Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 2: Phá Cửu Kỳ Môn Trận

Chương 40

P/S: Chương này nội dung tương đối có vấn đề, mong độc giả chú ý và cân nhắc.


Ngô Thông gườm gườm nhìn tôi, rồi gắt gỏng: "Cô quá lắm rồi đấy. Còn đánh nhau như bọn đầu đường xó chợ. Cô nên hành động có suy nghĩ một chút. Hậu quả việc làm của cô lần này được đánh đổi bằng mạng của Vương tử đấy."


"Mạng của Vương tử thì sao chứ? Tôi không phải bảo mẫu của anh ấy mà phải chịu trách nhiệm. Không có tôi thì mấy người càng đỡ phiền phức còn gì. Ngoài Anh Nhi, Dương Dương thì tất cả mấy người đều coi tôi là ác quỷ, là thứ vô cùng tồi tệ phải tiêu diệt. Ai cho các người cái quyền khinh miệt và tùy tiện nhạo báng tôi." Tôi cũng gào ầm lên không kém. Không những thế, tay tôi từ lúc nào còn thủ sẵn nắm đấm, nhè chính giữa mặt Ngô Thông mà nhào tới.


"Ấu trĩ hết sức!" Ngô Thông tức tối bắt gọn tay tôi rồi bẻ quặt nó ra đằng sau. Hắn càng gay gắt hơn khi tôi ra sức chống cự. "Nói với kẻ không có tình cảm và vô trách nhiệm như cô thật phí hơi. Nếu như không muốn gây phiền phức cho người khác thì cô nên biết cách cư xử khôn ngoan hơn."


Nói xong Ngô Thông chẳng thèm nhìn tôi đang mang cái bộ mặt u ám thế nào, hắn liền cắp tôi lên lưng rồi vội vã phóng đi. Tôi giãy giụa một lúc, thậm chí còn cắn rất mạnh vào vai Ngô Thông để thể hiện thái độ bất tuân của mình, nhưng vì cuộc ẩu đả hồi nãy đã rút cạn hết sức lực rồi, kết cục tôi gục luôn trên lưng Ngô Thông.


"Tôi... không muốn quay lại. Tôi... rất sợ con người." Tôi thều thào nói như người mê sảng. "Tôi cũng rất đáng sợ. Gần tôi... tất cả đều trở thành ác nhân... Bọn họ ai cũng đều mang mặt nạ rất hoàn hảo."


Ngô Thông vẫn chạy như bay, im lặng hồi lâu như thể chẳng hiểu nổi tôi đang lảm nhảm cái gì. Xem chừng thấy thái độ bi ai của tôi quá bất bình thường khiến hắn không nỡ nặng lời nữa. Tâm tính hắn cũng vì thế mà dịu đi mươi phần. Mãi sau hắn mới chịu mở miệng, giọng đã hạ nhiệt mà chuyển sang làu bàu: "Cô chạy nhanh thật. Làm thế nào mà cô chạy được tới tận đây chỉ trong thời gian ngắn như thế. Hơn nữa..."


"... Sao?" Tôi vừa thở vừa nói.


"Cô quá nhẹ so với thể trọng bên ngoài," Ngô Thông nói với giọng băn khoăn, "chỉ bằng... một đứa trẻ mười hai tuổi."


Tôi giật mình khi Ngô Thông nói như vậy. Nhẹ? Tôi?


"Ngô Thông, tôi nghe Ánh Dương nói ai gần tôi cũng bị tà khí Long Phục Linh kích động. Anh không thấy gì khác lạ sao? Có thấy ruột gan nóng lên không?" Tôi vô thức hỏi, vừa nói vừa cảm nhận nhịp tim gấp gáp của Ngô Thông. Hắn đang vô cùng lo lắng, nên nhịp tim mới hỗn loạn như này. Hắn cũng vừa nói Anh Nhi đã phải đánh đổi mạng cho việc bỏ trốn của tôi. Ngô Thông luôn kè kè bên cạnh Vương tử, một bước không rời, nhất là tình cảnh hiện tại hai người đang như con tin trong tay Bạch Vương. Hắn buộc phải thân chinh đi bắt tôi về chứng tỏ tình hình Vương tử không hay rồi. Có lẽ Anh Nhi đã phải chấp nhận đáp ứng điều kiện gì đó với Bạch Nguyên nên Ngô Thông mới một mình đi bắt tôi về, để đảm bảo tộc Bạch Tượng không tổn hại tôi. Bạch Nguyên đang rất nóng lòng phá trận yểm, anh ta đồng ý thương lượng thì có nghĩa Vương tử đã biết gì đó đủ để trao đổi.


Tôi không thể nghĩ xa hơn nữa cả tấm lưng Ngô Thông lúc này bị tôi áp vào thực sự rất nóng. Cả gáy, cổ, mạch máu, và ngực hắn cũng vậy. Tôi nhận thấy rất rõ, không chỉ ngực mà quả tim Ngô Thông cũng vô cùng nóng hổi.


Nóng hổi? Sao tôi lại có cái ý nghĩ tim Ngô Thông nóng hổi?


Chuyện gì thế này? Tôi không thể nào làm chủ được bản thân mình bị nhịp tim của Ngô Thông cuốn hút. Tiếng thình thịch thình thịch cứ không ngừng vang lên sau lớp da thịt rắn chắc, cùng dòng máu chảy quanh quả tim đầy mạnh mẽ... nó khiến sự khao khát trong tôi trỗi dậy. Tay tôi cứ thế vô thức luồn qua tà áo ngoài, rồi lần mò vào lớp áo trong. Làn da Ngô Thông thực sự rất nóng và nhạy cảm. Tôi gần chạm tới nó rồi. Tôi muốn quả tim nóng hổi này, tôi thực sự muốn cảm nhận nó rõ hơn.


"Cô vẫn có cái sở thích sàm sỡ nam nhân khó chịu đó nhỉ?" Ngô Thông lại làu bàu. "Mà sao tay cô lại..."


Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, bởi Ngô Thông đang nói thì đột nhiên 'hự' một tiếng rồi hung bạo hất tung tôi ngã ra sau. Tôi còn chưa hết bàng hoàng thì thấy ngực Ngô Thông không rõ vì lý do gì mà đã bị rách toạc ra, máu từ đó tuôn chảy không ngừng. Ánh mắt Ngô Thông nhìn tôi lúc này hết sức kinh hoàng, mặt tím ngắt. Hắn một tay ôm chặt lấy ngực, máu len qua kẽ các ngón tay mà chảy thành dòng xuống, tay kia cố vịn vào gốc cây gần đó để không ngã quỵ.


Vết thương trên ngực Ngô Thông khá to và sâu, thật kinh khủng là rất vừa với bàn tay tôi.


Nhắc đến bàn tay mình thì đến lượt tôi thất kinh. Bàn tay tôi be bét máu, không những thế, đầu các ngón tay còn dính nham nhở thịt tươi đã bị cấu nát nhừ. Máu này, phần da thịt này, cùng sự nóng hổi này là của Ngô Thông kia mà. Tôi... vừa làm cái gì thế không biết?


Tôi sợ hãi nhìn Ngô Thông, hắn cũng buông ánh mắt y hệt vào tôi. Máu chảy quá nhiều mà mặt hắn từ tím ngắt chuyển sang trắng bệch. Ngô Thông líu ríu nói mãi không thành câu:


"Cô vừa... định... moi tim tôi?"


Ngô Thông bắt đầu chao đảo, chỉ trực gục xuống. Tôi hoảng sợ vội nhào tới đỡ hắn, miệng cũng vội thanh minh. Tôi thực sự không biết mình vừa làm gì nữa. Nhưng cái điều tôi làm về sau còn kinh khủng hơn vạn lần. Cả người tôi không thể rời khỏi chỗ vì đã cạn sức lực, nhưng hai cánh tay tôi lại đang vươn dài về phía Ngô Thông. Vươn dài quá sức tưởng tượng nữa ấy. Chúng vươn dài thêm chút nữa, rồi nghiễm nhiên gỡ các ngón tay đang ôm ngực của Ngô Thông ra. Từng ngón một... thật chậm rãi. Sau đó, chúng tiếp tục sờ soạng vết thương đang tuôn chảy máu ấy. Có vẻ như chúng đang cố tìm kiếm và cảm nhận nhịp tim hoảng loạn kia một cách đầy khao khát.


"Cô... rốt cuộc... là cái quái gì vậy?" Ngô Thông phải nói rằng đã như hồn lìa khỏi xác, bất lực để hai bàn tay ma quái của tôi lục lọi khoang ngực.


Tôi vừa khóc vừa sợ mà không hiểu nổi hai cánh tay vươn dài của mình là ở đâu ra và đang bị cái gì nữa. Trong lòng tôi dấy lên nỗi khiếp đảm tận cùng. Trí óc tôi càng ra sức điều khiển cơ thể thu hai cánh tay về bao nhiêu thì rồi càng thêm kiệt quệ và sợ hãi bấy nhiêu. Hai bàn tay tôi vẫn không ngừng cảm nhận quả tim sống ấy. Nó thật thơm ngon, thật hấp dẫn, tôi...


Nỗi khiếp đảm của tôi vượt qua cả giới hạn cuối cùng, bởi cái cổ tôi từ khi nào lại có thể dài ra đến tận độ này. Tôi thoáng chốc đã mặt giáp mặt với Ngô Thông một cách ma quái khi cả hai đứng cách nhau khoảng vài mét. Khỏi phải nói lúc này vẻ mặt Ngô Thông đã thành cái gì. Cái cổ tôi khẽ đung đưa, rồi cái lưỡi bắt đầu thò ra, đỏ hỏn và đầy nhớt. Lưỡi tôi bắt đầu liếm láp, rê từ mặt Ngô Thông xuống, lướt qua cái cổ cứng đờ của hắn rồi dừng lại vùng ngực đang bị tay tôi lần mò. Máu của Ngô Thông có vị rất ngon, đậm, hấp dẫn tôi vô cùng. Hương vị đó vừa chạm vào đầu lưỡi đã thực sảng khoái. Tôi muốn thêm nữa. Máu và quả tim kia.


Tôi khẽ mút phần thịt nát vụn, rồi nhấm nháp từ từ, cứ như thể đang tận hưởng món cao lương mỹ vị. Trong đầu là nỗi kinh tởm không sao kể siết, nhưng tôi không ngăn nổi ham muốn của mình. Cơ thể tôi lúc này không khác gì Tâm Nhân Ảnh, hai cánh tay và cái cổ dài ngoằng, nhưng cái lưỡi và nỗi khao khát máu thì là của ác quỷ.


Tôi không ngừng gặm nhấm từng chút một, từng chút một máu và thịt của Ngô Thông. Nỗi kinh tởm và khao khát lẫn lộn. Tay tôi cứ thế mân mê ngực Ngô Thông, chỉ chút nữa thôi là sẽ chạm tới quả tim hắn.


"Giết tôi đi!" Nước mắt tôi chảy thành dòng nhưng miệng thì cười đầy thích thú. "Mau giết tôi đi! Tôi không dừng lại được."


Ngô Thông chết lặng nhìn tôi, miệng hắn trăm phần trăm đã bị nuốt trôi mất, đến cả ú ớ hay la hét kinh hãi cũng không thốt ra được lời nào.


"Mau giết tôi đi Ngô Thông!" Tôi khẩn khoản, cái giọng thỏa mãn phát ra từ cổ họng tôi nghe thật rợn người. "Tôi muốn... ăn tim của anh."


Cả cơ thể Ngô Thông như đông cứng vài giây. Làn da vùng ngực hắn khẽ run lên. Sau đó bất chợt tay trái của hắn phất lên không trung. Rất nhanh. Người tôi đột nhiên có vết rạch sâu chạy dọc từ vai xuống ổ bụng khiến tôi thấy đau nhói một cái.


Ngô Thông ra đòn thực sự rất nhanh. Tôi thậm chí còn không thấy hắn rút vũ khí. Cánh tay trái của hắn như biến mất trong vài giây. Vết cắt của hắn để lại trên người tôi thì mảnh, sâu, chí mạng.


Vẻ mặt đáng sợ của Ngô Thông lúc này đã che đậy rất khéo nỗi kinh khiếp tột độ trong lòng hắn. Hắn càng sợ hãi trong lòng bao nhiêu thì vẻ mặt hắn toát ra bên ngoài càng đáng sợ bấy nhiêu. Thêm vào đó, càng sợ thì càng nhanh chóng muốn tiêu diệt con mồi. Tôi hiểu điều này là bởi vì tôi cũng cảm nhận y như vậy. Sợ hãi quá nhiều, lặp đi lặp lại, rồi trở thành ác quỷ.


Lúc ngã xuống là tôi biết, ranh giới giữa sống và chết không phải một con đường hay cánh cửa thần bí nào đó mà là thời gian. Thật kinh khủng khi nhận ra, mình là kẻ gớm giếc nhất trên đời.


(...)


Mùi hương này quen thuộc quá!


Tôi mơ hồ hít ngửi hương thơm đang dần xâm lấn khoang mũi.


Nơi nào mà lại có mùi hương này? Mùi hương không kiểu thoang thoảng, mà nó hơi đậm, xen lẫn trong làn khói trắng mờ ảo. Trong mùi hương còn có chút cảm giác nhiệt lượng, cứ như có ai đốt thứ gì đó và tạo ra mùi này. Đây là mùi thơm nhiệt.


Cõi chết lại có mùi hương kì lạ thế này sao?


Toàn thân tôi không thể cử động. Phải rồi, Ngô Thông đã ban cho tôi một nhát cắt chí mạng. Nếu hắn không làm thế thì tôi cũng không dám tự sát, bởi chính bản thân cũng quá kinh khiếp con quỷ ẩn trong mình.


Ngài Max trước kia không chỉ một mà mấy lần đã suýt giết tôi khi ông ấy không thể kìm hãm sức mạnh tà đạo trong tôi những lúc nó trỗi dậy. Nhưng cuối cùng thì Max vẫn không nỡ xuống tay với tôi. Max thương yêu tôi vô vàn, dù biết rằng sự tồn tại của tôi là sai lầm trớ trêu của tạo hóa, là mối nguy hại cho nhân gian. Max vẫn bao bọc tôi vô điều kiện. Ông chấp nhận bị cả thế giới quay lưng với mình còn hơn là quay lưng lại với con gái ruột.


Max luôn phải đưa tôi đi khắp nơi để chạy trốn kẻ thù, bất kể đâu, chỉ bởi vì những quái nhân như tôi không phải ai cũng được chấp nhận, dù là trong thế giới người thường hay tập đoàn quái nhân. Cuộc sống của ngài Max từ khi có tôi chưa một phút giây nào bình yên, nhưng ba đã làm tất cả để cho tôi một cuộc sống khác. Đã nhiều lần Max đi biệt tích cả năm rồi đột ngột trở về vào mùa hè; khi thứ ánh sáng chết chóc đó có thể gây nguy hiểm cho tôi. Tôi đã không biết trong những khoảng thời gian mất tích khó hiểu đó, Max luôn bí mật đi tìm một cánh cửa sang thế giới khác, một nơi chốn thực sự cho tôi thuộc về mà không phải mang hàng chục lớp mặt nạ.


Trải qua bấy nhiêu năm, mọi nỗ lực của Max và tôi đều trở về số không. Tất cả mọi thứ bây giờ đều trở nên lạc lõng. Tôi rất muốn nói với Max rằng, vốn chẳng có nơi nào cho quái nhân như tôi thuộc về, cũng chẳng có ai chấp nhận tôi, yêu thương tôi vô điều kiện như ba. Con người luôn sợ những thứ kì lạ, vượt ngoài khả năng khống chế của họ. Những quái nhân nơi đây cũng vậy, họ sợ rằng người kì dị nào đó mà vượt qua khỏi sự hiểu biết của họ thì sẽ trở thành mối đe dọa.


Mơ màng một lúc tôi nghe thấy nhiều tiếng cọt kẹt vọng đến bên tai. Dần dần tiếng cọt kẹt đã rõ nét hơn, cộng thêm tiếng nước nhỏ giọt từ đâu đó trên đầu tôi chảy xuống đất. Có vài giọt nước khi chạm đất còn bắn vào mặt tôi mang theo vị mằn mặn và nóng. Linh tính mách bảo tôi rằng có gì đó không ổn.


Phải thêm vài phút nữa thần trí tôi mới tỉnh táo lại. Đập vào mắt tôi là Dương Dương đang chật vật chống đỡ khối Mộc Trụ khổng lồ đang đổ sập xuống đầu chúng tôi. Toàn thân Dương Dương run rẩy, mồ hôi tuôn kín thân, cơ bắp căng cứng hết cả để đỡ khối Mộc Trụ. Mọi thứ có mặt ở đây đều khẳng định một điều, tôi và Dương Dương vẫn đang ở trong mộ yểm, và bằng cách nào đó, một khối Mộc Trụ đã sụp xuống gần đáy huyệt. Cái máy nhào trộn bê tông tự động dưới đáy huyệt cũng đã ngưng tự lúc nào một cách khó hiểu.


Khối Mộc Trụ lọt thỏm vào khoảng hở đáy huyệt, nếu không phải Dương Dương đã dùng thân làm trụ đỡ thì giờ này ắt hẳn tôi đã bẹp dí dưới khúc gỗ khổng lồ này rồi. Nhưng tất cả chuyện quái đản này là sao thì tôi không thể giải thích được, dù tôi đã vận động tối đa hệ điều hành não bộ trung ương của mình. Tôi đã bị Ngô Thông giết rồi kia mà, sao vẫn còn nằm trong mộ yểm. Không những thế tôi lại còn ở cùng Dương Dương với tình trạng y như lúc đó. Chẳng lẽ mọi chuyện khủng khiếp đã xảy ra suốt một ngày vừa qua chỉ là Thị Pháp thôi sao?


Bên trên tôi nghe thấy nhiều tiếng chân dồn dập chạy qua chạy lại rất khẩn trương. Tôi còn nghe thấy cả giọng Bạch Nguyên và Ánh Dương đang gào thét chỉ huy phía trên. Đại loại là hai anh em họ đang ra lệnh cho tộc của mình dùng dây leo và voi trắng bốn ngà kéo mấy khúc Mộc Trụ đó ra để tôi và Dương Dương có thể thoát thân khỏi mộ yểm. Tôi không nghe thấy tiếng Vương tử và Ngô Thông nên không rõ họ ra sao rồi, nhưng tình hình diễn ra cứ y như cái lúc tôi và Dương Dương ở dưới mộ yểm một ngày trước. Cứ như thể... tôi và Dương Dương vẫn chưa hề rời khỏi huyệt rỗng đầy mùi thơm kì lạ này.


"Giờ không phải lúc ngủ đâu." Dương Dương mồ hôi chảy ướt đẫm mặt liếc sang tôi nghiến răng nói: "Em còn nằm đó nữa thì sẽ thành miếng thịt kẹp đó."


Tôi bật dậy như lò xo khi nghe Dương Dương nói như vậy. Kì lạ là tôi lại rất ổn, nói đúng hơn là thể trạng tôi vô cùng tốt, dù không thể đỡ được khúc gỗ lớn nhưng vẫn đủ khả năng hỗ trợ Dương Dương.


"Chuyện gì đang diễn ra vậy anh? Em chẳng hiểu gì cả." Tôi líu ríu hỏi ngay.


Dương Dương khó nhọc di chuyển tay để gân cốt không bị ép quá mạnh rồi tổn thương. Anh nói: "Chúng ta gặp trục trặc lúc bay qua mấy khúc Mộc Trụ và bị bật ngược lại. Em không phải lo lắng quá, Bạch Vương và tộc Bạch Tượng đang tìm cách giải cứu chúng ta."


"Chứ không phải anh ta đang cố tình lấp mồ chôn sống chúng ta sao?" Tôi bực dọc đối đáp lại.


Dương Dương có chút bất ngờ, giọng chậm lại: "Sau một giấc mơ ngắn ngủi, Bạch Vương trong mắt em đã tồi tệ đến mức ấy sao?"


"Bạch Vương quá..." Tôi chẳng thể nói hết, nửa câu sau đã bị cái Vòng Ám Ảnh trên cổ Dương Dương nuốt mất rồi. (Ý câu này là Bảo Bình chưa nói xong thì quá bất ngờ mà không thể nói tiếp)


Tôi dám khẳng định cái vòng chết tiệt đó đã không còn trên cổ Dương Dương. Nó đã đứt thành mấy mảnh và rơi vãi trên đáy huyệt. Nếu như hai chúng tôi chưa hề rời khỏi mộ yểm, tất cả những gì đã xảy ra chỉ là ảo giác do Thị Pháp gây ra cho tôi thì Vòng Ám Ảnh phải còn nguyên vẹn trên người Dương Dương mới đúng. Cũng không có chuyện Vương tử và Ngô Thông đã từng chạm vào và cắt đứt nó.


Đâu là ảo giác, đâu là thực tại tôi đã không còn phân biệt được nữa...



Bình Luận (0)
Comment