Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 2: Phá Cửu Kỳ Môn Trận

Chương 32

Chín cái cây trấn yểm trên chín cái hố đất bí hiểm mà Dương Dương gọi là Mộc Trụ có nói gì đó khi tôi bị rơi xuống huyệt, nhưng chết tiệt, tôi chẳng hiểu mấy lời tu ta tu ti đó là xót xa cho tôi hay đang nguyền rủa tôi nữa.


"Em không sao chứ?" Dương Dương lập tức nhảy xuống huyệt, vội vàng đỡ tôi. Anh còn nhanh nhẹn kiểm tra thương thế của tôi.


Hành động này của Dương Dương giúp tôi nhận ra cú đạp vào bụng vừa rồi và việc đang ở dưới huyệt lúc này trăm phần trăm không phải là Thị Pháp, tôi cũng không bị bỏ mặc. Thật là may quá, Dương Dương đã giữ đúng lời hứa! Đứng dưới huyệt một mình không phải sở trường hay ý niệm của tôi, lại càng không phải việc tốt đẹp gì đáng tận hưởng.


Tôi nhăn nhó nói: "Xin lỗi vì đã vi phạm... giao ước với anh."


"Quên chuyện đó đi!" Dương Dương lo lắng. "Ta mới có lỗi vì không kịp đỡ em. Không ngờ Vệ Môn Thần lại ra tay hung bạo như vậy. Từ nào đến giờ ta luôn nghĩ cô ta là bạn bè tốt của em cơ đấy."


"Cho đến đêm qua thì chúng tôi vẫn là bạn bè tốt... Coi như mắt tôi có vấn đề đi!" Tôi thiểu não đáp. "Chúng ta ở trong huyệt rồi, tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra đây?"


Dương Dương còn đang định nói gì đó thì mặt đất bất chợt rung chuyển dữ dội, cả lớp đất cát dưới mộ huyệt cũng bị xáo trộn tung lên, cứ như có thứ gì sắp trồi lên vậy. Tôi hốt hoảng túm chặt lấy áo Dương Dương. Như này không phải là do chín cái cây kia đang vùng ra khỏi đám cây leo để quay về mộ yểm đấy chứ? Chúng định chôn sống chúng tôi sao?


Cả khoảng rừng vẫn không ngừng rung chuyển dữ dội. Lớp đất trong huyệt càng lúc càng lún xuống, và không ngừng cuộn lên những đợt sóng cát lớn. Với mặt đất cuộn sóng như này Dương Dương không thể có đà mà bay lên được. Anh vất vả lắm mới giữ được tôi không bị đất vùi xuống, liên tục đạp chân nhảy qua nhảy lại, cuối cùng thì vẫn là ở trong huyệt, chẳng nhích lên được tí nào.


Tôi ước chừng đáy huyệt đã tụt xuống phải hơn bảy mét và bề mặt nó thì không ngừng chuyển động. Thực không hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra nữa. Phía trên miệng huyệt vẫn chưa có dấu hiệu bị lấp nhưng cát bụi thì bay mù mịt, không quan sát được rõ. Qua lỗ hổng phía trên miệng huyệt tôi chỉ nhìn được vài phần diễn tiến bên ngoài. Nghe tình hình trên đó thì là chín Mộc Trụ đang vùng vẫy rất quyết liệt để thoát khỏi sự khống chế của cây leo – pháp lực của Dương Dương tạo ra. Thi thoảng có cây leo bị quật ngang qua miệng huyệt, giãy giãy mất vài phút rồi lại phóng mình vào không trung. Trong nhịp âm thanh hỗn loạn của giằng co là những tiếng tu ti tu ti gầm rú liên hồi.


Tình hình Dương Dương khốn khổ ở dưới huyệt thế này thì e rằng sẽ bị phân tâm, không thể tập trung pháp lực điều khiển đám cây leo kia phát huy hết khả năng chiến đấu được. Nãy giờ tốc độ di chuyển của Dương Dương đã chậm lại, mồ hôi anh tuôn ra như suối, nếu cứ tiếp tục thế này thì e rằng anh sẽ chết vì kiệt sức trước khi cả cái huyệt này bị lấp đầy.


Tình hình bên trên còn khốc liệt hơn trí tưởng tượng của tôi. Đám cây leo đã bị đánh cho tan tác. Chín cái cây trong trận yểm vốn rất khổng lồ, dẻo dai và sức bền, đám cây leo có trói chặt đến đâu cũng chỉ như sợi chỉ đeo chuông đồng. Không chỉ thế, cả đám rừng um tùm với nhiều tầng tán và cây cối trù phú cũng bị trận hỗn chiến vô tình quần thảo cho lanh tanh bành hết cả, tan hoang như vừa bị cơn lốc ập tới, nghiền nát tất cả.


Dù thất thế là vậy, đám cây leo chưa có dấu hiệu thoái lui, chúng vẫn gan lì quất tới liên hồi.


Thình lình từ đâu, hàng loạt dây gai sắc nhọn có độc - một loài sinh vật hiếm thấy chỉ tồn tại ở rừng nhiệt đới ẩm, phóng ra tấn công mấy Mộc Trụ đang chiếm ưu thế. Loài cây leo có gai độc này trên đảo Bạch Long Vĩ quả thực không hiếm. Bình thường chúng chỉ sống thành bụi dại, không có gì nguy hiểm nếu ta đi qua và không trêu tròng gì chúng. Nhưng giờ chúng lại xuất hiện vô cùng hung tàn với cái thân đầy gai lớn có độc. Những thân cây leo này bện lại với nhau thành khối như con trăn khổng lồ đầy gai chi chít dọc thân, chỉ nhìn thôi đã đủ kinh khiếp.


Đám dây gai tách ra thành nhiều nhánh lớn, trồi lên từ lòng đất, nhanh chóng cuộn lấy đám chân khuỳnh khoàng của Mộc Trụ. Chuỗi tấn công không khoan nhượng liên hoàn diễn ra, quăng rồi siết, vặn rồi quật... Nọc độc từ dây gai tiêm vào huyết mạch của Mộc Trụ khiến chúng như hóa điên, co quẫy rất mạnh, cũng vì thế mà quạt bay vô số cây gỗ to gần đấy, cho đến khi hoàn toàn ngấm độc và bị tê liệt rồi đổ rầm xuống đất Mộc Trụ mới dừng phá hoại.


Một Mộc Trụ bị đám cây gai bủa vây mà ngã ngang miệng huyệt - nơi tôi và Dương Dương đang vất vả múa ba lê bên trong. Mấy cành nhánh của nó dồn sức chống cự, liên tục quạt đất để vùng lên. Hậu quả thì cả đống đất đá cứ thế mà sạt lở xuống huyệt. Lần này thì đúng là chẳng chạy đâu cho nổi, tôi và Dương Dương ở ngay dưới núi đất lở đó. Cả tấn đất đá đổ sập xuống ngay đầu tôi. Dưới huyệt thì bốn bề hiếu động, cuộn sóng từng cơn dữ đội, giờ thêm đất đá từ trên đổ xuống thì không khác gì máy trộn bê tông tự động, giỏi lắm thì tôi cũng chỉ giữ được cái đầu không bị đá đập trúng, còn đâu thì...


Bên trên miệng huyệt, Mộc Trụ vẫn đang dồn sức chống cự. Sau một hồi thì hàng loạt cây gai từ miệng huyệt đột nhiên phóng lên, cuộn lấy các cành nhánh Mộc Trụ mà bẻ rời từng khúc. Tiếng gào rú thảm hại của Mộc Trụ này dù nghe không rõ là tiếng gì mà vẫn thấy điếng người. Một cây leo phóng tới giật phăng Mộc Trụ khỏi miệng huyệt. Tôi thấy rất rõ Mộc Trụ đó bị hất văng lên cao. Cả tấm thân lừng lững của nó bị quăng lên, rồi rơi mạnh xuống đất cách xa chỗ tôi khoảng mấy mét.


Không phải tôi trực tiếp đánh nhau, nhưng chỉ tưởng tượng thôi đã thất kinh mất mấy phần. Cú rơi của Mộc Trụ vừa rồi nghe là biết đã bị gãy rời ra nhiều khúc.


Đất đá thôi không đổ xuống nữa nhưng tình hình là Dương Dương đã cạn kiệt sức lực. Mặt anh tím tái rồi dần ngã xuống đống đất cuộn sóng dưới huyệt. Cái mộ yểm này bên dưới là thứ quái quỷ gì mà nhào trộn đảo điên nãy giờ, và còn tự thụt xuống sâu, khoảng cách với miệng huyệt giờ đã hơn mười mét, Dương Dương chỉ vừa ngã xuống là bị đáy huyệt nuốt chửng, đất đá cứ hút dần anh xuống. Tôi hoảng sợ vội kéo Dương Dương lên thì chân tôi cũng đã chìm dưới đất đến gần đầu gối. Tôi mà dừng nhảy nhót thì cũng bị đáy huyệt nuốt trọn, loay hoay mãi mà không có cách nào cứu Dương Dương.


Tôi không còn đủ tỉnh táo để suy xét tại sao cái huyệt này từ đầu đã rỗng một cách khó hiểu, nhưng giờ thì đó đúng là điều phải chú ý từ đầu. Đáy huyệt rỗng này như đầm lầy vậy, cứ thế nuốt dần Dương Dương xuống. Mặc tôi gào thét thế nào Dương Dương cũng không thể phản ứng lại, người anh mềm nhũn, mí mắt khẽ rung rung nhưng chẳng có động tĩnh gì khác. Anh đã hoàn toàn kiệt sức khi phải điều khiển đám cây leo chiến đấu nãy giờ.


Tình hình bên trên không biết thế nào rồi. Tôi thực hoảng sợ khi Dương Dương đã bị đáy huyệt nuốt mất hai phần ba. Tôi cố túm lấy anh cũng chỉ giữ được phần đầu trồi lên để không bị ngạt thở, đồng thời chính bản thân mình cũng bị thụt xuống thêm đến ngang bụng.


Tôi không muốn Dương Dương chết. Chết kiểu này thì càng không chấp nhận được.


"Dừng lại đi Vệ Môn Thần!" Tôi gào lên một cách khổ sở. "Dương Dương sẽ chết mất!"


Giọng Vệ Môn Thần vang vang ở đâu đó bên trên huyệt, cô ta rõ ràng là cố ý đạp tôi rơi xuống huyệt:


"Chẳng phải ngươi hận gã tộc Tiên đó lắm mà, sao giờ lại mang cái vẻ xót xa đó? Ngươi làm ta khó chịu đấy!"


"Ai cần cô trả thù giúp tôi." Tôi càng gào lên đầy bất mãn.


"Ô hô! Ai nói ta giúp ngươi trả thù? Thật nhảm nhí!" Vệ Môn Thần cười sằng sặc.


"Tôi không muốn thấy Dương Dương chết!" Tôi gào mà như sắp khóc. Đất dưới đáy huyệt đã phủ lên đến cổ Dương Dương rồi, không cách nào dừng lại được.


"Nếu không muốn thấy hắn chết thì ngươi cứ theo hắn tới tận cùng địa ngục đi!" Vệ Môn Thần cay nghiệt nói.


Tôi tức tối: "Rốt cuộc là cô muốn cái gì?"


Đúng lúc này có vài khúc Mộc Trụ bị cây leo gai siết mạnh mà gãy rời, rồi đua nhau văng xuống huyệt. Có vẻ như đám cây leo vẫn chưa thôi nhiệm vụ của mình, dù Dương Dương không còn khả năng điều khiển nhưng chúng vẫn nhất mực chiến đấu đến cùng.


Mấy khúc Mộc Trụ quay loạn xạ trong huyệt, cào xới cả khối đất lớn theo đà rơi của mình. Tới gần chạm đáy thì chúng mắc kẹt lại, chắn ngang dọc huyệt như thanh xà xếp chồng lên nhau. Thật may là mấy khúc gỗ lớn này tương đối dài, lại không rơi theo phương thẳng đứng nên hai chúng tôi ở phía dưới mới an toàn. Tôi vội với lấy khúc Mộc Trụ gần nhất để không bị trôi xuống nữa. Trên thân khúc Mộc Trụ còn nhiều dải cây leo chắc chắn, tôi hì hục kéo chúng ra, vừa buộc vào người mình, vừa buộc vào người Dương Dương, như này thì dù đáy huyệt có thụt xuống thì chúng tôi sẽ không bị đất lún vùi nữa.


Sau một lúc hỗn đản thì bên trên đã không còn giao chiến nữa. Mọi thứ như ngưng đọng, yên tĩnh đến nỗi tôi nghe được cả tiếng bước chân mang đầy tức giận.


Vệ Môn Thần ngắt hơi một lúc, sau thì đột ngột xuất hiện ở miệng huyệt, qua khe hở giữa các khúc Mộc Trụ buông ánh nhìn đầy căm phẫn xuống. Môi cô ả mím chặt, lời lẽ bị cắn rời qua kẽ răng:


"Nói cho một kẻ ấu trĩ như ngươi thật vô dụng. Ngươi căn bản chẳng phải một mắt xích quan trọng như Thái tử đã căn dặn ta. Nhiệm vụ của ta là canh gác nơi đây, bất kể bên trong Cửu Kỳ Môn Trận có là cái gì. Ta không còn nhớ nhiều chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ, một chi tiết ta cũng không quên."


"Cô là đang nói cái quái gì vậy?"


Vệ Môn Thần lạnh giọng:


"Đừng ra cái vẻ vô tội đó, chướng mắt quá! Nếu không phải do ngươi thì mọi chuyện đã không tồi tệ đến mức này. Tất cả là do cái kiểu tùy hứng, bốc đồng của ngươi."


"Nếu cô không thấy phiền thì cứ vừa chửi vừa nói mọi chuyện đi!" Tôi cáu: "Tôi đang vểnh tai nghe đây!"


Vệ Môn Thần nhếch môi cười, nhưng ngay sau đó là đổi giọng, gằn từng chữ, như thể để tôi nghe mà phải thấy rát ruột mới được:


"Đầu tiên thì việc khiến ta khó chịu nhất chính là cái đám Tâm Nhân Ảnh chết tiệt lảng vảng khắp nơi trong địa phận của ta. Chúng đang tìm mọi cách phá hoại nơi này. Xem ra các người đã để cô ta dắt mũi lâu như vậy mà chẳng làm được gì đúng đắn. Cô ta quả thực quá lợi hại. Cả ngàn năm dài đằng đẵng, ta chưa thấy ai có pháp lực mạnh như cô ta. Cô ta vượt trội hơn tất cả các ngươi. Tiếc rằng cô ta đã lãng phí sức mạnh của mình vào thứ tham vọng đen tối đó. Phải chi tài năng đó được dùng đúng mục đích, thì cô ta sẽ là thánh nhân đáng kính nhất thế hệ này."


"Có vẻ cô ta mà cô đang nói tới không phải là tôi đâu nhỉ?" Tôi nhăn nhó, vừa nói vừa nhìn đáy huyệt đã tụt xuống thêm vài centimet nữa. Không biết nó còn thụt xuống đến đâu, và chuyện này khi nào mới chịu ngừng lại?


"Ngươi? Sao có thể so sánh với cô ta." Vệ Môn Thần buông giọng mỉa mai. Sao cái giọng điệu này nghe khó chịu thế không biết. Nhưng tôi lại chẳng làm gì phản bác lại được.


Vệ Môn Thần tiếp tục:


"Kẻ lợi hại mà ta đang nói tới chính là Quận chúa Thu Sa. Tuy cô ta không ra mặt, mà ẩn mình trong một Tâm Nhân Ảnh, nhưng pháp lực của cô ta rất đáng kinh ngạc. Dù chỉ trong một hình nhân mà cô ta có thể xuay vần được cả công trình nghìn năm của Giáng Long Vương đảo lộn hết cả. Cô ta đã chứng minh được sức mạnh của mình, không gì có thể cản đường cô ta được. Kẻ vô dụng như ngươi càng không có cơ hội."


Việc Vệ Môn Thần nhắc đến Thu Sa quả thực rất bất ngờ. Hóa ra mọi chuyện lại không quá phức tạp như tôi vẫn nghĩ. Trong suốt cả một hành trình dài trong vô vọng, bức màn sự thật khi được phơi bày lại là kết quả của cuộc đấu trí và khẳng định bản thân... Nhưng ả Thánh nữ đó liên quan tới tất cả mọi chuyện sâu đến độ nào thì tôi không rõ.


"Cô việc gì phải vòng vo như vậy." Tôi nói mà đầu toan tính đủ thứ, không thể nhập tâm vào cuộc nói chuyện không đầu không cuối.


Tôi bắt đầu lo lắng khi bên trên đã đình chiến nhưng đáy huyệt nãy giờ chưa hề ngừng nhào trộn và thụt sâu xuống. Mới nãy đất còn trùm qua bụng tôi mà giờ đã tuột xuống tới đùi. Chẳng mấy chốc tôi và Dương Dương sẽ bị treo lủng lẳng trong cái huyệt sâu hun hút. Cứ cái đà này thì cây leo cũng chẳng thể giữ tôi và Dương Dương mãi khi thể trọng đang ra tăng dần, vượt quá khả năng về độ bền chắc của chúng. Như này thực nghiêm trọng quá. Việc bò lên trên thì càng không có cơ hội, mấy khúc Mộc Trụ đè nghiến lên nhau tương đối dày, mấy khe hở kia không đủ để thân người lách qua. Hơn nữa tường huyệt bằng đất tương đối bở bục, chỉ sợ có thêm lực tác động lên thì mấy khúc Mộc Trụ càng nghiến chặt lên nhau mà rơi xuống, tôi có manh động len qua có khi còn bị ép nát nhừ.


"Là do ngươi quá nông cạn." Vệ Môn Thần vẫn oang oang giọng từ bên trên.


Khỉ thật! Tại sao mỗi bí mật được tiết lộ với tôi đều là lúc tôi phải tính toán cách giải cứu tính mạng mình. Chẳng lẽ giờ tôi lại buông xuôi, đánh cược tính mạng mình để lấy thông tin. Cái mạng của tôi không biết bao lần bị đem lên bàn cân, thậm chí còn bị tước đoạt không cần lý do.


"Tôi đã coi cô là bạn..." Tôi lý sự cùn, mong có thể đánh động vào lòng trắc ẩn của Vệ Môn Thần. Tính toán tới lui thì việc thoát ra khỏi huyệt lúc này là hết hi vọng rồi. Dương Dương vẫn đang thiêm thiếp, hơi thở vô cùng yếu ớt, không biết đến lúc nào mới hồi lại được.


"... Tôi còn không tiếc mạng mình để cứu cô khỏi hố nước đóng băng." Tôi cực lực thuyết phục.


"Việc đó cũng không bù đắp lại những lỗi lầm do ngươi gây ra." Vệ Môn Thần lạnh giọng. "Nếu ngươi muốn tính toán thì ta cũng đã cứu ngươi. Giữa chúng ta không có nợ nần gì."


"Coi như lỗi của tôi đi." Tôi buộc phải thỏa hiệp. "Cô hãy chỉ ra cho tôi biết tôi sai ở đâu?"


Vệ Môn Thần đột nhiên cúi xuống rồi ném ánh mắt vàng khè để thăm dò tôi. "Ngươi nghĩ mạng ngươi đáng giá thế à?"


Cái thái độ này dù tôi không thích nhưng cũng không đời nào né tránh. Trước khi bị vùi dưới huyệt, có những chuyện tôi phải được biết.


"Tôi sai ở đâu?" Tôi gắt.


"Ngươi đã sai khi đánh giá quá thấp Quận chúa Thu Sa. Ngươi luôn hùng hổ nói sẽ hạ bệ cô ta nhưng vô dụng như ngươi có thể làm được gì cơ chứ?" Vệ Môn Thần vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt khinh khinh. "Lũ Tâm Nhân Ảnh là do Quận chúa đưa tới đảo này. Mục đích của Quận chúa là gì thì có lẽ cái gã tóc ánh kim đó biết đấy. Ta không cần biết bọn chúng muốn gì, những kẻ ngoại đạo như các ngươi không liên quan đến nhiệm vụ của ta, nhưng bọn chúng đã bắt giam Thái tử, riêng việc này ta không thể tha thứ."


++LND++

Bình Luận (0)
Comment