Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 2: Phá Cửu Kỳ Môn Trận

Chương 52

Bóng tối vẫn bao trùm khắp nơi. Chỉ riêng loại ngôn ngữ tu ta tu ti là âm thanh duy nhất có trong này. Chúng tôi đã ở trong thông đạo này hơn hai tiếng. Cho đến giờ vẫn chưa thoát khỏi nó cũng như tìm thấy Thái tử. Thời gian càng kéo dài thì ý chí sẽ càng lung lay. Thứ bóng tối ma pháp này đích xác là vũ khí tiêu diệt mọi vương vấn trần ai như lời đồn.


Vương tử lặng lẽ thăm dò động thái của Hỏa Kỳ Lân xem nó đã tìm ra hướng thoát khỏi thông đạo chưa. Hoàng Nhãn Long kì thực cũng chẳng phải chủ nhân của nơi này, anh ta chỉ là một xác sống mà thôi.


Hoàng Nhãn Long thiểu não khi bị 'bơ', anh ta vỗ tay lên trán rồi chợt ca thán:


"Ta thích kẻ thông minh như Vương tử Việt Quốc. Ngươi có nhiều điểm rất giống ta. Bộ óc của thiên tài. Có điều... ta nằm mơ cũng không nghĩ rằng đến một ngày lại có người dùng tụ khí linh hồn của ta (Kiếm Tiên) để mở kỳ môn do chính Tam hoàng tử ta trấn giữ. Chẳng khác nào tự mình đâm vào mình. Mấy người thật là quá đáng mà."


Tôi nghe mấy lời lẽ ngậm ngùi đó của Hoàng Nhãn Long thì suýt cắn vào lưỡi, vội vàng tạ lỗi với anh ta. Tôi cũng là bất đắc dĩ thôi, trong tình huống nguy cấp ấy ngoài việc sử dụng Kiếm Tiên để đâm vào mắt gã Tâm Nhân Ảnh thì tôi chẳng nghĩ được gì cả. Ai mà biết Tam điện hạ lại ở trong này để mà tránh kia chứ... 


Trình bày một thôi một hồi tôi mới nhận ra cổ họng mình đang phát ra âm thanh ở trong thông đạo. Quái lạ! Tôi cũng đang nói thứ ngôn ngữ tu ta tu ti đó, giống như Vương tử và Hoàng Nhãn Long, tuy câu nói có hơi rời rạc và thiếu âm. Chuyện này sao có thể xảy ra, khi tôi còn chẳng hiểu nổi phải đánh vần loại ngôn ngữ tu ta tu ti này kiểu gì?


Hoàng Nhãn Long không lấy làm lạ, anh ta tặc lưỡi:


"Cô nghe được thì tất nói được, không việc gì phải ngạc nhiên."


Tôi ú ớ một hồi. Tam điện hạ nói tiếp:


"Tên nhóc Dương Tiên đó không quyết đoán cho lắm nhưng mấy thuật pháp của y lợi hại đó. Đặc biệt là bí thuật chuyển ngữ của y. Y đã dùng nó với cô, cho đến giờ thì khả năng của cô tiến bộ rất nhanh, thậm chí còn vượt xa cả giới hạn thuật pháp của Dương Tiên."


"Tôi... không hiểu gì cả..." Cái giọng tôi khi nói loại ngôn ngữ kì lạ này nghe ẻo ẻo thấy ớn.


Vương tử chậm rãi giải thích lại cho tôi hiểu. Thường lệ... anh sẽ chẳng lãng phí lời nói của mình nhiều như vậy. Vương tử vốn thuộc tuýp người vận động não bộ hơn là sử dụng mồm miệng.


"Bình thường đầu óc em cũng khá nhanh nhạy kia mà. Em không chút hoài nghi gì về những chuyện xảy ra tưởng như hoang đường ngay khi tỉnh lại ở một nơi xa lạ sao?"


 ...


"Dương Dương thừa hưởng nhiều pháp lực đặc biệt của tộc Tiên, một trong số đó là bí thuật chuyển ngữ, việc đó giúp cậu ta có thể giao tiếp được với nhiều loài sinh vật trong thiên nhiên, cũng như hiểu được ngôn ngữ riêng của họ, kể cả ngôn ngữ hình thể. Nhờ khả năng đó, khi Dương Dương cứu em trên đồi hoa Bách Mộc Thảo, cậu ta đã giúp em hiểu được ngôn ngữ của bọn ta nhanh chóng. Ta không biết em đã từng sống ở một nơi như thế nào, nhưng có vẻ như em không có khái niệm đúng đắn về thời gian. Bảo Bình à, em có biết từ lúc Dương Dương giúp em tỉnh lại cho đến khi em hoàn toàn có nhận thức kì thực đã là năm tháng chứ không phải là vài ngày như em vẫn tưởng? Trong năm tháng đó, Dương Dương đã truyền dạy cho em những kiến thức và kỹ năng cơ bản về thế giới của bọn ta. Chính vì vậy, cho đến thời điểm này, Việt Quốc binh biến hỗn loạn như vậy mà em hầu như chẳng lạ lẫm gì, ngược lại, em còn thích ứng nhanh, hành động tự phát cứ như là một cá thể thực sự được sinh ra, tồn tại, trưởng thành, và thuộc về nơi này vậy. Dương Dương còn truyền cho em nhiều cảm hứng khác, khơi gợi trong em lối suy nghĩ tích cực hơn, có cảm xúc con người hơn..."


Tôi không khỏi bối rối:


"Đợi đã... Khi Dương Dương cứu em, em đã tỉnh lại ngay sau đó, em không thể nhầm lẫn... Anh nói năm tháng là sao? Chẳng lẽ đã mất một khoảng thời gian dài như thế mà em lại không biết gì?"


Vương tử đanh giọng:


"Đừng cố chối bỏ sự thực."


Lần đầu tiên tôi thấy Vương tử độc đoán đến vậy. Bảo tôi phải tin ngay thì tôi tin làm sao được. Tôi ấp úng trong mớ hồ nghi: "Dương Dương liệu có... vô tình cứu em không?"


"Em muốn nghĩ thế nào?" Vương tử thẳng thắn hỏi.


Câu hỏi của anh ta đôi khi như mốn kê cả khối đá vào họng người khác vậy...


"Lúc đó em chỉ như một tảng bùn đất..." Tôi gắt. "Anh bảo em phải nghĩ thế nào? Rằng Dương Dương có mục đích khi cứu em ư?"


Vương tử thái độ khác hẳn mọi khi, anh hướng thẳng về phía tôi, đôi lông mày khẽ nhíu lại, ngữ khí vô cùng lạnh lùng: "Em nghĩ sao là ở em. Ta không muốn bình luận về tư cách của Dương Dương. Nhưng, ta nghi ngờ trong đêm biến cố tại Bắc Thành, ngoài ta và Thái tử ra thì Dương Dương cũng có mặt. Có thể... cậu ta đã biết em từ trước khi tìm thấy em trên đồi hoa Bách Mộc Thảo."


Tôi đứng hình trong giây lát. Vương tử đang nói đến cái hôm tôi bị tai nạn và bị kéo tới nơi này ư? Lúc đó cũng đồng thời xảy ra binh biến ở Bắc Thành, rồi Vương tử Việt Quốc phải lưu vong. Nếu Dương Dương cũng có mặt thì...


Vương tử đã nói ra thành lời một cách chắc nịch như vậy thì điều đó đồng nghĩa là anh đã có bằng chứng cho chuyện này rồi.


Đáp trả cho suy nghĩ hỗn loạn của tôi là gương mặt ơ hờ đến khó chịu. Vương tử rốt cuộc đã biết tự bao giờ, tại sao không thành thật với tôi mà cứ âm thầm suy tính mọi chuyện rồi sắp đặt theo chủ ý riêng. Tôi có thể không bận tâm không khi việc hệ trọng này liên quan trực tiếp đến tôi. Liên quan đến cả thân phận của tôi.


Tam điện hạ liền thì thào vào tai tôi:


"Chuyện này quá rõ rồi còn gì. Vương tử làm như vậy là để bảo vệ cô. Kéo theo cô vào những nơi nguy hiểm như này còn an toàn hơn khi vứt bỏ cô một mình ngoài kia cho lũ sói săn rình rập. Ngoài kia, thế giới bên ngoài ấy, vốn rất nhiễu nhương và có nhiều hạng người. Nếu thân phận cô bị bại lộ, những người coi cô là mối đe dọa chắc chắn sẽ không tha cho cô, những kẻ thèm khát khả năng của cô không đời nào để xổng con mồi. Cô thử nghĩ xem, cô không có khả năng tự bảo vệ mình, để cô một mình như đứa trẻ bơ vơ trong một thế giới lạ lẫm thì cô sẽ thế nào? Thà mang theo cô với đủ phiền phức còn hơn. Cô khác biệt với nơi này. Ngoài kia có rất nhiều kẻ tò mò và thèm khát những khả năng dị biệt của cô. Cô không thấy mình rất bất thường à? Đi qua các kết giới dễ như bỡn, nhìn xuyên màn đêm, thậm chí tốc độ còn theo kịp cả tộc Gió. Với mái tóc tộc Tiên đó, đôi mắt màu đỏ như Sa Đạ, tốc độ nhanh như tộc Gió, cô sẽ không tránh khỏi bị những kẻ đang tìm mọi cách mở cánh cửa sang thế giới thứ ba truy đuổi. Cô còn từ thế giới khác tới, nếu như những kẻ ham mê quyền năng biết được, họ sẽ không thể bỏ qua khát vọng xâm lăng quê hương của cô để tìm kiếm những chủng loài mạnh mẽ. Sao bọn họ phải làm thế? Đương nhiên vì họ muốn mạnh hơn. Và vì họ sợ những người mạnh hơn họ. Nếu họ không tiêu diệt cô thì họ cũng sẽ tha hóa cô để cô trở thành công cụ của họ, biến cô thành kim chỉ nam để truy đuổi những người giống như cô."


Rồi Tam điện hạ khẽ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt thâm sâu:


"Ta cũng sẽ làm như họ."


"Hả?" Tôi càng bần thần.


Tam điện hạ biểu tình đã gay gắt hơn:


"Cánh cửa sang thế giới khác, sở hữu nó, điều khiển nó quả là điều tuyệt vời. Nếu là ta, ta sẽ không do dự như cậu ta. Ta nhất quyết sẽ giam cầm cô, lợi dụng sức mạnh của cô để mở cửa sang thế giới khác."


Hoàng Nhãn Long đang nói những lời vô cùng tàn nhẫn nhưng lại thực tế đến lạnh người. Anh ta khoát tay khi nhìn bộ mặt tím tái của tôi:


"Sự thực là vậy đấy. Nhưng ta đã chết rồi. Còn bộ óc thiên tài này đang bị mai một và lãng phí. Giá như cậu ta biết tôn trọng giá trị của mình hơn." Hoàng Nhãn Long buông câu nói đầy ẩn ý, rồi anh ta vỗ vỗ lên người Vương tử như thể đang thương cảm lắm lắm.


Lòng tôi chợt dâng lên sự khinh bỉ nghẹn ứ cổ họng.


(...)


"Hóa ra... chuyện lại thú vị đến vậy."


Một giọng nói khác vang vọng, lúc gần lúc xa chen ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi. Người này vừa nói vừa di chuyển rất nhanh nên giọng mới có kiểu âm vực như vậy. Và mùi trầm hương này thì không thể lẫn đi đâu được. Chính là của gã người khói bí ẩn trong huyệt rỗng. Gã từ lúc nào cũng lọt vào đây và nghe hết mọi chuyện của chúng tôi. Cũng đúng thôi vì gã nói được thứ ngôn ngữ tu ta tu ti ấy mà. Nhưng mà cũng khốn thật, gã đã biết được thân phận của tôi.


Tam điện hạ nhạt giọng:


"Ngươi cũng tùy hứng quá nhỉ?"


Gã người khói cười sằng sặc:


"Lâu lắm rồi thiên hạ mới xuất hiện một kẻ thú vị như vậy, ta sao lại không bận tâm cho được. Người từ thế giới khác ư? Giật mình thật. Ấy vậy mà các người lại che dấu kĩ thế. Muốn chiếm hữu làm của riêng sao?"


Cuối cùng gã mang mùi trầm hương cũng chịu ra mặt. Sự xuất hiện của gã này khiến ai cũng có vẻ đề phòng. Những lời nói vừa rồi của gã rõ ràng là ám chỉ tôi. Và có vẻ như gã rất hứng thú với thân phận thật của tôi. Gã rình mò chúng tôi suốt mấy ngày nay, tưng đấy thời gian cũng đủ nắm được phần nào yếu điểm của từng người rồi.


Vương tử lập tức kéo tôi lùi sát vào Hỏa Kỳ Lân, thuận tiện cho tầm với của anh nhất. Anh cũng nói thêm gã người khói này là người tộc Gió – những kẻ có thể ra vào thông đạo trong mộ phần dễ dàng, và cũng là kẻ nắm giữ cánh cửa thế giới thứ ba – ranh giới giữa sự sống và cái chết. Người tộc Gió có nhịp di chuyển đến cả tộc Tiên cũng chưa chắc đuổi kịp, trên người họ luôn có mùi trầm hương, cơ thể tựa như khói. Tại sao trên người họ có mùi trầm hương thì Vương tử lý giải rằng; người tộc Gió khi muốn đi qua những không gian thuộc thế giới thứ ba như thông đạo mộ phần hay ranh giới giữa sống và chết đều phải thực hiện các nghi lễ, và các nghi lễ dù với hình thức to nhỏ thế nào cũng sử dụng trầm hương. Bởi vậy cơ thể họ luôn có khói thơm cuộn quanh tựa như nhang trầm đang đốt vậy.


Vương tử đang nói dở dang thì im bặt, bởi bàn tay còn nắm vai tôi đột nhiên co giật dữ dội. Tôi kinh hãi khi nhìn vẻ mặt đau đớn và bàng hoàng của Anh Nhi. Quả nhiên tà khí từ người tôi là tác nhân gây hại cho Vương tử, tệ hại hơn cả bị trùng độc cắn. Hỏa Kỳ Lân ngay lập tức đá hậu tôi một cú trời giáng. Tôi chỉ còn nước khụy xuống rồi ôm lấy bụng. Chân Hỏa Kỳ Lân còn có móng vuốt nữa, nó chọc thủng mấy lớp áo của tôi, may là chưa móc ra tảng thịt nào cả.


Vương tử không nói nổi lên lời, còn tôi chỉ biết nghiến răng chịu đựng. Nhưng việc này chẳng ảnh hưởng gì tới bầu không khí hiện tại.


"Xem ra các người đã vi phạm luật nghiêm trọng rồi đấy..." Gã người khói cười đểu, tiếp tục nói đầy đắc ý. "Thông đạo không phải là nơi dành cho người sống."


Khốn kiếp! Gã này đang nói cái quái quỷ gì vậy? Nói như hắn thì há chẳng phải bảo tôi với Anh Nhi đều đã chết.


Tam điện hạ gay gắt phản bác:


"Chẳng phải do ngươi chỉ đường cho họ vào đây sao? Bao nhiêu năm rồi mà cái kiểu tùy hứng của tộc Gió vẫn chẳng thay đổi."


Gã người khói dừng lại, không bay nhảy lung tung nữa. Khi gã ngưng chuyển động thì cả cơ thể của gã cũng thôi lập lờ, đám khói tụ lại màu sáp trắng như tà áo bồng bềnh. Gã quả biết khẳng định chủ quyền khi trong bóng tối ma thuật lại chỉ mình hắn là sáng rõ nhất, không bị màn đêm che khuất. Gương mặt gã đường nét vô cùng lưu manh, miệng rộng, nụ cười tinh quái.


Gã gãi cằm buông giọng đểu giả: "Ta đâu có tự ý cho họ vào đây. Khà Khà." Rồi gã đột ngột xuất hiện trước mặt tôi chỉ trong nháy mắt. Tốc độ của tên này quá nhanh, tôi không kịp nhìn thấy gì cả, đến cả mùi hương trầm cũng thoáng chốc biến mất rồi sộc lên. Gã nâng cằm tôi lên với ánh nhìn khiếm nhã: "Ta là Kỳ Hương, Vương của tộc Gió. Trên đời này người có thể nhìn thấy ta, theo kịp tốc độ của ta ngoài Thượng Tiên thì cô là người đầu tiên. Khi ở trong mộ yểm, cô đã nhìn thấy ta, chỉ riêng điều đó cũng quá viển vông rồi. Ta khá hứng thú với cô, người từ thế giới khác ạ... Chà! Mắt màu đỏ ư? Nhưng không tối tăm cuồng dã giống bọn Sa Đạ. Màu đỏ long lanh này trông rất có hồn."


Trong thoáng chốc tôi thấy tên này thực đáng sợ khi nhìn thẳng vào tôi như thế. Gã nói: "Cô đã đặt chân vào đây thì không có đường ra đâu. Kể cả có là người chết, muốn vào thông đạo cũng phải có cống phẩm."


Tam điện hạ lập tức giáng một chưởng vào mặt gã người khói. Đương nhiên gã né được. Vương tử liền kéo tôi giật lùi lại, nhưng lực không đủ, tốc độ cũng chẳng thể bằng gã, sau cùng vẫn trượt khỏi tôi.


Gã nhếch môi cười: "Ta biết Vương tử Việt Quốc có vật phẩm vô cùng giá trị rồi. Khà Khà... Nhưng ta không hứng thú với thần thú nóng nảy như Hỏa Kỳ Lân. Chi bằng ngươi để cô gái này làm cống phẩm đi."


"Nằm mơ!" Vương tử lớn giọng quát.


Lần đầu tiên tôi thấy Anh Nhi có vẻ mặt tức giận lộ rõ ra ngoài như thế. Trước giờ dù có như nào tâm thái anh cũng tỉnh táo cho tới phút chót, chưa lúc nào để lộ điểm yếu. Biểu hiện căng thẳng của anh cho thấy ý đồ của gã người khói này là chẳng tốt đẹp gì.


Kỳ Hương càng tiến sát vào tôi, vẻ mặt thì cợt nhả, nhưng giọng điệu rất hống hách:


"Ở đây, không có quyền được lựa chọn. Chỉ có thể bị chọn."


"Được!" Tôi gầm lên. "Cống phẩm thì cống phẩm. Ta làm"


"Hửm?" Kỳ Hương liếc xéo tôi một cái, cơ hồ không tin.


"Này! Đó là đường chết đấy." Tam điện hạ căng thẳng nói. "Còn kinh khủng hơn cả chết. Giao dịch với tộc Gió thì kể cả chết cô cũng thuộc sở hữu của họ. Một khi giao dịch được thiết lập, không gì có thể can thiệp được."


Anh Nhi thực sự đã giận đến mức mất kiềm chế. Anh bảo tôi im miệng và đứng tránh sang một bên.


Nhưng tôi sẽ không làm thế. Trong đầu tôi lúc này không hề có hai chữ 'do dự'.


Lồng ngực tôi như sắp nổ tung. Tôi cố nói thật nhanh để không ai biết mình đang run. "Tôi chấp nhận làm cống phẩm cho anh."


"... Nghiêm túc à? Nhưng không cứu nổi gã cưỡi con thú xấu xí kia đâu." Kỳ Hương hất cằm về phía Vương tử, chậm rãi nhắc lại.


Tôi thề là mình đã lôi đủ cả mười mấy đời tông ti nhà gã đốn mạt này ra để chửi rủa. Tôi còn muốn móc mắt, moi tim gã ma giáo này ra cho chó gặm. Có điều, CPU của tôi lại nhanh chóng thiết lập dữ liệu khác. Tuy chưa hình dung được rõ về mộ phần và quy luật của tộc Gió hay thế giới thứ ba, nhưng rõ ràng tôi đã thấy Thái tử trong này và cậu ta chưa chết. Kỳ Hương chắc chắn biết cách tới chỗ Thái tử nhanh nhất. Cái giá này đáng để trao đổi.


Tôi tránh ánh mắt tên đại ma giáo để mình vững tâm hơn, lớn giọng thách thức:


"Tôi là cống phẩm. Đổi lại... dẫn chúng tôi tới chỗ Thái tử. Ngay bây giờ!"


Lý Nhật Du

Bình Luận (0)
Comment