Edit: 笑顔Egao.
Tiếu Lăng Tiêu chưa từng thấy Chu Cẩn Sơ có hành động mang chút thô bạo như thế này, bỗng nhiên cảm thấy bối rối. Hắn vốn đang quỳ gối trên một chồng sách, lực ma sát giữa đầu gối với sách rất nhỏ, Chu Cẩn Sơ vừa nhấc một cái đã khiến hắn nghiêng sang một bên: “… A?”
Chu Cẩn Sơ dùng tay ôm ngang hắn, hai tay vận sức tha hắn xuống giường.
“Chu Cẩn Sơ,” Tiếu Lăng Tiêu hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“Không sao cả.” Chu Cẩn Sơ mím môi đáp.
“Nói dối.” Tiếu Lăng Tiêu hiểu rất rõ Chu Cẩn Sơ, hắn biết Chu Cẩn Sơ đang không bình thường, nhất định là do mình chọc tới y, hắn cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Tôi làm sai chuyện gì sao?” Theo như lời Chu Cẩn Sơ, y tức giận vì đã quá giờ cơm, nhưng nếu sự thật là như vậy, hiện giờ y phải trực tiếp đi lấy cơm hộp mới đúng, chứ không phải chạy lại đây kéo hắn ra như thế này… Hơn nữa nếu thực sự đói bụng, Chu Cẩn Sơ hoàn toàn có thể tự mình bưng cơm ra ngoài ăn, đạo diễn sẽ không vì chuyện này mà bất mãn với y. Bởi vì tất cả các lí do trên, Tiếu Lăng Tiêu kết luận Chu Cẩn Sơ bất thường như bây giờ không phải do đói bụng.
“Cậu thử nói xem?” Chu Cẩn Sơ hỏi ngược lại.
“Tôi đoán là có, nhưng tôi nghĩ không ra… Ồ? A!!!” Chu Cẩn Sơ đột nhiên rút tay, Tiếu Lăng Tiêu lập tức nghiêng ngả sắp ngã. Hắn quỳ trên giường 40 phút, tuy thỉnh thoảng cũng xê dịch chân cho đỡ mỏi, nhưng thời gian đọc lời thoại cũng chiếm mất một nửa, hai chân hắn đã gần như không phải của mình nữa rồi. Hiện tại lại bị kéo lên bất ngờ, đầu gối hắn đều tê dại, hai chân như nhũn ra, dùng tư thế quỳ quá lâu khiến máu khó lưu thông, đứng lên đột ngột làm huyết dịch xông mạnh lên đại não khiến hắn choáng váng, bên cạnh không có ai đỡ không giữ được thăng bằng. Tiếu Lăng Tiêu hét to một tiếng, hai tay quơ quơ: “Phắc phắc phắc……! Chu Cẩn Sơ!”
Chu Cẩn Sơ nhìn hắn sắp ngã, vươn tay ôm eo Tiếu Lăng Tiêu: “Sao?”
“Tôi quỳ lâu, đứng không vững.”
“…” Cái này cũng dễ hiểu.
“Tôi ngồi trên giường một lát đã.” Tiếu Lăng Tiêu nói xong cũng bắt đầu lò dò đi về phía trước, muốn bò lại lên giường: “Tôi nghĩ mình nên nghỉ ngơi thêm một lát…”
Diễn viên thủ vai “người lương thiện” vẫn đang ôm chăn ngồi trên giường. Gã vốn định chờ Chu Cẩn Sơ xách Tiếu Lăng Tiêu đi rồi xuống giường, ai biết Tiếu Lăng Tiêu phản ứng quá buồn cười, gã mải ngồi xem trò vui, quên luôn việc mình phải xuống giường.
Chu Cẩn Sơ nhìn gã, cảm thấy có chút phiền, nghĩ đến Tiếu Lăng Tiêu muốn quay về ngồi lại càng không thoải mái. Chu Cẩn Sơ bình thường rất hiếm khi cảm thấy phiền, từ trước đến nay y vẫn cho rằng, thời gian dành cho tâm tình là thứ lãng phí nhất trên đời, có thời gian để phiền não còn không bằng nằm trong chăn thoải mái “phung phí” thanh xuân.
Chu Cẩn Sơ nói với Tiếu Lăng Tiêu: “Không cần.”
“… A?” Tiếu Lăng Tiêu chỉ vừa kịp “A” một chữ, đã thấy hai chân mình đột nhiên rời khỏi mặt đất, hắn bị Chu Cẩn Sơ ôm công chúa!
“Đến phòng nghỉ đi, mọi người cũng đói bụng rồi.”
“Chu Chu Chu, Chu Cẩn Sơ…” Tiếu Lăng Tiêu sững sờ, hai tay của đối phương rắn chắc mà mạnh mẽ, làn da bị đụng tới nóng bỏng như muốn bốc cháy: “Anh làm gì thế…” Tiếu Lăng Tiêu nhìn thấy diễn viên thủ vai “người lương thiện” đang trợn tròn mắt, vẻ mặt dại ra nhìn hai người họ. Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy động tác này có chút ám muội, rất dễ khiến người ta hiểu lầm, mặc dù vẫn có thể miễn cưỡng nói là quan hệ bạn bè cũng không sao.
“Không làm gì cả,” Chu Cẩn Sơ đáp: “Chỉ là không thích cậu phiền phiền nhiễu nhiễu, lề mà lề mề không chịu đi.”
“…” Tiếu Lăng Tiêu đột nhiên cảm thấy mình sắp minh bạch điều gì, nghẹn họng hỏi: “Anh ghen?”
Chu Cẩn Sơ không nói gì.
“Này, này, không phải là anh ghen đấy chứ?”
“…”
“Anh không nói gì tôi coi như anh thừa nhận?”
“…”
“Thực sự thừa nhận.”
“Tùy em.” (
Chu đại đại thừa nhận rồi, từ giờ đổi xưng hô cho tình củm chắc là ổn nhỉ:3)“Hì hì hì….”
Ôm ấp của Chu Cẩn Sơ cũng không lãng mạn hay ấm áp. Bước chân của y rất lớn, tốc độ cũng nhanh, trông giống như đang ôm bệnh nhân đến phòng nghỉ.
“…” Tiếu Lăng Tiêu lén lút nhìn một chút —— trong phòng nghỉ vẫn chưa có ai.
Tiếu Lăng Tiêu, cảm thấy tiểu mỹ nhân Chu Cẩn Sơ cũng sắp thành người của mình, gan lại bắt đầu to ra, nhanh chóng giẫm chân nhảy lên, “chụt” một tiếng hôn lên phần cổ gần xương quai xanh bên trái của Chu Cẩn Sơ.
“…” Chu Cẩn Sơ ôm Tiếu Lăng Tiêu, nhéo nhéo cánh tay hắn: “Em vừa làm gì?”
“Hí hí…”
Chu Cẩn Sơ lắc lắc đầu, lại không mắng Tiếu Lăng Tiêu.
“Thơm ghê…” Tiếu Lăng vừa đánh lén thành công bắt đầu ra vẻ lưu manh.
Chu Cẩn Sơ cúi đầu, thấy Tiếu Lăng Tiêu đeo tai cún đang mở to hai mắt nhìn y, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Trong nháy mắt, Chu Cẩn Sơ cảm thấy tim mình như nhũn ra*. Y nói: “Thơm hay không thơm cái gì, em bị ảo giác à? Cũng không phải con gái, có thể có mùi gì được?”
(*nguyên văn ở đây là “bị manh đến”, mà chưa biết sub là gì, 500ae cho xin ý kiến nha TToTT)“…” Tiếu Lăng Tiêu hiểu rõ, đối phương đây là đang ra hiệu cho hắn tiếp tục. Chọt thêm một chọt, tầng cửa sổ giấy giữa hai người sẽ bị chọc thủng.
Nhưng ai mà biết được, đến thời khắc mấu chốt, hắn lại xịt rồi.
Hắn vẫn luôn liều mạng trêu chọc, chỉ cần đối phương phản ứng lại hắn, hắn sẽ trở nên ngại ngùng lúng túng. Tiếu Lăng Tiêu quay về phía Chu Cẩn Sơ, mặt đỏ tới tận mang tai, lắp ba lắp bắp: “Vậy… vậy khả năng là ảo giác của em đi…”
“………..”
Chu Cẩn Sơ ném Tiếu Lăng Tiêu “piu” một tiếng lên ghế salon: “Chân còn đau phải không?”
“Hết rồi.”
“Buổi chiều còn một cảnh quay nữa, khả năng đến lúc ấy em vẫn phải quỳ suốt cảnh quay.” Trong phim, khuyển yêu sẽ xuất hiện trong phòng “người lương thiện” suốt vài đêm, thừa dịp “người lương thiện” say rượu “chỉ điểm” cho gã.
Tiếu Lăng Tiêu ai oán thở dài một hơi: “Chân dài là lỗi của em sao? Trước giờ em vẫn chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày bị người khác ghét bỏ chỉ vì chân dài.”
“Không sai.” Chu Cẩn Sơ ngồi xuống bên người Tiếu Lăng Tiêu, rũ mi mắt, vươn tay nhẹ nhàng giúp hắn xoa đầu gối: “Tranh thủ quay nhanh là được rồi.”
“Ừm.” Tiếu Lăng Tiêu híp mắt, cảm thấy cực kỳ hạnh phúc. Đầu gối hắn đau, Chu Cẩn Sơ ôm hắn đi, còn thay hắn xoa bóp, vừa nãy hắn hôn lén Chu Cẩn Sơ, y cũng không kháng cự.
Cảnh quay buổi chiều, Chu Cẩn Sơ làm cho Tiếu Lăng Tiêu một “miếng bảo vệ đầu gối”. Nói là miếng bảo vệ đầu gối, thực ra chỉ là quấn một ít vải vụn quanh đầu gối, làm như vậy khi quỳ trên sách trong thời gian dài sẽ đỡ đau.
Còn đồng chí Tiếu Lăng Tiêu, sợ Chu Cẩn Sơ ghen, diễn cực kỳ ra sức, thêm vào kinh nghiệm rút ra từ buổi sáng, cũng không tốn nhiều công sức đã đạt được yêu cầu của đạo diễn Thi.
Hết thảy đều rất thuận lợi.
Cứ theo đà này, đến trước chủ nhật là Tiếu Lăng Tiêu có thể hoàn thành phần diễn, hắn và Chu Cẩn Sơ, sẽ không còn tồn tại mối quan hệ hợp tác trong công việc.