Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 2: Phá Cửu Kỳ Môn Trận

Chương 47

Tôi gần như sắp nghẹt thở khi bị kẹp chặt. Gã Tâm Nhân Ảnh không biết tiếp theo sẽ làm gì tôi nữa. Nhìn vào cái tròng mắt dị hợm của gã tôi càng không đoán nổi.


Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng Vệ Môn Thần thất thanh:


"Cái quái gì thế này? Sao Thái tử lại biến thành quái vật gớm ghiếc, lại còn có đuôi nữa? Không chỉ một mà là mấy cái đuôi liền."


Tôi líu ríu nói khi nhìn thấy cô ả:


"Hai... chúng tôi đang... bận lắm, không rảnh... trả lời cô đâu."


Vệ Môn Thần nhận ngay ra tình thế khó nhọc của tôi nhưng lại chỉ đứng ngây ra.


"Cô ở trong Cửu Kỳ Môn Trận mà còn không biết cái thứ này là gì thì ai mà trả lời được nữa?" Tôi thét lên.


Vốn định càu nhàu Vệ Môn Thần thêm vài câu, nhưng lời lẽ chưa đâu vào đâu tôi đã bị gã Tâm Nhân Ảnh quay như chong chóng. Nếu như ai đã từng chơi trò 'Fly Away' rồi thì chắc hẳn đã hiểu cảm giác của tôi lúc này.


Gã quái vật này bình thường đã rất lợi hại, lần trước giao chiến với Bạch Vương và Vệ Môn Thần còn chẳng nhỏ mộ giọt mồ hôi. Giờ thân hình gã to lớn vượt trội, toàn thân biến đổi linh hoạt, chẳng dư thừa phần nào để có điểm yếu, sức mạnh cũng vì thế mà nhân lên bội phần. Hẩm hiu cho số phận tôi, giống như con ve nhỏ đậu trên người gã, cứ thế bị gã mang ra tiêu khiển. Gã vờn đi vờn lại, không cho tôi thoát, cũng không cho tôi chết. Ruột gan tôi đã lẫn lộn hết cả, đến cả máu cũng cư nhiên bị dốc ngược mà trào ra ngoài.


Thình lình Dương Dương và Bạch Nguyên xuất hiện. Hai người họ gầm vang một tiếng rồi nhảy bổ vào tấn công gã Tâm Nhân Ảnh. Vệ Môn Thần lúc này cũng phải miễn cưỡng nhảy vào tham chiến. Nhưng bọn họ có lợi hại thế nào cũng không giải quyết nổi đống ám khí từ đuôi của gã Tâm Nhân Ảnh. Gã có đến cả chục cái đuôi chi chít gai chứa độc, muốn cận chiến với gã thì phải năm sáu cao thủ may ra mới có hi vọng. Có điều nhờ ba người họ khiến gã Tâm Nhân Ảnh phân tâm mà tốc độ quay của tôi được giảm đi đáng kể. Thực sự tôi sắp phun lục phủ ngũ tạng ra rồi.


Dương Dương tận dụng một sơ hở nhỏ của gã Tâm Nhân Ảnh liền đâm một nhát vào sườn gã. Ngay lập tức gã nổi điên lên quật mạnh Dương Dương rồi hất văng đi, kèm theo đó còn phóng vô vàn ám khí vào anh. Dương Dương phải rất khó nhọc xoay người mấy vòng để quạt đống ám khí rùng rợn đang nhăm nhe sát hại mình, mặt khác, anh hô lớn câu phép gọi vài đám cây leo phóng lên đỡ lấy mình.


Tôi chưa kịp hoàn hồn khi nghĩ tới việc Kiếm Tiên là thần khí mà cũng không thể làm gì được gã Tâm Nhân Ảnh này thì cái gì mới hạ nổi gã.


Vệ Môn Thần thấy tình cảnh gặp nhiều bất lợi càng thêm bối rối, chiêu thức bắt đầu hỗn loạn, không phát huy được hết sự lợi hại của cô ả. Thậm chí Vệ Môn Thần còn để lộ ra nhiều sơ hở. Nếu không phải vì mắt của gã Tâm Nhân Ảnh này có vấn đề và do gã có quá nhiều đuôi thì chắc hẳn cô ả đã bị xử đẹp rồi.


Tôi không muốn bỏ cuộc lúc này. Tôi đang bị treo ngược, và gã Tâm Nhân Ảnh vẫn đang chơi trò tầu bay rất miệt mài. Cơ hội của tôi là đây, khi gã liệng người tôi qua sườn gã, tôi chỉ cần rướn người một chút là có thể đoạt lại Kiếm Tiên. Nếu tôi căn chuẩn xác thì sẽ không phải lặp lại hai lần. Thực tế lại khó hơn tôi tính toán vì gã này đổi hướng liên tục. Phải đến lần thứ năm tôi mới lấy được Kiếm Tiên đang ghim trên sườn gã. Nói thực thì tôi cũng đã tranh thủ rạch một đường kéo dài từ sườn đến tận sau thắt lưng gã rồi mới cuộn người thu kiếm. Ấy vậy mà với gã quái vật khổng lồ này vẫn không xi nhê gì hết.


Cầm thanh kiếm chưa kịp mừng bao lâu thì tôi lại rơi vào cơn bấn loạn. Cái kết đắng là vì tôi không cách nào điều khiển được Kiếm Tiên. Trong tay Dương Dương, Kiếm Tiên có thể phát ra những thiên trường kiếm vô cùng nguy hiểm, chỉ cần một đường cơ bản là đã có thể đoạt mạng đối thủ. Còn trong tay tôi thì Kiếm Tiên như cái tăm xỉa răng cho gã quái vật Tâm Nhân Ảnh. Đến cả hi vọng chích một lỗ nhỏ trên bàn tay gã cũng hoàn toàn vô vọng. Bàn tay gã giờ to bằng đùi của tôi, nghiễm nhiên rằng gã đang nắm trọn phần cơ thể đó rồi. Nếu đã từng chơi búp bê thửở bé thì hẳn ai cũng có thể thấu hiểu tình cảnh khốn khổ của tôi lúc này. Luật nhân quả ở đâu kia chứ khi từ bé đến giờ tôi chưa bao giờ chơi búp bê hay hành hạ bất kì món đồ chơi nào, vậy mà giờ tôi lại bị biến thành búp bê bị quăng quật vô tội vạ.


Lúc này muốn khóc tôi còn không thể được nữa là...


Tôi chỉ khiến gã quái vật Tâm Nhân Ảnh bận một tay được chốc lát. Những phần còn lại của cơ thể gã thì đang rất rảnh rang để vờn Dương Dương, Bạch Nguyên và Vệ Môn Thần đến xây sẩm mặt mày. Nhìn Dương Dương mặt cắt không còn giọt máu là tôi biết tình hình này tôi hết hi vọng rồi, nếu không tự thân vận động thì tôi dù không chết vì va đập thì cũng chết vì bị chảy hết máu.


Ai mà ngờ được trên hòn đảo chết tiệt này lại chứa chấp một thứ khủng khiếp đến vậy. Gã quái vật Tâm Nhân Ảnh đã trải qua quá trình tiến hóa suốt mấy trăm năm. Cũng đã man rợ nuốt trọn không biết bao nhiêu sinh vật lợi hại. Sức mạnh của gã cũng vì thế mà cóp nhặt thành cực đại. Gã không đơn thuần là một con quái vật nguy hiểm chỉ có sức mạnh cơ bắp. Gã là ác quỷ có nhận thức và mục đích, vì vậy gã đáng sợ hơn tất thảy.


Tôi có cảm giác chân trái của tôi sắp rời ra rồi. Mỗi lần gã dùng lực xuống nó là thêm một lần gân cốt căng lên như muốn đứt phựt, nỗi đau đớn dội tới không thể dùng lời nói để mô tả. Mọi sự cố gắng của tôi đều vô ích. Tôi không tài nào thoát ra khỏi bàn tay khổng lồ mạnh mẽ của gã Tâm Nhân Ảnh. Cực chẳng đã tôi liền gầm rít chửi rủa gã Tâm Nhân Ảnh không tiếc lời. Càng đau tôi càng cố gồng sức mà chửi. Từ đầu tới chân gã đều bị tôi đem ra chửi hết. Bạch Nguyên cũng chẳng ngại ngần gì phụ họa thêm với tôi cho thêm phần quyết liệt. Cái khoản này thật không ngờ miệng lưỡi anh ta cũng cay độc lắm lắm.


Ba người họ vừa giao chiến vừa phải chật vật chống đỡ hàng tá gai ám khí từ những cái đuôi gớm ghiếc của gã Tâm Nhân Ảnh. Những cái lông ám khí liên tục bị bắn vào không trung mang theo cả những dòng nọc độc màu xanh đen. Loại nọc độc này không biết có thể khiến con mồi thành ra thứ gì, nhưng tôi dám đảm bảo là kết cục vô cùng thê thảm.


Bạch Nguyên sau một hồi giao chiến kịch liệt thì vô cùng giận dữ. Tôi đã lâu không thấy vẻ mặt này của anh ta. Bạch Nguyên chợt phóng lên trên cao vượt qua cả tầm nhìn của gã Tâm Nhân Ảnh, rồi anh tung ra nhiều loạt bóng khí nội công về phía gã. Quen biết Bạch Nguyên bấy lâu tôi chưa từng thấy anh ta dùng vũ khí, chẳng biết có phải là anh ta giấu nghề không, nhưng uy lực của những quả bóng khí nội công kia thì vô cùng lợi hại. Tôi đã chứng kiến nỗi khiếp đảm từ chúng một lần, khi đại chiến với Quỷ Xương, những quả bóng khí nội công đó như lựu đạn có thể nổ banh xác cả chục đối thủ.


Ngay lập tức gã quái vật Tâm Nhân Ảnh đổ sự tập trung về Bạch Nguyên và những bóng khí nội công hung tàn. Gã chẳng có vẻ gì là e sợ mối đe dọa chết chóc kia. Khuôn hàm gã khẽ nhếch lên nụ cười quỷ dị cùng tiếng gừ gừ trong cuống họng. Những cái đuôi đầy gai khẽ cuộn cuộn dưới tấm thân lừng lững của gã, rồi bất chợt phất lên dữ dội cùng nhiều tiếng vút vút vút vang vọng. Gã Tâm Nhân Ảnh đang phóng ám khí vào Bạch Nguyên, dồn mọi sự tấn công vào con mồi dám liều mạng trước mặt mình. Không những thế, nối theo loạt ám khí phóng trước là những cái đuôi ma quái có thể dài ra bất tận của Tâm Nhân Ảnh.


Gã là quyết đoạt lấy mạng Bạch Nguyên, không chừa lại cho anh ta một khe hở nào. Loạt ám khí từ đuôi gã phóng trước chỉ là để hóa giải những bóng khí nội công kia thôi, còn cú dứt điểm chính là những cái đuôi ma quái này. Dù với độ cao tạm coi là an toàn nhưng Bạch Nguyên sẽ chẳng thể ứng phó kịp với đòn tấn công liên hoàn ác hiểm này. Bởi Bạch Nguyên không phải là chim hay thần thánh gì, anh ta không thể bay và duy trì cơ thể lơ lửng mãi trong không trung. Sau loạt tấn công bằng bóng khí nội công chắc chắn Bạch Nguyên sẽ hao tổn khá nhiều sức lực mà rớt xuống. Thời khắc ấy chính là lúc quái vật Tâm Nhân Ảnh ra đòn quyết định mà Bạch Nguyên vô phương chống đỡ.


Những cái đuôi ma quái của gã Tâm Nhân Ảnh chắc chắn đủ khả năng xuyên thủng cơ thể con người toàn thớ thịt và máu tươi của Bạch Nguyên. Hành động của Bạch Nguyên là muốn quyết liều mạng sao? Lẽ nào Bạch Nguyên lại không nhận thức được kết cục sẽ xảy ra với mình? Bạch Nguyên không thể nào lại làm ăn cẩu thả như vậy. Hành động bất cẩn và quá ấu trĩ, không biết tính toán. Tự đẩy mình vào chỗ chết là muốn chứng tỏ cái gì chứ?


Thời gian lúc này như ngưng lại... Tim tôi cũng vì thế mà bị bóp nghẹt, bởi Bạch Nguyên rõ ràng là đang bị mất thăng bằng sau khi tung ra cả tá bóng khí nội công. Trong lúc gã Tâm Nhân Ảnh đang mải mê tập trung hạ thủ Bạch Nguyên thì Vệ Môn Thần đột ngột từ cánh trái phóng sang. Cơ thể cô ả di chuyển xoáy vòng tà tà phía dưới tựa như cơn lốc theo phương ngang, kéo theo đó là hai cú Trảo Tứ Chỉ điệu nghệ ghim đậm xuống những cái đuôi ma quái lợn cợn đang manh nha phóng lên tấn công Bạch Nguyên. Hướng và cách thức di chuyển của Vệ Môn Thần tương đối hiểm hóc và bất ngờ, như này thì dù mấy cái lông ám khí kia có định bay lạc thì cũng bị làn da bằng vảy bóng loáng của cô ả thổi bay. Trảo Tứ Chỉ sáng loáng lên hai đường rồi cuốn luôn mấy khúc đuôi đầy gai nhọn văng ra tán loạn. Vệ Môn Thần sau đó dùng chân đạp lên đống đuôi đầy gai đang loạng quạng săn tìm con mồi để tạo lực đẩy cơ thể phóng lên. Lúc này mới thấy rõ thân thủ cô nàng rất uyển chuyển, linh hoạt và dứt khoát, không hề dư thừa một động tác nào, dù chỉ trong tích tắc, sơ hở của gã Tâm Nhân Ảnh đã bị tận dụng triệt để. Bốn cái cuốt quặp bửa ra gây nhiều tiếng ken két ghê rợn, nhắm thẳng mặt gã Tâm Nhân Ảnh khổng lồ.


Tôi nhận thấy rõ ánh mắt thoáng chút kinh hãi của gã quái vật Tâm Nhân Ảnh, dù miệng gã vẫn nở nụ cười quỷ dị khốn kiếp. Nhưng biểu cảm đó chỉ lướt qua chưa đến một giây trên bộ mặt ngạo mạn thì tròng mắt gã quái vật Tâm Nhân Ảnh vụt sáng rực sắc vàng. Không phải màu vàng nhạt của thứ ánh sáng leo lét rởm đời, mà hẳn sắc vàng khè quen thuộc đặc trưng của các vị cấp cao tộc Giáng Long. Thật không hiểu nổi thứ sinh vật này sao lại có thể có đôi mắt vàng ma lực ấy, và chỉ cần như vậy thôi cũng đủ khiến động tác của Vệ Môn Thần bị lỗi nhịp trầm trọng. Vệ Môn Thần bị bất ngờ dẫn đến thất kinh cũng phải thôi, bởi đôi mắt vàng này là nhận dạng cho đồng loại mình, có thể là của vị hoàng tử nào đó hoặc của Vệ Môn Thần khác nữa, cô ả sao có thể xuống tay khi chưa xác định rõ trắng đen.


Nhưng cơ hội không có mắt bao giờ nên không có chuyện sẽ thiên vị mà ưu ái riêng ai. Nếu Vệ Môn Thần không chớp lấy trước thì đối thủ sẽ cướp đoạt nó. Gã quái vật Tâm Nhân Ảnh này đâu phải hạng tầm thường, đương nhiên gã sẽ tận dụng ngay cơ hội Vệ Môn Thần bị mất phương hướng mà đáp trả đủ. Nhưng cách thức gã sử dụng tôi chẳng đồng tình chút nào. Gã dùng tôi như vũ khí trong tay mà quật thẳng vào Vệ Môn Thần. Chỉ trong tích tắc cả cơ thể tôi bị quăng đi một cách hung bạo về phía Vệ Môn Thần trước đôi mắt bàng hoàng của cô ả. Việc này là hết sức vi phạm nhân quyền và là sự xúc phạm ghê gớm với tôi.


Vệ Môn Thần không thể đánh trả khi thấy tôi đang lao tới. Cô ta thừa hiểu rất rõ trong tình huống này, dù có tỉnh táo đến độ nào, nếu đánh trả sẽ không tránh khỏi việc khiến tôi bị thương.


Vệ Môn Thần không muốn đả thương tôi, đành phó mặc cho cú va chạm không thể đừng được. Nhưng Vệ Môn Thần không ngờ tới rằng trong tay tôi có vũ khí, và nó chẳng khoan nhượng mà chĩa thẳng vào cô ả. Khi Vệ Môn Thần và tôi cùng nhận ra mối nguy hiểm thì đã quá muộn. Vệ Môn Thần không đủ khả năng để tránh lưỡi kiếm trong tay tôi, và tôi cũng không thể điều chỉnh nổi Kiếm Tiên.


Giá như tôi có thêm thời gian...


Khỉ thật! Tôi đã đâm trúng Vệ Môn Thần. Cảm giác bàng hoàng lúc này trong tôi thật khủng khiếp. Thứ tôi còn nhận thức được là màu máu, mùi máu, hương vị của máu hòa lẫn gương mặt thất thần của Vệ Môn Thần.


Vệ Môn Thần khẽ nhíu mày, cắn chặt răng chịu đựng. Cô ả vội nắm lấy Kiếm Tiên hòng đoạt nó khỏi tay tôi, nhưng chưa kịp động thủ thì gã quái vật Tâm Nhân Ảnh lại xốc ngược tôi giật ra, kéo theo cả Kiếm Tiên rời khỏi thân thể cô ả. Tôi nghe rất rõ tiếng lưỡi kiếm cứa rách thớ thịt dưới lớp vảy cứng của Vệ Môn Thần một cách vô cùng tàn bạo. Khoảnh khắc ấy cảm giác thật rùng mình.


Điều duy nhất lúc này tôi nhận thức được là vẻ mặt đau đớn trong bàng hoàng của Vệ Môn Thần. Nhát kiếm này dù không đoạt mạng Vệ Môn Thần ngay lập tức thì cũng khó lòng mà buông tha cho cô ả. Kiếm Tiên không phải loại vũ khí tầm thường, một khi đã chém xuống thì sự sống của nạn nhân chỉ như sợi chỉ mảnh.


Khắp lưỡi kiếm nhanh chóng nhuốm đỏ màu máu, thêm cả lớp bụi vàng sáng sáng lẩn quẩn trong nó nữa. Không rõ lớp bụi vàng sáng bay bay tà tà trên thanh kiếm đầy máu là vì sao nữa. Vệ Môn Thần thân thể đầy máu rơi xuống nhưng Bạch Nguyên đã phóng ra đỡ kịp. Còn tôi thì lần này đã bị gã Tâm Nhân Ảnh thô bạo xốc ngược, máu cũng thuận miệng mà trôi ra từ cuống họng. Vốn tưởng có cách hạ bệ được gã quái vật Tâm Nhân Ảnh, nào ngờ tình cảnh hiện tại của ba chúng tôi mới thực thê thảm.


Bạch Nguyên vội cầm máu cho Vệ Môn Thần. Tuy không có khả năng trị thương như người tộc Tiên nhưng pháp lực tạo kết giới của Bạch Nguyên không tồi chút nào. Chỉ vài cái vẩy tay của Bạch Nguyên là phong tỏa chỗ máu và khiến nó ngừng chảy. Thực ra đây chỉ là tạm thời, vết thương vẫn có thể bục ra bất kì lúc nào nếu không được sơ cứu đúng cách. Tôi còn tưởng Bạch Nguyên sẽ làm cho đống máu đó chảy ngược vào trong cơ đấy. Mấy kẻ này luôn ỷ mình có năng lực khác người nên những biện pháp sinh tồn cơ bản đều rỗng tuếch hết trơn, đến cả việc băng bó vết thương để cầm máu cũng không biết, lúc này chẳng phải cách thủ công đó hữu dụng hơn sao?


"Nàng không sao chứ?" Bạch Nguyên nhấc bổng Vệ Môn Thần lùi khá xa, rồi ra điều lo lắng khi mí mắt cô ả đang dần lờ đờ.


"Trông thần có giống như vẫn ổn không?" Vệ Môn Thần vừa thở hồng hộc vừa cười mếu. "Thần sẽ không chết dễ dàng thế, Bạch Vương đừng coi thường thần cấp cao của tộc Giáng Long vậy chứ. Nhưng xem chừng kẻ già mồm (ám chỉ tôi) kia không trụ thêm được nữa đâu. Đến cả cầm kiếm còn không nổi nữa rồi kìa."


Vệ Môn Thần là đang chửi khéo tôi đây mà. Bị đâm một nhát chí mạng như vậy đã khiến Vệ Môn Thần ghi thù thêm hận, lần này chắc chắn có chết cô ta cũng không đời nào bỏ qua cho tôi. Đổi lại là tôi cũng không đời nào bỏ qua, thậm chí còn lôi cả họ kẻ đó ra mà chửi ấy chứ.


Lão bà bà đây cũng không ngờ lại bị treo ngược một cách thảm hại như thế này. Máu lão bà vốn quý giá là thế vậy mà giờ lại như nước trong bình vỡ mà tuôn ra ào ào. Đây là quả báo với chủng loài hút máu như tôi mà.


Tôi ném ánh nhìn khinh miệt về phía gã Tâm Nhân Ảnh. Miệng tôi đã bị gã dùng máu mình bít chặt rồi nên chẳng thể nào chửi rủa thêm được gì nữa. Máu tràn qua khoang miệng nhanh chóng chảy ngược cả vào mũi và mắt tôi, đến cả tai tôi cũng ọc ọc thứ nước sánh sệt đó.  

Bình Luận (0)
Comment