Khuynh Tẫn Thiên Hạ

Chương 107

Ngay sau khi Tiếu Khuynh Vũ quát một tiếng “Dám!” đầy uy lực, tất cả tiểu lâu tử sĩ nhất tề xông lên, gươm giáo tuốt trần, sắc lạnh kinh người, ngay lập tức dàn trận hình vòng cung trấn giữ đại môn tiểu viện.

Không cần nói nhiều, cũng không thoái lui, càng không nhượng bộ, đó chính là nguyên tắc làm việc bất di bất dịch của hộ vệ tiểu lâu.

Chỉ cần là mệnh lệnh của chủ nhân, không cần suy tính đúng sai hơn thiệt, họ ngay tức khắc thi hành không chút chậm trễ.

Như ngay lúc này, dù đối thủ có là Ngự lâm quân do Hoàng đế đích thân sai sử, họ cũng không hề chùn bước!

Chỉ thấy kiếm ảnh đao quang loang loáng như chớp lóe, tử sĩ tiểu lâu đồng loạt xông lên tấn công, giằng co quyết liệt.

Nhất thời hiện trường hỗn loạn đến cực điểm!

Nhất thời không khí căng thẳng đến nghẹt thở!

Tất cả như bị nén chặt trong một quả cầu nộ khí, áp khí, chiến khí đang trương lên cực đại, chỉ cần một tác động nhỏ liền lập tức bùng nổ!

Phương Giản Huệ từ xưa đến nay chỉ quen ăn chơi hưởng lạc, sung sướng an nhàn, chưa bao giờ đối diện hiểm nguy, huống hồ một trận động đao sử kiếm đầy chiến ý như lúc này. Không phải là những mỹ chiêu hảo thức diễu võ dương oai ở hội săn bắn hoàng gia, cũng không phải như những buổi thao luyện uể oải lấy lệ, chỉ cần hết thời gian lập tức ngừng lại thường thấy.

Đây mới thực sự là đầu đao mũi kiếm, là chân tài thực học!

Đao đối đao, kiếm chọi kiếm, gay gắt giằng co, đằng đằng sát khí, cơn cuồng nộ ngùn ngụt tỏa ra trong kiếm khí, trong huyết tinh tanh nồng không thể che giấu nổi!

Phảng phất như chỉ cần ai đó một lời khó nghe, lập tức sẽ bùng nổ cơn giận lôi đình, dụng toàn lực xé đối phương thành từng mảnh nhỏ, nát tan thành vụn cám.

Tử sĩ dưới trướng Tiếu Khuynh Vũ có ai là không thân kinh bách chiến? Có ai là chưa lấy một chọi trăm? Có ai không phải là binh sĩ dũng mãnh, gan dạ, thiện chiến? Chẳng cần động thân, chẳng cần lên tiếng, chỉ cần sự tinh nhạy cường ngạnh, quyết tuyệt lạnh lùng, cương như sắt, rắn như đồng toát ra trong tư thế, dáng điệu cũng đủ tràn ngập mùi vị của tử vong!

Với một kẻ quanh năm chìm đắm trong lạc thú, trác táng ăn chơi như Phương Giản Huệ thì làm sao có thể chống đỡ nổi sát khí giết người ấy?

Phương Giản Huệ mồ hôi ướt đẫm lưng áo, ngay cả nói cũng không thể lưu loát được nữa, lưỡi líu lại, run rẩy lắp ba lắp bắp: “Tiếu… Tiếu Khuynh Vũ… Ngươi… ngươi… thật… thật sự… to gan kháng chỉ… sao…?”

“Tiếu mỗ không cố ý kháng chỉ!” – Vô Song công tử tao nhã rũ nhẹ tay áo, cảm giác dường như một mạt bụi trắng như tuyết lấp lánh bay lên.

Y trước sau vẫn bình thản tự nhiên, không chút bối rối, chỉ nhẹ nhàng như muốn phân trần: “Chỉ cần Điện hạ lui binh, Tiếu mỗ lập tức tự giác đến trước Hoàng thượng thỉnh tội. Quyết không làm khó dễ cho Điện hạ!”

Không biết vì nguyên nhân gì, rõ ràng, Tiếu Khuynh Vũ ngồi đó, trên luân y, rõ ràng còn thấp hơn bả vai người khác…

Nhưng mà, Phương Giản Huệ lại có cảm giác rất xác thực rằng, y đang từ một nơi nào đó rất cao nhìn xuống mình.

Loại cảm giác này rất kỳ lạ, cũng không hề có lý do gì cụ thể. Nhưng mà, Phương Giản Huệ lại cảm thấy nó rất thật, thật như thể thực tế trước mắt là như vậy, khiến cho gã mất hết tinh thần, không thể chịu nổi.

Mà, càng nghĩ, lại càng thấy uất hận dâng trào!

Gã là ai chứ? Chính gã mới thực sự là Thái tử Điện hạ danh chính ngôn thuận đương triều kia mà! Vậy mà tại sao, tại sao chỉ có kẻ tàn tật ấy được Phụ hoàng tín nhiệm, văn võ bá quan trong triều không ngớt ngợi khen, và còn vô số con người tài ba kiệt xuất cam lòng quy phục dưới trướng?!

Lòng ghen tỵ như ngọn lửa âm ỉ phút chốc thổi bùng lên thiêu đốt đầu óc gã, như một con bạc thua cháy túi, cay cú đến mụ mẫm, điên cuồng dốc toàn bộ vốn liếng cược một ván cuối cùng, được ăn cả ngã về không!

“Tiếu Khuynh Vũ bao che phản đảng tức đồng mưu phản nghịch! Loạn thần tặc tử, thần gặp thần tru, người gặp người giết! Xông lên hết cho ta!”

Tiếu Khuynh Vũ biết. Xem ra… chuyện binh khí tương tranh là vô phương tránh khỏi!

Máu sẽ đổ, huyết sẽ tràn… Chỉ không biết đêm nay, đại môn tiểu viện sẽ nhuộm hồng máu ai?

Vô Song công tử vừa toan hạ lệnh đại khai sát giới, đột nhiên đâu đó phía sau lưng Ngự lâm quân truyền đến một tiếng hô: “Khoan!”

Tiếu Khuynh Vũ cả người chấn động! Đó là… đó là thanh âm quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn được nữa!

Y bán tín bán nghi nhìn về hướng phát ra giọng nói, Ngự lâm quân lục tục tách ra, nhường một khoảng đường lớn. Nơi ấy liền xuất hiện thân ảnh một người, quả đúng là Phương Quân Càn!

Lúc này… chẳng phải hắn đang nằm trên giường của tiểu lâu say giấc ư? Làm sao lại xuất hiện ở nơi đây chứ?

“Bổn hầu rõ ràng không ở trong tiểu lâu, thỉnh Thái tử điện hạ nhìn thật kỹ. Tiếu thừa tướng hoàn toàn không bao che phản thần, người mà các vị muốn bắt chính là ta, Phương Quân Càn, không nên ép buộc, gây khó dễ cho người không liên quan như vậy!”

Phương Quân Càn bệnh nặng vừa xuống giường, ngữ khí có phần hư nhược vô lực, nhưng dù vậy, Ngự lâm quân vẫn không dám làm càn.

Bao phủ thân thể bệnh nhân suy yếu không mấy sức lực là sự uy nghiêm không cần khoe mẽ, bất khả xâm phạm, đó là phong tư lỗi lạc, khí độ bất phàm của một chiến tướng tuyệt thế thiên hạ, khiến cho hết thảy binh sĩ ở đó cảm thấy choáng ngợp, trong lòng nhất thời liên tưởng đến dáng cao sơn sừng sững ngút tầm mắt.

Nếu bỏ đi thân phận cùng lập trường, kỳ thực đối với mỗi binh sĩ Ngự lâm ở đây, có ai là không giữ trong lòng vài phần ngưỡng mộ sùng kính đối với Phương Quân Càn Phương tiểu hầu gia?

Anh Vũ hầu bình thản bước xuyên qua một rừng thương mâu giáp trụ sáng lòa, tiến thẳng đến trước mặt Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ.

Lưng ưỡn thẳng, dáng hiên ngang, phong độ bất phàm, khí chất trác tuyệt của hắn hoàn toàn không giống một người đang sắp trở thành tù nhân, mà ngược lại, rất giống một Đại nguyên soái trang nghiêm kiểm duyệt trăm vạn hùng binh trước khi xuất trận.

Hắn hạ người xuống, đôi nhãn thần minh triết mà tà mị ngời sáng tinh quang nhiếp hồn đoạt phách: “Khuynh Vũ, ta đã về đây!”

Vô Song công tử thở dài một hơi, ánh mắt vốn tĩnh lặng như nước hồ thu bây giờ chỉ tràn ngập ưu tư lo lắng.

“Huynh… lẽ ra không nên xuất hiện!” – Để lộ bản thân, chắc chắn chỉ có con đường chết.

“Ta nên… Không, ta phải xuất hiện mới đúng!” – Bởi vì, không thể làm liên lụy…

Tiếu Khuynh Vũ thoáng chút trầm mặc: “Làm sao tỉnh lại được?”

Phương Quân Càn gượng cười đau khổ: “Đêm nào ta cũng gặp phải ác mộng, ngủ làm sao đây?” Cừu này, hận này, chỉ có dùng máu mà rửa cho sạch, cho dù có điểm thêm bao nhiêu nhu hương trữ thần đi nữa cũng là vô dụng.

Chẳng qua… Lần này đi, có thể sẽ là… vĩnh quyết…

Bốn mắt nhìn nhau.

Tiếu Khuynh Vũ bị ánh mắt chứa đầy đau đớn thê lương mà lạnh lùng quyết tuyệt của hắn làm cho chấn động, bị thôi miên đến tê dại ý thức.

Đến khi hoàn hồn, y mới nhận ra đôi môi đang bị thiêu đốt bằng hơi thở bỏng rẫy của Phương Quân Càn – nóng rực như lửa, bạo liệt mạnh mẽ, tham lam siết chặt không để y có cơ hội kháng cự, nhưng đồng thời cũng hàm chứa nỗi hoang mang tuyệt vọng cùng chờ đợi ngóng trông không thể nói ra thành lời, mãi dây dưa, mơn man ve vuốt đôi môi như cánh hoa đào mỏng manh hàm tiếu, nửa là luyến lưu, nửa là thống khổ…

Khuynh Vũ, nghe thấy không?

Ta sẽ nói với huynh lời cáo biệt.

Môi quấn quýt môi, lưỡi ôm ấp lưỡi thầm gửi trao vuốt ve an ủi, tha thiết ôn nhu, lưu luyến không rời…

Bao nhiêu nhớ nhung, chờ đợi của một đoạn duyên tình vô vọng, chú định bi thương…

Bao nhiêu nồng nàn, say đắm của một mối cảm tình cấm kỵ, vĩnh viễn không có kết quả…

Nhưng mà…

Cho dù biết rõ, tình yêu sẽ không có kết quả, hai người ấy, vẫn sẽ lựa chọn cùng nhau bước vào tử cục này…

Hẳn là phải miệt thị, hẳn là phải khinh bỉ, hẳn là phải giễu cợt mới phải… Vậy mà, tận mắt chứng kiến cảnh bội nghịch luân thường kia, mấy trăm binh sĩ khôi giáp sáng choang, thương mâu khí giới lại nhất tề lặng phắc như tờ, tiếng châm rơi cũng có thể nghe được.

Bởi vì…

Kỳ thực… cũng là vì yêu nhau mà thôi.

Lưu luyến rời môi, Phương Quân Càn cũng nới lỏng vòng tay ôm.

Lui về phía sau vài bước, hắn đứng lại.

Ngưng mắt chăm chú nhìn bạch y công tử tiêm trần bất nhiễm, Phương Quân Càn cất giọng bình tĩnh, rành rọt từng chữ:

“Phương Quân Càn, chết cũng không tiếc!”

Tiếu Khuynh Vũ không đáp, chỉ ngẩng đầu lặng lẽ nhìn hắn, đôi môi xinh đẹp nhẹ nhàng mím lại, ánh mắt thăm thẳm tĩnh lặng như nước chảy, tận đáy mắt sâu vời vợi chợt lóe lên một chút mê mang khó lòng diễn tả…

“Thái tử Điện hạ!” – Phương Quân Càn xoay người, nở nụ cười.

Nụ cười mang vẻ thản nhiên như không của bậc đại hiền, đạm định điềm tĩnh của bậc đại trí, tiêu sái khoáng đạt của bậc chính nhân quân tử xem cái chết nhẹ tựa lông hồng.

“Chúng ta đi thôi!”

Hắn nói xong, vẫn giữ nguyên nụ cười như vậy ung dung tiến lên phía trước, không hề quay đầu nhìn lại.

Tiêu tiêu sái sái mặc người đóng gông, khóa xích.

Sau khi tống Phương Quân Càn vào thiên lao, Phương Giản Huệ mới nhớ lại lời dặn dò của Phụ hoàng trước lúc dẫn quân tầm nã: bắt được Phương Quân Càn rồi không cần giao cho Hình bộ, lập tức nhốt vào tử lao, bí mật xử tử.

Lúc đó, Phương Giản Huệ còn ngây ngốc hỏi lại một câu: khi nào hành hình?

Gia Duệ đế trầm mặc trong giây lát: giờ Tý đêm nay, dạ thâm nhân tĩnh lập tức động thủ, tuyệt không được để lâu!



Cũng ngay lúc đó, tất cả tử sĩ tiểu lâu nhận được một mệnh lệnh, là do Vô Song công tử đích thân hạ lệnh, tuyệt đối bí mật, tuyệt đối đảm bảo, chỉ được thành công không được thất bại:

Cứu Phương Quân Càn.

Tử sĩ dưới trướng Tiếu Khuynh vũ hết thảy đều là cao thủ đệ nhất đã trải qua vô số huấn luyện và khảo nghiệm năng lực bằng thực chiến mà tuyển chọn. Cả đời này bọn họ chỉ có duy nhất một chủ nhân, tự nguyện trung thành tuyệt đối với chủ nhân ấy, và… đương nhiên… chỉ có nhất nhất tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân ấy, không cần biết, cũng chẳng cần suy xét mệnh lệnh đó có hợp lẽ thường hay không hoặc là phi lý, mâu thuẫn đến nhược nào…

Vì, chủ nhân của bọn họ luôn luôn đúng.

Lao thúc hỏi: “Không biết tử sĩ khi nào thì xuất phát?”

Tiếu Khuynh Vũ trả lời quyết đoán:

“Ngay bây giờ!”
Bình Luận (0)
Comment