Khuynh Quốc Nương Tử Ta Từ Nơi Khác Đến

Chương 18


Nguyệt Lam tròn mắt, cả người đơ ra.

Hai mươi ba năm cô chưa từng được một người con trai ôm gần như vậy ngoại trừ những người trong gia đình.

Có chút ngượng ngùng, cô vỗ vỗ lưng y:
- Ngài đừng đụng tay đụng chân, người ta nhìn vào....!sẽ nghĩ bậy.
Y vẫn không thả ra, ôm cô càng chặt, hai cánh tay to lớn bao bọc lấy cơ thể nhỏ bé của cô:
- Ta tưởng nàng không trở lại đây nữa, ta tưởng nàng sẽ ghét ta, nhưng bây giờ có thể gặp lại, ta rất vui.
Cả gương mặt xinh đẹp của cô nóng bừng lên vì lời thả thính vụng về của y, trong lòng thật sự vui mừng, cô cũng nhún chân ôm ôm lại y:
- Được rồi, ngài ôm ta chặt quá.
Cung Dịch Nguyên Cố nới lỏng vòng tay ra, nhưng vẫn không chịu rời, y hơi cúi người:
- Nàng có trở về nơi đó nữa không?
Gương mặt thon gọn trắng trẻo, những ngũ quan tựa cẩm ngọc quý giá.

Đôi mắt đan phượng cùng hàng lông mày cong dày, mũi cao môi mỏng, quả thực phải gọi ba từ đại mỹ nhân.

Nam nữ nhìn vào đều muốn xiêu vẹo, gãy thành tám khúc chứ đừng nói gì đến cong.
Nguyệt Lam rời vòng tay y, đến bên ghế ngồi:
- Ta....!có thể.
Rồi cô vội chuyển đề tài:
- Ngươi ở đây sao?
Căn phòng không quá lớn, chỉ là mấy mảnh vảo chống thấm được dựng lên cùng khung gỗ đơn giản, giữa phòng là để một cái bang với vài cái ghế, nhìn tấm bản đồ ghim trên bàn có lẽ đây là phòng hội họp.

Xung quanh chỉ là vài thứ vũ khí và áo giáp, thêm một cái bàn làm việc nhỏ.

Phía sau bức bình phong màu xám là giường.
Cung Dịch Nguyên Cố cũng không làm khó cô, bước đến:
- Ta ở đây, nàng tạm thời ở lại đây một đêm, ngày mai ta bảo Tình Quân đưa nàng về Đinh vương phủ.

Tình Hương từ khi nàng rời đi cứ khóc suốt, ai dỗ cũng không được.
Khả Nguyệt Lam ngước lên nhìn y, đôi mắt tỏ ra sự thất vọng:
- Ngài còn muốn tiến quân? Qua hôm nay ngài còn chưa rõ hay sao? Ngài không phải đối thủ của Tiên hoàng, chắc chắn sẽ có một ngày ngài bị giết.

Dừng lại đi, đừng tiến quân nữa.

Cung Dịch Nguyên Cói chắp tay ra phía sau, quay người đối lưng với cô:
- Việc gì ta phải tin lời nàng nói?
Khả Nguyệt Lam tức giận đứng dậy:
- Ngài không tin tuỳ ngài, ta lo lắng cho ngài bị hắc hoá mới đến đây, đi ngày đi đêm không dám nghỉ ngơi, chỉ vì muốn ngài đừng làm những chuyện này nữa.

Ta nói cho ngài biết Cung Dịch Nguyên Cố, nếu hôm nay ta không đến, Nhậm Anh sẽ trúng độc mà chết, bốn vạn quân của ngài cũng sẽ chôn thây ở Cửu Giang này.
Nói xong cô đi đến định ôm con sói nhỏ đi:
- Ta mặc kệ ngài, ngài chết thì kệ ngài.

Đồ cứng đầu.
Y vội vàng kéo nàng lại:
- Nàng muốn đi đâu? Nàng trở về Trúc Sơn viện?
Khả Nguyệt Lam bị làm cho tức giận đến phát khóc, vùng ra khỏi tay y:
- Ta đi đâu kệ ta, ta trở về Trúc Sơn viện cũng mặc ta.
- Được, ta rút quân.

Chỉ cần ta đồng ý rút quân là nàng ở lại phải không? Tình Quân.
Nghe tiếng gọi, Tình Quân nhanh chóng có mặt:
- Tam vương gia có gì căn dặn?
Tay nắm chắc tay cô, ánh mắt thâm thuý, đôi lông mày khẽ cau lại, y nói:
- Ra lệnh quân lính muộn nhất trưa mai lên đường trở về Đông Cương.
Tình Quân ngạc nhiên, liền nói:
- Vậy.....
Y liền gắt:
- Ta nói ngươi không nghe?
Tình Quân im lặng, cúi đầu nhận lệnh rồi đi ra ngoài.

Bấy giờ y lau đi hàng nước mắt của cô, nhỏ nhẹ:
- Ta rút quân, nàng ở lại được không?
Lửa giận đang bừng bừng trong bụng bỗng nhiên bị dập tắt, Nguyệt Lam tỏ ra vui mừng:
- Ngài nói thật sao? Vậy tốt quá rồi!
Vậy tốt quá rồi, y sẽ không phải tứ mã phanh thây nữa.

Chuyện tiếp theo đây là không cho y gặp nữ chính, nếu gặp nữ chính chắc hẳn sẽ nổi thú tính mà cướp đoạt nữ nhân.
Cung Dịch Nguyên Cố thở phào nhẹ nhõm, thả tay cô ra, đi ra sau bức bình phong thu dọn lại giường:

- Nàng cũng nên nghỉ ngơi đi.
Nguyệt Lam ôm cái balo to của mình lại bàn mở ra lấy điện thoại xem giờ.

Mấy ngày nay cô phát hiện vài chuyện kỳ lạ.

Đó chính là điện thoại của cô sử dụng thế nào vẫn không hết pin, vẫn dừng ở số 100%, đèn pin cũng thế, hai đêm liền cô soi đường ngựa chạy nhưng vẫn hiện ba cục.
- Mười giờ hai mươi tư phút.
Cô lẩm bẩm, rồi nói:
- Tam vương gia, chỗ tắm rửa chỗ nào?
Cô lôi bộ đồ trong balo ra rồi đi ra phía sau bức bình phong hỏi y, Cung Dịch Nguyên Cố lắc đầu:
- Không có nơi tắm rửa, đều ra giếng hết.

( Cái giếng này là giếng tắm rửa giặt đồ, giếng bỏ độc là giếng lấy nước để ăn uống.)
Cô như muốn bị doạ sợ, nhăn mặt:
- Ta không thể ra giếng được.
Một nơi lộ thiên như thế, cô lại là nữ nhân.

Có chết cũng không dám ngồi đó giặt đồ huống gì tắm rửa.
Y dừng tay trải nệm, suy nghĩ một lúc:
- Ta có nơi này khá kín đáo nhưng mà không phải trong doanh trại.
Một lúc sau hai người một ngựa đến bên một bờ suối, nước chảy róc rách trong đêm nghe khá vui tai.

Tiếng côn trùng rả rích xung quanh trong những bụi cỏ.

Cung Dịch Nguyên Cố đỡ cô xuống ngựa rồi nói:
- Đây là một nhánh nhỏ của sông Cửu Hoàng Giang, nước ở đây khá ấm, trời khuya như vậy có thể tắm được không sợ lạnh.
Khả Nguyệt Lam thò tay xuống, ngạc nhiên:
- Là mạch suối nước nóng.
Cô thích thú, nhìn xung quanh có mấy tảng đá lớn, cô tìm một tảng đá rồi nói:
- Ngài không được nhìn ta đâu đấy.
Vẫn không thể tin tưởng được người ngồi trên bờ, cô liền tháo dải lụa trên tóc xuống đi lại, y né tránh:
- Nàng làm gì?

Nguyệt Lam nhún vai:
- Bịt mắt ngài lại, tránh trường hợp ngài nhìn trộm ta.
Y ngoan ngoãn ngồi im cho cô bịt mắt, xong rồi cô ôm quần áo khô cẩn thận xuống nước.
Không tồi, nước không quá cao, chỉ đến bụng.
Cô cản thận nép sau tảng đá lớn rồi đặt quần áo sạch lên mấy tảng đá nhỏ tránh ướt.

Làn nước âm ấm len lỏi qua da thịt kiến cô thoải mái, cởi hết y phục trên người ném qua một bên, cô thoải mái ngâm người.

Ánh trăng khuyết ba mươi soi bóng xuống mặt nước, lấp lánh như muốn hoà vào cơ thể trắng trẻo của cô.
Cung Dịch Nguyên Cố ngồi trên bờ, chống tay hơi ngửa người ra đón nhận gió thu.

Tiếng côn trùng, lá câu xào xạc, hương thơm của thuyền trăng yên ả toả sáng mơ hồ.

Nước róc rách chảy từ mạch lên, phía bên kia tảng đá một cô nương đang tắm, khẽ khuấy động trong suối.
Nàng trở lại rồi.
- Tam vương gia.
Nguyệt Lam cảm thấy im ắng, hơi đáng sợ, tưởng y đã rời đi nên gọi thử:
- Hử?
Cô đã an tâm, y vẫn còn ở đây, nhẹ giọng hỏi:
- Ngài.....!ngày năm tiến cung phải không?
Cung Dịch Nguyên Cố vẫn giữ vững nét mặt, trả lời:
- Đúng.
- Ngài sẽ xin ban hôn với Âu tiểu thư phải không?
Nghe giọng cô có chút yếu ớt, thoáng buồn.

Trong lòng y như có lông ngỗng khảy qua, hơi khó chịu:
- Nàng biết?
Nguyệt Lam tựa lưng vào tảng đá, khẽ đập đập mặt nước:
- Ừ, ta biết nên mới hỏi.
Y không trả lời câu hỏi của cô, mà lại chuyển qua đề tài khác:
- Ta vốn đang nghi ngờ tại sao nàng lại biết những chuyện xảy ra của ta.

Có phải thế giới của nàng sống có thể nhìn thấy tương lai, hay là như ta nghĩ.

Vốn nơi ta sống là được tạo nên?
Khả Nguyệt Lam cắn cắn môi, đứng lên một tảng đá lau khô người rồi mặc y phục vào, cẩn thận lên bờ.

Cung Dịch Nguyên Cố ngồi đó, bạch y lả lướt dưới ánh trăng.

Cứ như một con nai lạc đàn, một tiên nhân lạc hội đến nơi này.


Mỏng mạnh, một cảnh phong tình đẹp đẽ.
Tại sao nam nhân lại có gương mặt này cơ chứ?
Cô đến bên cạnh y:
- Ngài nói đúng, ta biết về ngài, nhưng chỉ có một chút ít.
Cô biết nhiều về vị hoàng đế và mỹ nữ kia hơn.

Bây giờ nếu theo nguyên tác chắc chắn Vũ Hoài Thương đã biết thân phận của Cung Dịch Nam Dương rồi.
Cung Dịch Nguyên Cố đưa tay tháo dải lụa trên mắt xuống, ngước nhìn cô:
- Ta đang rất tò mò tại sao nàng đến được đây.
Nguyệt Lam đưa tay kéo y đứng dậy, ôm quần áo bẩn đi ra chỗ ngựa:
- Chuyện dài lắm, từ từ ta kể cho ngài nghe.
Hai người lên lưng ngựa, Khương cũng chậm rãi bước từng bước rời đi.

Y ngồi phía sau bao bọc cô vào lồ ng ngực, ấm áp.

Nguyệt Lam cũng từ từ kể:
- Lúc đó vốn ta không tin vào mấy loại chuyện này, nhưng đến khi ta bị một tai nạn tưởng chừng như sẽ chết.

Khi tỉnh lại thì nằm trong rừng trúc rồi bị đàn sói tấn công, sau đó là gặp ngài.

Còn lúc ta rời Đinh vương phủ trở về thì cũng như bình thường.

Nơi đó.....!rất khác với nơi này.

Không có vua quan, nam nữ bình đẳng, một thế giới cho dân, do dân và vì dân.
Y nghe xong thì liền hỏi:
- Nàng ở đó làm gì?
Khả Nguyệt Lam nở nụ cười, nắm dây cương ngựa cùng y, tự hào kể:
- Ta á? Ta ở nơi đó làm về kỹ thuật, về máy móc.
Cô không biết giải thích làm sao cho y hiểu, đành nêu ví dụ:
- Giống Cửu vương gia thích những loại kỹ thuật, chế tạo ấy.

Còn ta là người sửa chữa, bảo dưỡng, nói chung là về những thứ đó, nhưng chỉ một loại thôi.
Cung Dịch Nguyên Cố nhớ lại, quả là cô cùng Nhậm Anh tạo ra thuyền dây cót, nếu áp dụng nó vào quân đội làm tàu chi3n thì sao nhỉ?
------
Tuyết Gia: Sẽ có một ngày Nguyệt Nhi sẽ biết ngươi lợi dụng nàng ấy\=))))
Mỹ nam Nguyên Cố: Ngươi cút!
Tuyết Gia:.........( nhanh chóng xoá bản thảo chương tiếp theo viết lại.).

Bình Luận (0)
Comment