Edit: 笑顔Egao.
Do dự báo ngày mai sẽ có sương mù ô nhiễm trên phạm vi toàn thành phố, đoàn làm phim đại tài khí thô trực tiếp tặng cho diễn viên một ngày nghỉ: “Ngày mai nghỉ ngơi một hôm, sau đó quay lại làm việc.”
Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, ngoại trừ Tiếu Lăng Tiêu.
“Chu Cẩn Sơ,” Hắn cảm thấy có chút phiền muộn: “Như vậy, ngày mai sẽ không thể gặp anh được nữa đúng không?”
“Hả?” Khóe miệng Chu Cẩn Sơ khẽ cong lên: “Cậu rất muốn gặp tôi sao?”
“Muốn…” Tiếu Lăng Tiêu thật thà trả lời, vài giây sau lại giấu đầu hở đuôi bổ sung thêm một câu: “Muốn đối diễn cùng anh á… sợ lâu không diễn sẽ mất cảm giác…”
“Vậy à,” Chu Cẩn Sơ nhẫn nhịn không cười ra tiếng: “Nếu vậy ngày mai cùng tôi đối diễn đi, cảnh ngoài trời cuối cùng rất quan trọng, cậu luyện tập nhiều lần cũng tốt.”
“Thật?!” Tiếu Lăng Tiêu hưng phấn: “Cũng tập ở đây sao?”
“Tất nhiên là không —— thời tiết xấu như vậy làm sao có thể tập ở bên ngoài được.”
“Eh….”
Chu Cẩn Sơ suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Để tôi xem xét lại, nếu không thì đến nhà tôi đi.”
Hai mắt Tiếu Lăng Tiêu lập tức sáng rực: “Không cần phải xem xét nữa! Tôi thấy đến nhà anh là được rồi!”
…..
—— cứ như vậy, sau vài tháng, Tiếu Lăng Tiêu lần thứ hai trở về “nhà”.
Chu Cẩn Sơ ra cửa đón Tiếu Lăng Tiêu, bất quá do Tiếu Lăng Tiêu đeo một cái khẩu trang rất lớn, Chu Cẩn Sơ không thể lập tức nhận ra hắn, ngược lại là Trung Khuyển đang theo y ra cửa vừa thấy Tiếu Lăng Tiêu liền nhào tới.
Tiếu Lăng Tiêu vốn định mua khẩu trang cỡ nhỏ, kết quả, nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu cho hắn khẩu trang cỡ lớn: “Khẩu trang cỡ lớn này là loại sản xuất dành riêng cho người có khuôn mặt như anh, cũng phù hợp với khuôn mặt như tôi nữa.” Tiếu Lăng Tiêu quay đầu nhìn nhân viên bán hàng, phát hiện đối phương có khuôn mặt to nhất, cũng là khuôn mặt xấu nhất hắn từng thấy… Từ lúc sinh ra đến nay, lần đầu tiên hắn bắt đầu sinh ra nghi ngờ sâu sắc về nhan sắc của mình, cũng bắt đầu lo lắng cả đời này mình có lẽ không theo đuổi nổi Chu Cẩn Sơ.
“… Trung Khuyển?” Thấy Trung Khuyển nhào tới, Chu Cẩn Sơ hỏi: “Làm sao thế?”
Nghe đến hai chữ “Trung Khuyển”, Tiếu Lăng Tiêu suýt nữa sủa ra tiếng —— tiếng sủa vừa đến miệng lập tức bị hắn nghẹn trở lại.
Trung Khuyển vẫn tiếp tục xoay quanh, thỉnh thoảng ngửi ngửi Tiếu Lăng Tiêu, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.
Chu Cẩn Sơ ôm lấy Trung Khuyển như ôm lấy Tiếu Lăng Tiêu trước kia: “Mày đó, đã lâu rồi không dám đến gần ai.” Dứt lời, y ngẩng đầu nói với Tiếu Lăng Tiêu: “Trung Khuyển rất thích cậu.”
Tiếu Lăng Tiêu: “…”
Trung Khuyển sẽ không thân cận với con người, đây là điều hắn có thể đoán được. Trước kia ở bệnh viện tâm thần, những người xuất hiện trong phòng bệnh không phải đến tiêm thì đều là ép nó uống thuốc hoặc trói nó. Trải qua quãng thời gian đáng sợ như vậy, nó đương nhiên sẽ sợ người. Hiện tại, nó đối xử với hắn như vậy… cũng chỉ vì nó đánh hơi được mùi vị quen thuộc, muốn biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì thôi.
Chu Cẩn Sơ lại hiểu lầm Trung Khuyển thích hắn… Phải làm sao để giải thích cho đối phương biếtđây chỉ là hiểu lầm bây giờ…?
Trong lòng hắn đang suy nghĩ loạn thất bát tao, không ngờ lại lại nghe thấy Chu Cẩn Sơ nói một câu: “Cậu có thể thường xuyên đến chơi với nó, dạo gần đây nó rất hiếm khi tỏ ra thích ai.”
“…!” Chỉ một giây đồng hồ, Tiếu Lăng Tiêu lập tức trở mặt: giải thích cái con khỉ, cứ để cho Chu Cẩn Sơ nghĩ Trung Khuyển thích hắn là được rồi, ahahaha.
Từ giờ trở đi hắn có thể danh chính ngôn thuận đến nhà Chu Cẩn Sơ!!!
Hắn vuốt ve con Husky đang cố gắng ngửi ngửi mình: “Tôi sẽ đến chơi với nó. Chu Cẩn Sơ, anh đối xử với Trung Khuyển thật tốt.”
“Nếu tôi đã nhận nuôi nó, chắc chắn sẽ đối xử tốt với nó. Làm chủ nhân ai chẳng vậy.”
“Không phải, anh đối với nó cực kì tốt.”
“Có lẽ thế.” Chu Cẩn Sơ cười cười: “Có người từng trêu chọc, nói muốn làm chó của tôi.”
“Tôi ngược lại không muốn làm chó của anh đâu…”
“Hả?”
Tiếu Lăng Tiêu đỏ mặt: “Tôi muốn làm người của anh…”
Chu Cẩn Sơ không lên tiếng, hai mắt nhìn thẳng đường đi, nhưng hai con ngươi lại sáng rực.
Tiếu Lăng Tiêu đi theo Chu Cẩn Sơ vào “nhà”. Mới bước vào cửa được nửa bước, Tiếu Lăng Tiêu lập tức nhíu mày —— tuy mỗi ngày đều có nhân viên làm việc theo giờ đến quét dọn sạch sẽ, nhưng vẫn có không ít đồ vật không đặt đúng vị trí, con sâu lười Chu Cẩn Sơ cũng không thèm đặt chúng về chỗ cũ.
Không có chàng cẩu ốc có khác.
(Nàng tiên ốc -> chàng cẩu ốc =)))Tiếu Lăng Thở dài một hơi, hai móng vuốt bắt đầu rục rà rục rịch.
“Cậu ngồi nghỉ ở phòng khách trước đi, tôi đi rót nước cho cậu.” Chu Cẩn Sơ nói.
“Được…”
“Nước khoáng hay trà? Cà phê? Nước ngọt?”
“À à,” Tiếu Lăng Tiêu đáp: “Nước là được rồi.”
Sau đó, thừa dịp Chu Cẩn Sơ đi rót nước, Tiếu Lăng Tiêu không đành lòng nhìn thẳng, ngón tay ngứa ngáy không chịu được, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn sắp xếp lại mấy thứ như khay trà gì đó, giống như khi hắn còn làm chàng cẩu ốc.
Chu Cẩn Sơ quay lại phòng khách, sau khi nhìn thấy bàn trà có vẻ ngạc nhiên.
“Cậu…?”
“Cũng không có gì, tôi chỉ xếp lại chút xíu.”
“Làm sao cậu biết đồ nào xếp ở đâu?”
“Có thể nhìn được vị trí cũ mà, với cả các mẹ các dì ở nhà đều bày như vậy.” Đây là lí do hắn nghĩ sẵn để ứng phó.
“…” Chu Cẩn Sơ không muốn tin, nhưng lại không thể không tin, bởi vì y không thể nghĩ ra lí do gì khác.
Một lát sau, Chu Cẩn Sơ cười đáp: “Cậu cũng có chứng ám ảnh cướng chế sao —— Trung Khuyển cũng thích giữ đồ vật ở nguyên vị trí, tuy rằng gần đây nó lại bắt đầu chuyển sang phá phách.”
“…” Tiếu Lăng Tiêu ôm lấy Trung Khuyển đang ngửi hắn: “Chu Cẩn Sơ, tôi đột nhiên nghĩ, Trung Khuyển thông minh như vậy, biết đâu lại giống như trong phim, nó cũng là khuyển yêu…? Nó cũng có suy nghĩ của con người, chỉ là chưa biến thân được thôi…”
“… A?”
“Tức là… Nó không chỉ là chó…”
“Làm gì có chuyện ấy, đấy là chuyện trong phim.”
“Chỉ là nếu thôi, thử tưởng tượng một chút đi.” Tiếu Lăng Tiêu nói: “Nếu như là thật, anh sẽ nghĩ gì?”
“Chó của tôi không phải là chó?”
“Ừm.”
“Sẽ thấy rất quỷ dị.”
“Vậy à…” Biết rõ câu trả lời như của Chu Cẩn Sơ mới là câu trả lời bình thường, nhưng Tiếu Lăng Tiêu vẫn cảm thấy có chút thất vọng.
Hắn lại đánh mất dũng khí nói ra chân tướng.
“Không nói chuyện phiếm nữa.” Chu Cẩn Sơ ngắt lời: “Thảo luận kịch bản một lát, sau đó luyện tập vài lần rồi tôi mời cậu ra ngoài ăn trưa.”
“Gì?”
“Phố xx có một nhà hàng không tồi.”
“Phố đó xa lắm..”
“Nhưng tôi muốn đưa cậu đến ăn thử.”
“Thời tiết hôm nay không tốt lắm, để hôm khác đi.” Ngừng lại vài giây, Tiếu Lăng Tiêu củng cố lại tinh thần, tự nâng cao sĩ khí, lắp ba lắp bắp đề nghị: “Trưa, trưa nay, ăn… ăn ở nhà được không?”
“…?”
“Tôi, tôi nấu cho anh ăn… Tay nghề của tôi cũng không tệ… Ban nãy tôi thấy gần đây có siêu thị…”
Đây là chuyện hắn luôn muốn làm từ lúc còn làm chó. Tiếu Lăng Tiêu biết rõ khẩu vị của Chu Cẩn Sơ, hắn từng chuẩn bị vô số món ăn trong đầu, học thuộc cách làm tất cả những món đối phương thích ăn. Hắn rất muốn nhìn vẻ thỏa mãn của đối phương khi ăn xong, nhưng khi ấy hắn làm chó, một con chó có lợi hại đến mức nào cũng không thể xuống bếp nấu ăn.
Bây giờ là một cơ hội hiếm có, hắn tin Chu Cẩn Sơ chắc chắn sẽ quét sạch bàn ăn.
Nhưng Chu Cẩn Sơ chỉ cười đùa: “Vừa nãy là dọn bàn trà, giờ lại muốn nấu ăn, cậu đúng là rảnh không chịu nổi.”
“Không phải là tôi rảnh không chịu nổi… Tôi cũng không đói xử với người khác như vậy đâu.” Tiếu Lăng Tiêu cúi đầu, giọng nói nhỏ như muỗi: “Tôi đây là thích anh, muốn cho anh một cuộc sống tốt hơn thôi.”
Chu Cẩn Sơ: “…”
“Không lẽ, trước đây chưa có ai làm vậy với anh?”
“Không có.” Chu Cẩn Sơ luôn tỏ ra lạnh nhạt với người ngoài, rất hiếm người có thể chủ động như Tiếu Lăng Tiêu.
“Vậy sao,” Tiếu Lăng Tiêu bỗng nhớ tới một comment hắn từng đọc qua: “Đúng rồi, tôi từng thấy có người nói, anh qua nhiều năm như vậy vẫn chưa từng có scandal bạn gái, người như vậy không phải gay cũng là bất lực.”
“Ồ?”
“A…”
Hai mắt Chu Cẩn Sơ nhìn chằm chằm Tiếu Lăng Tiêu: “Tôi có phải gay hay bất lực hay không, không phải chẳng mấy chốc cậu sẽ biết hay sao.”