Editor: Tuyết LâmBeta: Tuyết LâmVô Song vì che dấu đỏ nốt chu sa trên trán nên ban ngày dùng lụa mỏng che lại, nói với mọi người là ngày đó sơ ý bị thương, buổi tối trở lại phòng ngủ thì sẽ tháo xuống, màu sắc đỏ thắm ôn nhu từ nốt chu sa thê diễm ngay lập tức lộ ra, mỹ lệ động lòng người.
Cửa sổ nửa khép, gió đêm lùa vào làm lay động những sợi tóc mềm mượt buông xõa trên vai y, hương hoa đào thơm mát nhàn nhạt từ cơ thể y không ngừng lan tỏa, Phương Quân Càn nhìn y có chút ngây người, bất tri bất giác hỏi: “Vô Song, ngươi và Hoàn Vũ đế kỳ thật vốn là tình nhân có phải không?”
Vô Song giật mình, chậm rãi ngẩng đầu.
“Phải” – thanh âm không lớn nhưng vô cùng kiên định.
“Quả nhiên là như thế a~ ” Phương Quân Càn trong tâm cảm thấy một trận sung sướng. Thấy Vô Song nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc, Phương Quân Càn vội vã giải thích.
“A, là như thế này, trước kia khi học lịch sử ở trường ta có cùng các giáo sư khác tranh luận về quan hệ của ngươi và Hoàn Vũ đế, đám người cổ hủ kia vẫn cứ khăng khăng nói quan hệ của các ngươi chỉ là minh quân hiền thần, lần biểu lộ đó ở Kim Loan điện cũng chỉ là kế sách chiến thuật, nhưng ta và Khuynh Vũ thì không nghĩ vậy. Ta tin tưởng Hoàn Vũ đế ở trước Kim Loan điện không ngại thiên tử trên cao cùng cùng bá quan văn võ kiên định lặp lại ba lần một câu “Bản hầu ái mộ Vô Song công tử” quyết không Xuất phát từ mưu kế sâu xa mà chỉ là đường đường chính chính biểu lộ ái ý...”
Phương Quân Càn có một chút đắc ý, hắn cùng Khuynh Vũ quả nhiên đã không nói sai, Vô Song cùng Hoàn Vũ đế bên ngoài là quan hệ quân thần nhưng bản chất chính là một đôi tình nhân yêu nhau say đắm trong thời buổi loạn lạc...
“Hắn rất ngốc...” Vô Song tựa hồ tại nhớ lại, khóe miệng dần dần câu lên thành một nụ cười mỉm xinh đẹp mỹ miều, nghĩ đến thân ảnh kiệt ngạo ngông cuồng của người nọ, trong tâm liền trỗi lên cảm giác ấm áp nhu tình.
Phương Quân Càn nghe thế liền nói tiếp “Hoàn Vũ đế không phải ngốc, hắn chính là yêu ngươi đến phát điên, kỳ thật, hắn ở trước kim điện hướng ngươi biểu lộ tấm chân tình cũng là do bị ngươi bức đến mức không còn biện pháp, hắn thật sự sợ hãi sau này mãi mãi sẽ cùng ngươi chia cắt…”
“Hắn... thật sự như thế sao?” – ánh mắt của Vô Song có chút bi thương xao động.
“Kỳ thật, từ lúc hai người các ngươi gặp nhau trên cầu nhân duyên thì hắn đã quyết định không muốn giấu diếm gì nữa rồi, nhưng dù ngay cả khi trời xanh làm chứng, cành đào ước hẹn, khăn đỏ định tình thì hắn đối với tâm ý của ngươi vẫn còn e ngại... Hắn sợ một khi hắn thật sự ở trước mặt ngươi thổ lộ ngươi sẽ nổi giận mà nhất quyết cự tuyệt hắn, thế nên hắn đành bày ra hạ sách, dùng tất cả mọi thứ để đánh cuộc một lần…”
Tầm mắt của Vô Song từ từ ngưng tại trên mặt Phương Quân Càn, y chầm chậm hỏi: “Chuyện này…chắc trong sử sách không thể nào có ghi chép lại chứ?”
Phương Quân Càn giật mình rồi mỉm cười tà mị “Khuynh Vũ của ta vẫn sắc sảo như thế nha...” – thần thái hệt như Hoàn Vũ đế năm xưa.
Vô Song im lặng nhìn hắn một lúc lâu, cực lực áp chế sự rung động trong lòng, cố gắng dùng ngữ khí bình thản nhất để nói: “Ngươi đến đây lúc nào?”
“Ha, tiểu tử này nhớ Khuynh Vũ của hắn đến điên rồi, vì thế ta muốn trao đổi với hắn một chút, bảo hắn đem ba giọt máu tươi nhỏ vào Khuynh Càn lục cho ta hoán hồn gặp ngươi, đổi lại ta sẽ giúp hắn nhanh tìm lại được Khuynh Vũ của hắn, tên nhóc đó không cần suy nghĩ lập tức gật đầu đồng ý ngay.” – hắn nói vô cùng thích ý.
Vô Song biết rõ quá trình chiêu hồn có bao nhiêu hỗn tạp thống khổ, không đơn giản như hắn đang bông đùa...
Hoàn Vũ đế dang tay, nhẹ nhàng đem Vô Song ôm siết vào lòng...
“Khuynh Vũ, ta đến rồi...” – âm thanh ôn nhu chất chứa tình cảm sâu nặng không một ngôn từ nào có thể diễn tả nổi.
Vô Song cảm thấy trên mắt có chút cay cay, hơi ấm quen thuộc, nụ cười quen thuộc, tất cả đều quen thuộc đến mức gần như bức y phát điên, trong phút chốc không còn suy nghĩ được bất cứ điều gì đã bám chặt lấy hắn, lệ châu từng giọt từng giọt tràn ra không dứt.
Hoàn Vũ đế khẽ cười, có trời mới hiểu nỗi những đau khổ hoài niệm quyến luyến trong lòng bọn họ là nhiều đến mức nào...
Ngàn năm luân hồi, thương hải tang điền (biển xanh thành nương dâu), hồng hoang xoay chuyển, thân xác sớm đã hóa thành tro bụi, linh hồn bất diệt không ngừng quyến luyến chấp niệm chốn hồng trần trải qua ngàn năm cách trở giờ phút này lại còn có thể ôm nhau.
Tâm nguyện đã thực hiện xong, bao nhiêu năm chờ đợi đằng đẵng rốt cuộc cũng có được kết quả, y đã không còn tiếc nuối bất cứ điều gì…
Hoàn Vũ đế tựa cằm lên bờ vai nhỏ gầy mong manh của ái nhân, trong lòng không ngừng cảm thán…
Khuynh Vũ vẫn như trước một thân hoa đào thơm mát, hô hấp trầm ổn nhẹ nhàng của y vang lên bên tai, da thịt mềm mại mát lạnh ở ngay trước mắt, đây không phải là một giấc mơ, trong tay hắn đang ôm thực sự là cơ thể của Khuynh Vũ…y… thật sự đang ở chỗ này... ngay trong vòng tay hắn….
Thời gian ngưng đọng, Hoàn Vũ đế mỉm cười ngọt ngào hạnh phúc.
“Khuynh Vũ, lần này chúng ta sẽ đi cùng nhau, có được không?”
Vô Song ngẩng đầu, đôi mắt long lanh trong suốt ngân ngấn những giọt lệ châu…Ôn nhu chứa đầy tình cảm…
Vô Song hơi ngẩng lên hôn vào làn môi mỏng hơi hé ra của hắn, thấp giọng nỉ non: “Được, chúng ta cùng nhau rời khỏi...”
Hoàn Vũ đế cầm lấy bàn tay đang không run rẩy của y, đặt lên đó một nụ hôn nồng thắm …
“Khuynh Vũ của ta...”
Vô Song ngã đầu vào vai hắn nhỏ giọng thì thầm: “Ngươi cũng là…Quân Càn của ta…”
Ý thức dần dần hỗn độn nhưng cũng trở nên nhạy cảm dị thường, trong xa xa, có tiếng ca mờ ảo cùng mùi thơm hoa đào lượn lờ kéo tới...
Gió mãnh liệt vút qua bên tai, mái tóc dài đen mượt của Vô Song bị hất lên tán loạn.
Trong hư vô có chất lỏng trong suốt ẩn hiện trên mi ai, uốn lượn rơi rơi theo những cánh hoa đào, nước mắt đau thương rơi xuống nền tuyết trắng, trên Tụ Thủ nhai, nơi vườn đào giữa mùa đông rét buốt, ta và ngươi âm dương cách biệt… hóa ra…ký ức đó thoáng cái đã trải qua ngàn năm…cuối cùng…lại một lần nữa có ngươi bên cạnh...
Lần này, tuyệt đối sẽ không buông tay...