Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 1: Bắc Thành Sụp Đổ

Chương 4.1

Lý Nhật Du


Nghe Ngô Thông trình bày một thôi một hồi tôi bất giác nghĩ đến Vương tử, nhìn anh ta ngang dọc thế nào trăm nghìn lần cũng không giống kẻ mưu mô xảo quyệt. Sao mọi chuyện xung quanh anh lại phức tạp đến vậy, chuyện gì đã khiến anh không còn nhớ gì cả, đến cả tôi anh cũng không nhận ra?


Lão Tiên chưa để ý đến tôi, lão khẽ nhíu mày, quay sang phía Ngô Thông nói: "Chuyện này là thế nào, ở Bắc Thành thực ra đã xảy ra chuyện gì? Nếu mọi chuyện đều do Anh Nhi gây ra thì thật không hợp lý chút nào. Dù nó là đứa thông minh cũng không thể nghĩ ra một kế hoạch lớn như thế rồi tự dưng lại biến mình thành bộ dạng này. Là ai đã hạ độc nó? Nó không thể tự hạ độc mình."


Một vị quan với gương mặt nhọn hoắt, đôi lông mày thưa, có vẻ khá bức xúc lên tiếng: "Lão Tiên, người không định tha cho tên ác quỷ đó chứ? Vương tử Anh Nhi từ khi sinh ra đã mang lời nguyền chết chóc rồi, để nó sống là một mầm họa."


Ngô Thông lập tức đứng phắt dậy phản đối nhưng Lão Tiên đã ngăn lại. Ông đáp:


"Lời nguyền cũng có thể do con người tạo ra. Không thể vì tin vào lời nguyền rồi khẳng định một sinh mạng đáng sống hay chết. Xin ngài hãy bình tĩnh suy xét."


"Ngài định như nào đây?" Một vị quan khác chen vào. Người này nhìn biểu cảm không thân thiện cho lắm.


Lão Tiên bình thản trả lời không chút do dự: "Mọi chuyện sẽ có cách giải quyết, Anh Nhi chính là nút thắt, nó sẽ tự gỡ nút thắt."


Nghe câu trả lời này không ai nói thêm gì nữa. Ngô Thông quay về ngồi phục cạnh giường Vương tử, có lẽ vì đã nhiều biến cố đã xảy ra như vậy nên hắn mới không rời khỏi Vương tử nửa bước, hắn luôn tự trách bản thân đã không kịp bảo vệ Vương tử. Giờ tôi đã hiểu tâm tính hắn luôn dè chừng, cảnh giác, lo lắng như thế không thể chỉ trong thời gian ngắn hay trong một biến cố mà thành được, phải là một quá trình đấu tranh mới khiến hắn như vậy.


Lão tiên đi về phía tôi, lão trẻ nhìn tôi hồi lâu rồi hỏi: "Sao ngươi lại nghĩ ra cách lấy Trùng Chi Độc ra?" 


Tự dưng lại hỏi tôi, lúc ấy thì làm gì còn cách nào khác. Chỉ là phản xạ thôi mà.


"Tôi chỉ biết là phải lấy thứ đó ra thôi." Tôi thật sự không biết phải xưng hô với Lão Tiên như nào khi người đứng trước mặt tôi chắc chắn chỉ giống nam thanh niên hơn hai mươi tuổi.


"Ngươi liều mạng vì Anh Nhi như vậy liệu có ẩn tình gì ở đây không? Người khác, kể cả thần tiên, mà muốn bắt con trùng ra cũng chưa chắc toàn mạng, vậy mà ngươi lại không bị sao cả. Ngươi không có sát khí nhưng có tà khí. Lão Tiên đây sống lâu đến vậy nhưng chưa từng thấy ai giống ranh con nhà ngươi. Ngươi không giống tất cả chúng ta. Ngươi không thuộc về nơi này. Ngươi rốt cuộc là từ đâu đến?"


Mọi người kinh ngạc khi thấy Lão Tiên nói như vậy. Họ đổ dồn nhìn về phía tôi với ánh mắt đầy tò mò. Có người nói tôi là hậu duệ của đám man di tộc Tà, không thì cũng là truyền nhân của họ, người khác nói tôi là lũ Quỷ Tinh biến hình. Tôi nản lòng, mặt rõ biểu cảm thất vọng, họ chỉ nghĩ được thế thôi sao, tôi còn là thứ kinh khủng hơn họ tưởng nhiều. 


Lão Tiên quả thực phi thường, chỉ nhìn bộ dáng mờ ám của tôi đã dự đoán về lai lịch của tôi sắc bén như vậy. Liệu ông ta có biết gì về thế giới của tôi không, tỉ như trái đất thế kỉ XXI ấy?


"Tôi muốn biết bằng cách nào tôi lại xuất hiện ở đây hơn." Tôi chậm rãi trả lời để thăm dò Lão Tiên.


"Điều đó quan trọng à? Ồ, không đâu cô bé, ta nghĩ, việc nhà ngươi xuất hiện ở đây là có ý nghĩa gì quan trọng hơn." Lão Tiên đảo mấy vòng quanh tôi. Ông ấy hầu như không bước, mà cứ vút một cái là xuất hiện trước mặt, rồi lại vút một cái đã cách xa tôi vài mét. Thực không biết ông ta di chuyển bằng cách nào mà tôi không thể nhìn được hướng chân bước, dù rằng, mắt tôi trăm phần trăm cũng nhanh lắm. Đúng là lão trẻ cổ quái. 


Hồi lâu lão Tiên nói tiếp: "Ngươi có lẽ là kết quả của một pháp lực hỏng. Pháp lực vốn biến hóa khôn lường, ngươi có thể ở bất kì đâu, tại bất kỳ thời điểm nào mà ngươi hoàn toàn không biết."


Pháp lực hỏng? Kết quả? 


Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi, những hình ảnh lúc xảy ra tai nạn như thước phim quay chậm trước mắt tôi. Lúc đó hai gương mặt lạ lùng xuất hiện. Gương mặt đầu tiên hiện ra vô cùng hốt hoảng, rồi bị bàn tay của gương mặt thứ hai kéo lại, rồi cái xe tải khổng lồ lao tới, rồi thứ gì đó vô hình mang sức nóng khủng khiếp phóng vào tôi, rồi tất cả vụt biến mất... những chuyện khó hiểu đó lại là phép dịch chuyển bị hỏng. Nhưng sao có thể chứ, sao có thể làm được thế?


Tôi chợt nghĩ đến lúc Dương Dương dùng phép rời tôi khỏi vách núi lúc bay ra ngoài cửa sổ nhà trọ dạo trước. Anh ta chỉ kịp đưa tôi ra khỏi vách núi chứ chưa chắc đã biết tôi sẽ bay đến nơi nào. Điều lão Tiên vừa nói có thể là đúng, trong khoảnh khắc nguy cấp đã xảy ra một pháp lực hỏng. 


Tôi thở dài, mươi phần ngán ngẩm, vậy tôi ở nơi này là do vô tình chứ hoàn toàn không vì lý do nào cả.


Lão Tiên thấy tôi im lặng liền hỏi: "Ngươi đã nghĩ ra điều gì, hình như ngươi đã nghĩ ra rồi?"


"Lão Tiên, sao ông không đọc ý nghĩ của cô gái tà đạo này?" Tiên nữ vịn tay lão Tiên nhõng nhẽo. 


Cô ta thật là... Còn đặt biệt hiệu cho tôi nữa cơ đấy.


"Ta không đọc được." Lão Tiên thản nhiên trả lời.


"Ông không đọc được ý nghĩ của cô ta?" Tiên nữ không khỏi ngạc nhiên.


Mọi người đồng loạt ồ lên chỉ trỏ về phía tôi không tin. Lão Tiên vội gật đầu khẳng định lại với họ khi chưa ai kịp thốt lên điều mình đang thắc mắc.


Đúng là lão quái gở, nếu đã đọc được ý nghĩ vừa còn bắt Ngô Thông trình bày dài dòng như vậy làm gì? Lão Tiên cũng không đọc được ý nghĩ của Anh Nhi nên mới không biết chuyện gì đã xảy ra tại Bắc Thành. Sau một hồi trầm ngâm Lão Tiên nói tuy Vương tử Anh Nhi mù, nhưng anh ta cũng có khả năng đọc được ý nghĩ, không biết hiện giờ khả năng của anh đã phát triển tới mức nào, nhưng chắc anh ta cũng không đọc được ý nghĩ của tôi.


Việc Vương tử không đọc được ý nghĩ của tôi khiến tôi chú ý. Thảo nào ở Cung Tinh Ngư anh ta chẳng thèm để ý đến những kẻ xa lánh hắt hủi mình. Anh vốn đã biết ý đồ của họ ngay từ đầu rồi. Nếu vậy, Vương tử cũng biết những gì Tiên nữ nghĩ trong đầu từ lâu, anh đã nhìn thấu hết tâm tư của cô ta. Còn tôi, vì tôi không giống với họ, vì thế Vương tử mới thấy tò mò mà để tôi lại bên cạnh để tìm hiểu.


Cuộc nói chuyện của bọn họ kéo dài thêm một lúc nữa mà chẳng đến đâu thì chấm dứt. Mấy vị quan chức vẻ mặt vẫn rất căng thẳng với sự hiện diện của Vương tử tại Nam Thành, họ cho rằng sự kiện này sẽ khiến lòng dân không yên, nhưng mọi ý kiến của bọn họ đưa ra đều bị lão Tiên khéo léo thuyết phục. Cuối cùng họ đành nghe theo ý của lão Tiên. Họ cùng cúi chào Lão Tiên rồi rời đi với vẻ mặt không thoải mái cho lắm.


Lão Tiên muốn tôi cứ ở đây làm công việc cũ, chăm sóc Vương Tử, Nam Thành vốn không phải nơi tùy tiện tá túc, Vương tử sẽ gặp nhiều thiệt thòi nếu không có người thân cận. Tôi cũng không có lý do từ chối. Tôi định hỏi lão về Dương Dương, nhưng tôi không biết liệu họ có làm hại Dương Dương không nên thôi, cứ chờ xem tình hình thế nào đã. Dương Dương nói anh ấy tới Nam Thành để giết người, chuyện này nếu để lộ ra chắc chắn sẽ gây họa.


Chuyện nữa, Ngô Thông có nói mũi tên là của bà An Vương Phi gì đó rất độc ác, vậy những gã hung thần truy sát Dương Dương lúc trong nhà trọ trên vách núi có thể là người của bà ta phái tới. Sao bà ta phải đuổi giết Dương Dương? Dương Dương có thân thế như nào? 


Lòng tôi hỗn độn đủ chuyện không thể lý giải, cả cái cơ thể chẳng phải của tôi này nữa, đến bao giờ mới chịu hồi phục.


Vương Tử thì vẫn hôn mê, lão Tiên đi gặp Nam Vương bàn chuyện từ hôm đó không thấy lui tới nữa. Bắc Thành xảy ra chính biến mà Nam Thành cứ phẳng lặng như này thật không hiểu nổi. Tôi làm mấy công việc lau dọn lặt vặt, tôi cũng chưa từng nghĩ tôi sẽ chịu làm những công việc tay chân và để người khác bắt nạt thế này. Những người ở đây rất hằm hè khó chịu với tôi còn hơn cả khi ở cung Tinh Ngư, Tiên nữ thì được yêu mến ca tụng, được đối xử cung kính bao nhiêu thì tôi bị hắt hủi đánh đấm bấy nhiêu. Tiên nữ là thần tiên còn tôi là phù thủy chuyên đi hại người. Đột nhiên tôi cảm thấy trong lòng có chút ấm ức.


Không hiểu sao sau chuyện ở Cung Tinh Ngư tôi cứ thấy Tiên nữ có vấn đề. Cô ấy vẫn rất thánh thiện khi đối nhân xử thế, lại còn dùng pháp lực cứu người nữa. Đối với tôi thì tuy bề ngoài vẫn nhẹ nhàng nho nhã nhưng ẩn sâu trong cô ấy như có gì đó toan tính ghen tị. Đến bây giờ Tiên nữ cũng chưa lần nào thử dùng pháp lực Tiên chữa trị cho tôi. Sau tôi mới biết Tiên nữ được yêu mến như vậy vì cô ta là em gái của Thánh nữ Quận chúa Thu Sa. Quận chúa khi ở Nam Thành đã luôn hành hiệp cứu người nên rất được lòng dân. Nay em gái của cô ấy lại là cao thủ điều chế thuốc chữa bệnh cứu người, chưa kể năng lực trị thương bằng phép Tiên thần kỳ nữa, Tiên nữ được ca tụng thì không có gì là lạ.


Tình trạng tôi ngày càng tệ, vết thương bên ngoài càng ngày càng nhiều, lúc thì là bị ném vài thứ "không tử tế" vào người, lúc thì là bị đánh úp, lúc thì là bị ngã vì bẫy. Các vết thương càng ngày càng lở loét nhưng không có ai cho tôi thuốc, tôi cũng không biết tìm ai để lấy thuốc. Đặc biệt là cái cô Tiên nữ kia luôn tảng lờ trị bệnh cho tôi, đương nhiên cũng không đời nào dùng pháp lực giúp tôi.


Tiên nữ đã mấy lần nhắc nhở tôi không được đến chỗ Vương tử. Việc một phù thủy tà đạo như tôi cứ quẩn quanh người bệnh sẽ khiến tình hình Vương tử xấu đi. Tôi biết đó là cái cớ để bào chữa cho ý đồ của Tiên nữ mà thôi, nhưng tôi cũng không bén mảng đến đó nữa. Không phải tôi sợ Tiên nữ nhưng bộ dạng tôi bây giờ kinh khủng quá, Vương tử tỉnh dậy mà nhìn thấy tôi chắc thăng thiên luôn mất.


Có lúc tôi nghĩ mình bị mọi người hắt hủi như vậy là do Tiên nữ không thích tôi quanh quẩn cạnh Vương tử và Ngô Thông. Nhưng vì phải mang bộ mặt nạ thần tiên thánh thiện nên Tiên nữ mới không tiện ra mặt đập cho tôi một trận cho gọn. Những người xung quanh luôn lầm tưởng Tiên nữ bị tôi bắt nạt, bị tôi làm hại nên hết mực bênh vực cô ta. Họ luôn nhìn tôi như thứ gì đó dơ bẩn hèn hạ khi tôi luôn trùm bộ đồ đen lem nhem, bộ dạng lại lấm lét vì sợ nắng lảng vảng quanh tháp Nam Thành.


Ai chẳng có lòng trắc ẩn, bộ mặt xấu xa của Tiên nữ sẽ có ngày bị tôi lột trần.


Thật buồn khổ là mọi người lại rất ủng hộ Tiên nữ. Họ có vẻ kì thị tộc Tà. Dù tôi không phải man di, nhưng rõ ràng ở đây ai cũng căm phẫn tộc Tà, họ càng sợ hãi thì càng căm phẫn. Một vài người trong số họ đã tập kích tôi, rồi hành hung. Họ không dám ra tay quá nặng, nhưng phải mấy ngày tôi mới đi lại được. Sự tình càng ngày càng nghiêm trọng. Dù trốn trong nhà hay lẻn ra ngoài tôi vẫn bị ai đó kiếm chuyện và đánh. Sau vài bữa tôi thậm chí không nhấc nổi người dậy. Tôi không muốn ra ngoài để bị đòn thêm nữa, nhưng tôi muốn biết tình hình Vương tử giờ ra sao rồi, tôi quyết định đêm này sẽ cố lê lết cái xác vô dụng này đến thăm anh ta. Khỏi phải nói tôi phải cẩn trọng thế nào mới lẻn được vào tháp mà không bị phát hiện. Chặng đường để tới đỉnh tháp vốn chẳng dễ gì tùy tiện đi lại.


Đến nơi thì không thấy Ngô Thông đâu, hắn lúc nào cũng kè kè ở đây sao giờ lại không thấy. Kệ hắn đi, tôi nhẹ nhàng lại gần Vương tử, anh ấy vẫn đang ngủ rất êm đềm, nhưng gương mặt lại đầy nước mắt chưa kịp khô.


Vương tử như đang mơ thấy gì đáng sợ lắm. Sau khi nghe Ngô Thông kể tôi rất muốn biết những chuyện gì khủng khiếp đã xảy ra với Vương tử? Anh đã phải trải qua những gì, tại sao anh không nhìn thấy tôi, không đọc được ý nghĩ của tôi anh vẫn tin tưởng giữ tôi lại, không một chút đề phòng?

Bình Luận (0)
Comment