*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor + Beta: Kamiya457Đi đường tắt cả ngày lẫn đêm không ngơi nghỉ, vượt qua con dốc Mạt Hà Sơn Lĩnh, rạng sáng hôm sau Phương Quân Càn cuối cùng cũng đã đến biên giới Uy Tang.
Quy mô của căn cứ quân Uy Tang khó có thể hình dung nổi nổi… không phải diện tích chiếm đóng rộng lớn mà là vũ khí sinh hóa do Uy Tang nghiên cứu đã phát triển đến mức khiến con người ta phải căm phẫn. Tây Đức, Hoa Kỳ cùng các cường quốc khác không dám xem thường thực lực quân sự của Uy Tang phần lớn chính là do sợ hãi kiêng dè cái căn cứ quân sự vi khuẩn đáng sợ này…
(Ta để vi khuẩn thay vì dùng từ virus vì bản gốc ghi là vi khuẩn, với lại virus và vi khuẩn vốn là 2 thứ khác nhau. Tham khảo giải thích tại đây: http://www.cuocsongviet.com.vn/index.asp?act=detail&mabv=9563&/Su-khac-biet-giua-vi-khuan-va-virus-la-gi.csv )
Quân Uy Tang sau khi xác định được mục tiêu liền bắt đầu sử dụng đạn pha loãng nửa kim loại, T dược, còn một loại khác nữa dành cho những nước nhỏ nhưng lại có dân cư đông đúc, chỉ cần giảm ít lại số lần sử dụng loại đạn T dược nồng độ cao, lợi dụng lúc trời mưa liền dùng đạn T dược… Vi khuẩn gây bệnh đều là những căn bệnh truyền nhiễm không có thuốc chữa như dịch hạch, dịch tả, thương hàn, sốt rét, thán thư…
(Đạn T dược: theo ta nghĩ đạn này là đạn trộn lẫn giữa kim loại và vi khuẩn gây bệnh rất nguy hiểm)
(Thán thư: bệnh nhiệt thán, xảy ra ở trâu, bò, ngựa)
Bọn Uy Tang tỉ mỉ gia công chế tạo đạn vi khuẩn, tất cả đều là những căn bệnh truyền nhiễm có tính lây lan cao, khả năng tử vong cũng rất lớn. Một người thanh niên bình thường khỏe mạnh thế mà chỉ trong vòng hai, ba ngày sẽ nhân tâm suất suy kiệt, xuất huyết mà tử vong… lòng người lo sợ… nhìn tới cái chiến dịch đầy máu tươi này lại càng khiếp sợ… dường như có một mùi thối rữa tanh hôi của xác chết tràn ngập trong không gian của căn cứ.
(Nhân tâm suất suy kiệt: do tim đại khái bị suy kiệt)
Tiếu Khuynh Vũ vừa bước vào nơi này liền cảm thấy như bị áp lực. Không phải sợ hãi, mà cứ như là bị trói buộc bởi các linh hồn… có biết bao nhiêu sinh mệnh già trẻ lớn bé đã kết thúc tại cái đài thí nghiệm sáng chói kia.
Y không dám nghĩ, lại không đành lòng nhìn… Lớp kem trơn bóng trắng mịn màu bạc kim loại sáng bóng trên đài thí nghiệm vẫn còn sót lại mùi của Formalin… Nơi này chính là địa ngục không có ánh mặt trời.
Đến lúc y mở mắt ra thì thấy tên Nhân Dụ Xuyên Cẩn đang dùng ánh mắt khiến cho người ta kinh tởm đánh giá, dò xét y… giống như linh cẩu, kên kên xâu xé thi thể, ăn một cách tham lam.
“Tiếu Tham mưu trưởng quả nhiên là danh bất hư truyền…” Nhân Dụ Xuyên Cẩn dùng ánh mắt vô sỉ nhìn y, ánh mắt ấy cứ như một đôi bàn tay đang len lỏi sờ khắp cơ thể, từng tấc từng tấc một.
Thảo nào ca ca dù chết cũng vẫn muốn có được y. Một tên nam nhân có ánh mắt tinh tường nhất định sẽ không bỏ qua y. Uy Tang không phải là nước không có người hảo nam sắc, sở thích của chính T phủ đại thần lại càng ghê tởm hơn, hắn cũng dần tập mãi thành thói quen… nhưng mà cái kiểu mặc những bộ Kimono vừa diêm dúa lẳng lơ lại vừa nặng nề, đã thế còn trét đầy mấy cái bột phấn của bọn kỹ nam căn bản là không bằng y, một thân bạch y thanh tuyển, đôi mắt thanh viễn như sơn….
(Bạch y thanh tuyển: gần giống bạch y bất nhiễm bụi trần)
(thanh viễn như sơn: thanh sạch như núi xa)
(Tên này tả cái quái gì coi mà khó giải thích quá, mà hắn khen Khuynh Vũ như vậy không biết nên tức hay nên vui đây… X-()
乔振宇 Kiều Chấn Vũ ‘s Hoàng cung
“Chúng ta nói về vụ giao dịch đi…” Nhân Dụ Xuyên Cẩn không bao giờ chấp nhận y từ chối lời đề nghị của mình, vỗ vỗ tay vài cái, căn phòng bên trái liền mở ra. Một sĩ quân y với cái áo khoác màu trắng bưng ra cái khay y tế. Bên trong khay là cái áo trẻ em màu lam của tiểu Dịch, quần áo vốn sạch sẽ giờ đây đã dính đầy bụi đất và rách nát.
(Sĩ quân y: tên này là tên thiếu tá nhưng là bác sĩ, thuộc quân y nên ta gọi ngắn gọn là sĩ quân y cho rồi)
Tiếu Khuynh Vũ không hề chạm vào mấy cái quần áo mà chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn vào Nhân Dụ Xuyên Cẩn “Đừng cho ta xem mấy cái thứ này, ta muốn tận mắt nhìn thấy nó còn sống…”
“Ách… được thôi…” Nghĩ rằng y cũng không giở ra thủ đoạn gì, lại bị ánh nhìn của Tiếu Khuynh Vũ dọa sợ, Nhân Dụ Xuyên Cẩn liền nhanh chóng huýt sáo ra hiệu, cánh cửa ngăn cách gian mật thất liền mở ra. Hai tên sĩ quan đem tiểu Dịch gần như hôn mê bất tỉnh đi ra…
“Tiểu Dịch!” Tiếu Khuynh Vũ xông lên đẩy tiểu Dịch ra khỏi vòng kìm hãm cũa bọn sĩ quan Uy Tang. Tiểu Dịch bên trong tấm đệm màu trắng trông thật gầy gò, đầu thì gục sang một bên.
…
Nếu không phải là nó còn chút hơi thở yếu ớt, y chắc chắn sẽ nghĩ nó đã…
“Các người đã làm gì nó?” Cứ tưởng rằng y sẽ rống lên nhưng không, thanh âm của Tiếu Khuynh Vũ rất bình tĩnh lại khiến cho Nhân Dụ Xuyên Cẩn hơi sợ hãi, vẻ mặt có vẻ không chịu được.
“Nó không chịu ăn cơm, rõ là bọn ta không có ngược đãi nó…” Tiếu Khuynh Vũ thận trọng bắt mạch, tâm trạng lo lắng tạm thời dịu xuống… may là nó chỉ vì bị tuột huyết áp mà bất tỉnh thôi. Vuốt ve khuôn mặt gầy yếu của tiểu Dịch, Tiếu Khuynh Vũ âm thầm nói “Tiểu Dịch… ca ca sẽ sớm đem ngươi ra ngoài…”
Nhìn thấy thái độ của Tiếu Khuynh Vũ có vẻ mềm đi, Nhân Dụ Xuyên Cẩn ra vẻ đứng đắn mà đưa ra bản hiệp nghị “Tiếu Tham mưu trưởng, ngươi cần phải hiểu…. Tiếu Dịch là đệ đệ duy nhất của ngươi, một đổi một, chúng ta đại Uy Tang đế quốc luôn luôn công bằng biết phân biệt phải trái…”
Tiếu Khuynh Vũ thoáng cười lạnh, nụ cười mang theo một chút khinh bỉ, tựa như một cây bạch mai nở rộ giữa chốn huyền nhai lạnh lẽo trong mùa đông khắc nghiệt… lạnh đến thấu xương nhưng cũng xinh đẹp đến mê người.
(Huyền nhai: Vách núi đen, cao và dốc)
Một kẻ có kinh nghiệm chinh chiến sa trường như Nhân Dụ Xuyên Cẩn vậy mà vẫn bị y nhìn đến sợ hãi, bàn tay cầm bản hiệp nghị không kìm chế được mà run rẩy.
Nghĩ lại thì chính mình còn nắm giữ nhược điểm của y, vậy thì cần gì phải sợ chứ! “Hắc hắc, nếu như Tham mưu trưởng không đồng ý, ta cũng không dám chắc đệ đệ yêu quý của ngươi sẽ bị gì…”
“Ta đồng ý.” Tiếu Khuynh Vũ cắt ngang lời hắn nói “Nhưng ta muốn thấy chính người của ta mang nó về Ngọc Tuyên.”
Chỉ cần có thể ra khỏi căn cứ quân sự này bình an, y tin Lưu Sở Phi có thể đưa tiểu Dịch trở về an toàn… Tới đó có Phương Quân Càn và Nam Thống Quân bảo hộ là yên tâm rồi.
“Không thành vấn đề! Tiếu Tham mưu xin hãy ký tên đi!” Nhân Dụ Xuyên Cẩn hai mắt tỏa sáng. Rất nhanh, rất nhanh hắn sẽ hoàn toàn có được thứ mà ca ca hắn chưa bao giờ chiếm được, Hoa Hạ mỹ nhân!
(Hoa Hạ: Tên của Trung Quốc ngày xưa)
Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên nhìn qua một lần bản hiệp định với dòng chữ đỏ, tự nguyện hiến thân cho thí nghiệm vi khuẩn.
Phương Quân Càn, chỉ mong… ta còn có thể…
Ngòi bút lướt qua tờ giấy thô ráp, ba chữ đoan đoan chính chính viết xuống một phần bên B. Nhân Dụ Xuyên Cẩn nhanh chóng lấy lại bản hiệp định “Ha ha ha!! Hảo! Tham mưu trưởng quả là người sáng suốt! Xin hãy chờ ở đây một chút!”
.