*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nàng dụi dụi mắt tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một Băng Động.Chết tiệt, chỉ vì con nhok hồ ly đó!!! Nào là muốn cho ta cuộc sống tốt đẹp hơn, nào là chống ế,... thật ra chỉ muốn chọc cho ta tức chết mà!!!
Lại nhìn quanh đây một cách hiếu kỳ, lẩm bẩm:
- Nơi này cũng không tệ đâu à...
Cạnh bên nàng có một cô gái tầm tầm 8 tuổi đầu đang cười đùa nãy giờ, chắc chắn là nhok hồ ly rồi đây. (Tác giả:Chứ còn ai trồngg khoai đất này)
Còn có một cô gái đang bất tỉnh, khoảng 10 tuổi, đây hẳn là nô tì của nàng, Hạ Đào.Nhok hồ ly cười hì hì:
- Cứ gọi ta là Thiên Dạ, để đền bù ta sẽ làm ám vệ cho ngươi!!!!
Vừa mới dứt lời nhok liền biến mất làm cho nàng tức giận muốn chết trước. Sau một hồi mới đành đoạn lay lay Hạ Đào tỷ tỷ dậy.Nàng đang bị kẹt trong cơ thể bé gái 5 tuổi nên hơi khó khăn cho khá nhiều việc quan trọng nhất là đi xử lý con hồ ly đó
Aaaa! Nàng quên mất nàng đang ở trong hang của Huyết Băng Linh, sát thủ số một ở Đông đại lục ( đc lượm về ấy mà), 36 tuổi rồi đây mà còn đẹp như hai mươi thui ấy!!!!
Đẹp mà phải nói là đẹp lồng lộng, đẹp lồng lộng, cuốn hút quằn quại,...!!!<3
-Aaaaa!! Thật là nản quá đi mà!!!- Ủa mới nhắc tào tháo tào tháo phi tới rồi à?
Nhìn qua thì đúng là như vậy, đôi mắt biên biếc xanh, làn da trắng nõn nà như quả trứng mới bóc, vận một thân Huyết Y lãnh đạm, mái tóc bung xoã được cột bằng một mảnh vải trắng hơi sờn cũ cũ...Nàng co lạnh, lờ đi, chú tâm vào việc suy nghĩ làm cách nào mà Huyết Băng Linh cô cô lại sống được đến giờ nhỉ??? Cái gì chũng phải hỏi mới biết được:
- Huyết Băng Linh cô cô à, người không cảm thấy lạnh sao?
Cô cô liền cúi đầu xuống, véo má nàng, cô cô đúng thật là khinh người mà!!! Rồi mới cưng nựng nói:
- Ngươi thấy lạnh à? Ta đã sớm luyện được Vô Xúc Giác rồi, không còn thấy lạnh mặc dù nhiệt độ dưới một trăm độ hay thấy nóng khi nhiệt độ lên tới hơn một trăm nghìn độ!
Nàng đưa mắt nhìn lên đầy trầm trồ, lại hỏi một câu lớn hơn và quan trọng hơn:
- Vậy tại sao người lại nhận nuôi ta?
Huyết Băng Linh nở một nụ cười thật nhẹ, đứng phắt dậy:
- Vì ta thích!!!
Nàng dù gì kiếp trước cũng đến 29 rồi nha, nên trên đời này nàng biết rõ, cái gì cũng có nguyên do của nó, liền chạy đến trước mặt của Huyết Băng Linh cô cô, sắc mặt hơi trầm xuống.Dù là đang ở hình dạng của bé gái 5 tuổi đáng yêu nhưng khi dùng thủ thuật tra khảo đáng sợ này thì cũng không kém phần uy quyền. Đôi mắt tròn tựa như có một sức mạnh huyền bí âm thầm mà uy hiếp, cả giọng nói cũng người lớn:
- Ta biết trên đời này không có gì là miễn phí, không cái gì là làm không có mục đích, ngay cả đi nhặt một đứa bé về cũng có nguyên do là lấy làm vui cho tuổi già thì hà cớ gì cô cô lại nhặt một đứa bé không rõ lai lịch, vô năng, vô tri. Mà trong khi đó bên ngoài người còn có rất nhiều đối thủ đó nha!!!
Bất ngờ thay, tuyệt chiêu thần chết của nàng chỉ đủ đẩy lùi cô cô vài bước, sau đó người đã hoàn toàn hồi phục, hơn nữa còn ngồi cười ha hả nữa chứ:
- Hahahahaha! Thật thú vị,không hổ danh là con gái của tỷ tỷ ta à!
Nàng nhíu mày, thu lại quyền năng, ngồi bệt xuống, hơi sốc:
- Tỷ tỷ của người?
Cô cô gật đầu, đi tiếp lên vài ba bước rồi ngồi xuống một tảng băng thấp, hoặc đúng hơn là dựa vào, đôi mắt đẹp hướng lên trời rơi vào một tảng băng tuỳ tiện nào đó:
- Tỷ tỷ ta là Lan Cẩm Vân, cũng là mẹ ruột của ngươi, hai chúng ta từng là sát thủ nổi tiếng oang oang, không ai không biết, tình tỷ muội của bọn ta, một bước lợi nhuận cũng không có. Dù cũng là cô nhi, không máu mủ ruột thịt với nhau nhưng chúng ta đã vốn biết mình đang nằm ở một vị trí an toàn trong tim cả hai. Cho đến khi Nguyệt Tân Danh, tức là cha ngươi bây giờ cướp tỷ tỷ của ta đi...
Dừng lại một quãng, Huyết Băng Linh nhẹ nhàng hít thở thật sâu rồi tiếp:
- Nhưng thật đáng tiếc làm sao, tỷ tỷ ta đã yêu nhầm người, năm mà tỷ gặp hắn, hắn hẹn ước chỉ yêu mình tỷ ta, hẹn sẽ không màn danh lợi mà bảo vệ tỷ, hẹn không yêu thêm một ai khác. Nhưng cuối cùng thì sao chứ hả? Tỷ tỷ ta vì hắn mà hút độc Âm Dương Vân tóc hoá bạc, tổn thọ mười năm
hơn nữa võ công lại bị mất hết. Hắn không chỉ không yêu nàng mà còn khinh bỉ nàng, còn hành hạ nàng, còn cưới thêm 5 tì thiếp và đổi cả chính thê, còn đày nàng vào Cấm Phủ, hại nàng phải chịu hết không biết bao nhiêu là khổ nhọc. Đến khi Chính thê của Nguyệt Tân Danh là Nhị phu nhân đổ tội cho nàng tội Mưu sát mẹ chồng( dù chưa có chết) hắn biết mà vẫn tỉnh queo như nai nhìn đèn nhìn nàng bị hoả thiêu.Nàng tức giận đến hộc máu dậm chân, đứng lên mà chống nạnh:
- Sao trên đời này lại có cái thứ
người không ra người còn hơn cả súc sinh thế này chứ!!!Huyết Băng Linh thở dài nhìn xoáy vào nàng:
- Ta có lòng tin ngươi có thể trả thù cho tỷ ta vì vậy ta sẽ luyện tập cho ngươi!!!
Nàng nhè nhẹ gật đầu, hai tay nắm thành quyền gầm lên đầy phẫn uất và nổi giận:-
Ta nguyện không đội trời chung với Nguyệt Gia!!!!!!Đó
không phải là cảm xúc của nàng mà là thương cảm của Nguyệt Thiên Thư dành cho mẹ nàng.Câu Chuyện Cũng Từ Đó Mà Bắt Đầu