đẹp gấp ngàn lần.
Chu Cẩn Sơ à Chu Cẩn Sơ, Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: anh chắc chắn không thể hiểu được tâm tình của tui.
Để vượt qua quãng thời gian này, Tiếu Lăng Tiêu kiếm chút chuyện để làm, đó là xem rất nhiều chương trình giải trí. Mục đích chính của hắn là xem Chu Cẩn Sơ, nhưng kết quả là hắn còn phải nhìn rất nhiều người hắn không muốn nhìn, tỉ như tay đạo diễn Chung Dương kia.
Có một lần, để tuyên truyền cho một bộ phim mới nào đó, Chu Cẩn Sơ và Chung Dương cùng tham gia một chương trình giao lưu, lúc ấy MC có hỏi một câu đại khái là: “Có một khán giả nữ rất tò mò… Hai người đều là nhân vật cấp bậc nam thần, vẻ ngoài vô cùng đẹp trai, rất nhiều fan cho rằng hai người đều không có khuyết điểm… Bạn ấy muốn hỏi, hai người hài lòng nhất về mình ở điểm nào?”
Lúc ấy, Chu Cẩn Sơ thành thật viết trên bảng đáp án: “Mắt”.
Tiếu Lăng Tiêu cũng xác nhận mắt y thực sự rất đẹp. Còn vấn đề vì sao chỉ viết một chữ này ấy hả, đó là vì y quá lười.
Mà đáp án của cái tên đạo diễn Chung Dương mặt vênh đến mức cằm cũng song song với trời kia là: “Đầu óc”!
Tên kia quá kiêu ngạo, cũng dám dùng một câu lấp hết sự nổi bật của Chu Cẩn Sơ, lúc ấy Tiếu Lăng Tiêu hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn đè Chung Dương ra tẩn một trận.
Chung Dương sau khi viết xong còn ngồi giải thích thêm một hồi… Gã nói: “Có đầu óc, quan trọng nhất vẫn là con mắt nhìn người.”
Người người đều biết gã với đạo diễn Nghiêu Thuấn Vũ là một đôi, thích nhất là show ân ái, câu này có nghĩa điều gã hài lòng nhất chính là dùng đầu óc của mình nhìn trúng Nghiêu Thuấn Vũ.
( =))) tự nhiên thấy thím Dương thật cute)Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy bất bình thay Chu Cẩn Sơ. Khi Chung Dương bắt đầu thể hiện, mọi người chỉ bận hùa theo gã, chẳng ai đoái hoài gì đến Chu Cẩn Sơ, mà y cũng chỉ mỉm cười nhìn đối phương show ân ái.
Ầy… Tiếu Lăng Tiêu vẫn thích kiểu người điệu thấp như Chu Cẩn Sơ hơn.
Mặc dù, ai~ hắn hình như có chút hâm mộ đôi cẩu đạo diễn kia.
***
Sau khoảng một tuần lễ, Tiếu Lăng Tiêu đột nhiên nhận được điện thoại của đoàn làm phim.
“Tiếu Lăng Tiêu phải không?” Đầu dây bên kia lên tiếng: “Danh sách diễn viên đã được công bố, chúc mừng anh nhận được vai khuyển yêu ——”
“…” Tiếu Lăng Tiêu thoáng bối rối trong vòng năm giây, sau đó mới mừng như điên đáp lại: “Tôi có thể đóng phim cùng Chu Cẩn Sơ?!”
“A, đúng vậy, hai người đều diễn…” Đối phương có chút không kịp phản ứng: “Nhưng cũng không có nhiều cảnh diễn chung cho lắm…”
“Ha ha ha ha ha!” Tiếu Lăng Tiêu sung sướng gào thét: “Tôi là khuyển yêu rồi!”
“…………..”
“Tôi là khuyển yêu rồi!”
“………….”
Sau khi cúp điện thoại, Tiếu Lăng Tiêu thông báo cho “cha nuôi” đầu tiên, Hàn Vạn Sơ nói thực ra ông cũng không tốn nhiều công sức gì, vì đạo diễn vốn đã có ấn tượng rất sâu sắc với Tiếu Lăng Tiêu rồi.
Tiếu Lăng Tiêu lần thứ hai cảm ơn cha nuôi, đồng thời một lần nữa biểu thị hắn sẽ vĩnh viễn không nhờ vả thêm một lần nào nữa.
Hắn không hi vọng mình sẽ ỷ lại vào tầng quan hệ này. Chuyện lần này vốn là đòi hỏi từ từ một phía, hắn chẳng có gì để báo đáp lại người ta, Tiếu Lăng Tiêu lại là kiểu người không thích nợ nhân tình của người khác. Hơn nữa, bản thân một mối quan hệ được thành lập trong viện tâm thần vốn không hề vững chắc, nếu hắn cứ quen không làm mà hưởng, đến một ngày nào đó bỗng nhiên mất đi “đặc quyền” này, hắn chưa chắc đã chấp nhận được. Tốt nhất là nên kết thúc sớm một chút, vĩnh viễn không sa vào trong đó. Hắn muốn cố gắng hết sức mình, thông qua tiến bộ từng chút từng chút một, dùng năng lực của bản thân đoạt lấy những gì mình muốn.
Tiếu Lăng Tiêu phát weibo cho Chu Cẩn Sơ.
“Tôi lấy được vai diễn khuyển yêu,” Tiếu Lăng Tiêu viết: “Mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
“Tôi cũng đoán được.” Chu Cẩn Sơ biết ngày thử kính hôm đó Tiếu Lăng Tiêu biểu hiện rất xuất sắc, y có thể nhìn được sự tán thưởng trong mắt đạo diễn, kết quả như thế này là chuyện đương nhiên.
“Chu Cẩn Sơ,” Tiếu Lăng Tiêu lấy hết dũng khí hỏi: “Lần đầu tiên gặp nhau, tôi không hề cố ý.”
“Hả?”
“Tôi chỉ lo anh không đủ tiền nuôi Trung Khuyển, còn vụ sờ tay, lúc đó là do tôi bị ấm đầu mới ——”
“Không sao.” Chu Cẩn Sơ đáp.
Vụ sờ mó kia y đã sớm không còn để ý nữa rồi.
Vài giây sau, Chu Cẩn Sơ đột nhiên hỏi ngược lại: “Phải rồi… Cậu muốn tham gia bộ phim này, không phải là vì tôi đấy chứ?”
“Thì… Đúng là vậy…” Tiếu Lăng Tiêu cũng không có ý định giấu diếm.
“Tại sao?”
“Bởi vì… Tôi thích anh.” Tiếu Lăng Tiêu đỏ mặt tỏ tình lần thứ hai.
Chu Cẩn Sơ có chút bất đắc dĩ: “Cậu thích điểm gì ở tôi? Cậu thậm chí còn không biết bản chất của tôi là người như thế nào. Người xuất hiện trên màn ảnh kia cũng không phải tôi ở ngoài đời. Tôi rất cảm ơn cậu vì đã quý mến tôi, nhưng cũng vì vậy mà tôi không muốn cậu tiếp tục loại tình trạng này.”
“Chu Cẩn Sơ… Không phải như anh nghĩ.” Tiếu Lăng Tiêu nói rõ từng chữ qua weibo: “Tôi thích chính là bản thân anh.”
“…”
“Tuyệt đối không phải là thích vai diễn của anh. Anh không ưa nói chuyện nhiều, vì anh cảm thấy rất phiền phức, nhưng trên thực tế lại luôn quan tâm đến người khác.” Trên thực tế, Tiếu Lăng Tiêu còn có thể nói ra rất rất nhiều thứ khác. Đối phương thích xem chương trình gì, nghe nhạc gì, hắn đều vô cùng rõ ràng. Hắn thậm chí còn biết toàn thân Chu Cẩn Sơ từ trên xuống dưới có bao nhiêu cái nốt ruồi, chim nhỏ lúc mềm hay cứng dài bao nhiêu cm…
(Bạn Tiếu nhận của mình một lạy =))))“…” Chu Cẩn Sơ ngậm miệng không nói gì.
Tiếu Lăng Tiêu thực sự nói không sai.
Trước khi ngắt điện thoại, y hỏi thêm một câu: “Còn có một việc tôi vẫn luôn thắc mắc, ngày thử kính hôm đó, tiếng chó sủa cậu diễn ấy, có ý nghĩa đặc biệt gì không?”
Hí hí… Đến rồi đến rồi…
“Tôi cũng không rõ lắm.” Tiếu Lăng Tiêu mode-chó-tâm-cơ trợn mắt nói láo: “Chỉ có cảm giác như có ai đó đã dạy tôi như vậy, vì thế tôi cứ dựa theo đó mà sủa thôi.”
“Vậy à…” Thanh âm của Chu Cẩn Sơ có chút mờ mịt.
Quả nhiên là trùng hợp… Cũng phải thôi, làm sao có khả năng không phải là trùng hợp được, Trung Khuyển chưa bao giờ sủa câu này ở nơi công cộng, Tiếu Lăng Tiêu lại không quen biết Trung Khuyển.
“Tiếu Lăng Tiêu…” Y không nói thêm gì nữa, ném điện thoại lên bàn trà, nhìn Trung Khuyển đang nằm ở một bên, thuận miệng nói: “Thôi bỏ đi, không nghĩ đến cậu ta nữa.”
Mấy ngày nay hình như nhớ đến cậu ta hơi nhiều, kỳ thực y không cần quan tâm quá nhiều đến cậu ấy.
Không ngờ rằng, vừa nghe đến ba chữ “Tiếu Lăng Tiêu”, Trung Khuyển có vẻ vô cùng kích động gầm gừ “Gâu gâu~! Grrrrrr~!”
“Trung Khuyển?” Chu Cẩn Sơ có chút kinh ngạc, suy đoán một chút: “Ý mày là muốn tao quan tâm Tiếu Lăng Tiêu kĩ hơn?”
Trung Khuyển tựa như càng kích động hơn: “Grrr~! Grrrrrrrrrrrrrr~!”
“…” Chu Cẩn Sơ không có cách nào bình tĩnh được.
Trước kia, Trung Khuyển phảng phất như có thể nghe hiểu tiếng người, khi y nói chuyện sẽ ngẫu nhiên phản ứng lại. Tuy chỉ là tình cờ, nhưng vô số sự việc trong thực tế đã chứng minh, những “ý kiến” của Trung Khuyển luôn luôn chính xác, Chu Cẩn Sơ cảm thấy trực giác của Trung Khuyển thực sự rất thần kỳ.
Nhưng mà, đã rất lâu rồi Trung Khuyển chưa từng làm lại chuyện như vậy.
Hiện tại, khi nhắc đến Tiếu Lăng Tiêu, Trung Khuyển lại phản ứng những hai lần.
—— thực sự muốn y quan tâm đến Tiếu Lăng Tiêu sao?
Vô luận như thế nào Chu Cẩn Sơ cũng không thể nghĩ tới, sở dĩ Trung Khuyển phản ứng mạnh như vậy, chỉ bởi vì “Tiếu Lăng Tiêu” là tên người ta dùng để gọi nó suốt hai năm qua.
(Good job, Trung Khuyển! Tui cảm thấy chúng ta nên đổi văn án thành “Câu chuyện tình yêu kết trái nhờ một con chó” =)))))