“Đệ muội??? Quái vật này sao???”
Lời Ngụy Quang Hàn vừa nói ra miệng liền lập tức hối hận, bởi vì thân thể người nọ trong lòng hắn run rẩy nói cho hắn biết lời của hắn lại tổn thương y.
Trong con ngươi của Tần Vô Phong hiện lên một tia sáng quỷ dị, có chút nghi hoặc, hắn còn chưa hỏi ra miệng, lập tức nghe thấy —-
“Khuynh nhi không phải quái vật.”
Tần Vô Song giống hệt Tần Vô Phong, khuôn mặt lạnh tanh, từng chữ từng chữ nói.
“Y là người ta yêu nhất.”
Tần Vô Song sau khi nói xong, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Vân Khuynh trong lòng Ngụy Quang Hàn.
Lúc này Vân Khuynh từ từ nhắm hai mắt, nước mắt trong suốt liên tục rơi xuống.
Y biết ở trước mặt ba nam nhân rơi lệ là biểu hiện của kẻ yếu, hơn nữa cũng rất mất mặt, thế nhưng, thế nhưng, y hôm nay, thực sự là nhận hết khuất nhục.
Hình dạng mình bị người khác tiết ngoạn, dĩ nhiên bị Vô Song và đại ca thấy...
Sau đó, y phải đối mặt với bọn họ như thế nào đây???
Ngụy Quang Hàn nghe Tần Vô Song nói, nheo lại đôi mắt đỏ máu, câu môi:
“Ngươi là tướng công của Minh Tuyên??? Đáng tiếc, Minh Tuyên y yêu chính là ta.”
Tần Vô Song mím chặt môi:
“Thê tử của ta chỉ có một, hắn họ Vân danh Khuynh.”
“Ha ha ha ha.”
Ngụy Quang Hàn điên cuồng cười lớn:
“Y lừa ngươi, y là Lạc Minh Tuyên... Chính miệng y đã từng nói yêu ta.”
Giờ khắc này, Vân Khuynh thực sự rất muốn rất muốn chết đi, Ngụy Quang Hàn, đích thật muốn đem toàn bộ hạnh phúc của y hủy diệt.
“Đủ rồi.”
Tần Vô Phong lạnh lùng mở miệng cắt đứt bọn họ, con ngươi hờ hững của hắn khi nhìn thấy Vân Khuynh run rẩy trong lòng Ngụy Quang Hàn thì lướt qua một tia thương tiếc.
“Vô Gian vực chủ ‘Diêm La’, ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng thả đệ muội của ta???”
Ngụy Quang Hàn đưa tay nâng lên một lọn tóc đen thùi sáng bóng của Vân Khuynh, đặt tới bên môi, nhẹ nhàng hôn lên:
“Một người mỹ lệ như thế, thân thể mỹ lệ như thế, các ngươi nghĩ, ta sẽ đơn giản nhường đi ra ngoài sao?”
Hai gò má Tần Vô Song lập tức vặn vẹo, người khác khen Vân Khuynh hắn tự nhiên vui vẻ, thế nhưng...
Nếu như sau khi người khác nhìn sạch thân thể Vân Khuynh rồi mới khích lệ, hắn chắc chắn nổi giận.
Đó là người của hắn, Vân Khuynh là của hắn.
Gân xanh trên trán hắn nhảy mạnh, tay hơi giơ lên, lập tức muốn động thủ, lại bị người ngăn trở.
Hắn ngẩng đầu, là Long Liễm đứng một bên, Long Liễm nhìn Tần Vô Phong nói với Tần Vô Song:
“Nhị thiếu gia, lòng của ngươi rối loạn, tất cả nghe lời đại thiếu gia phân phó thì hơn!!!”
Tần Vô Song hiểu rõ, cái này, có lẽ đây là nguyên nhân Tần Vô Phong muốn cùng hắn đến cứu Vân Khuynh!
Đáng tiếc, Tần Vô Song và Long Liễm cũng không biết, tâm của Tần Vô Phong, cũng rối loạn.
“Cho dù ngươi là ‘Diêm La’ của ‘Vô Gian luyện ngục’... Ở chỗ này...”
Tần Vô Phong lạnh lùng bá đạo mà ngạo nghễ nhìn Ngụy Quang Hàn:
“Ở chỗ này, tại địa bàn của Tần gia, ngươi vẫn như cũ không hề có phần thắng!!! Bốn người hộ vệ của ngươi đích xác lợi hại, chỉ là, thiên ngoại hữu thiên, lúc này bọn họ đã lên đường... Lẽ nào ‘Diêm La’ ngươi là muốn cùng bọn họ, đi đến cõi âm một chuyến làm Diêm La thực sự sao???”
Dáng tươi cười trên mặt tuấn mỹ đến yêu dị của Ngụy Quang Hàn vỡ tan, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Thiên Địa Huyền Hoàng của ta...”
Tần Vô Phong coi như không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, như trước lạnh lùng:
“Xem ra ngươi thật sự là muốn động thủ. Như vậy, liền động thủ đi!”
Trong bàn tay thon dài của hắn ngưng tụ nội lực, hướng về phía tường đá bên thân đánh tới, sau một trận âm hưởng sụp đổ, toàn bộ mặt tường nổ tung, một vài hòn đá rơi tại chỗ, một ít lại bay đến chỗ khác.
Bức tường vỡ tan, phạm vi bốn phía rộng hơn rất nhiều.
Hai đội ‘Phong’ ‘Vũ’ của Tần gia ẩn trong tối, cùng phối hợp với Long Liễm và Tần Vô Song nhảy về hai bên đằng sau Tần Vô Phong, chỉ để Tần Vô Phong một người ngạo nghễ đối lập với Ngụy Quang Hàn.
Cho dù là thập diện mai phục, Ngụy Quang Hàn cũng không cảm thấy một điểm sợ hãi.
Hắn càng không muốn mất mặt trước mặt Vân Khuynh, tiếp tục ôm Vân Khuynh, tay phải hắn vung lên lập tức xuất hiện binh khí đoạn nhận Tình Sinh của hắn.
Vân Khuynh bị hắn ôm vào trong ngực sâu sắc cảm thụ được hàn ý dày đặc từ đoạn nhận toả ra.
Tần Vô Phong cùng Ngụy Quang Hàn hết sức căng thẳng.
Hai người hầu như trong cùng thời khắc nhảy lên, ‘Khanh’ một tiếng, Tình Sinh trong tay Ngụy Quang Hàn va chạm với thiết phiến ( quạt sắt) đen tuyền trong tay Tần Vô Phong, thậm chí còn phát ra tia lửa.
Nương theo lực đạo, hai người nhẹ nhàng xoay tròn, lại rơi xuống.
Đây chỉ là bắt đầu, là thử.
Nhưng cho dù chỉ là thử, cũng khổ cho Vân Khuynh vẫn bị Ngụy Quang Hàn ôm ở trong tay, y không có nội lực hộ thể, mà khí lưu sản sinh khi hai người va chạm lại phi thường mạnh mẽ.
Ngụy Quang Hàn nội lực thâm hậu, có thể tự nhiên hộ thể, lúc này hướng về cao thủ như Tần Vô Phong, hắn cũng không thể phân tâm chiếu cố Vân Khuynh, trong nháy mắt ngay khi đầu ngón chân của hắn rơi xuống đất, Vân Khuynh rên lên một tiếng đau đớn, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, lác đác bay lên không trung giống như hồng mai.
“Khuynh nhi...”
Tần Vô Song cũng không nhịn được nữa, từ xa xa nhảy đến trước mặt Ngụy Quang Hàn, nhanh chóng đoạt lấy Vân Khuynh bị bọc trong chăn bông.
Ngụy Quang Hàn vì do Vân Khuynh hộc máu mà sợ run, dĩ nhiên bị Tần Vô Song dễ dàng đoạt người.
Trở lại ôm ấp quen thuộc, Vân Khuynh không tự chủ được rụt lui trong lòng Tần Vô Song, chậm rãi mở một đôi mắt còn mang lệ châu, lạnh lùng nhìn Ngụy Quang Hàn:
“Ngụy công tử còn nhớ đánh cược ba ngày của chúng ta???”
Hai gò má của Ngụy Quang Hàn hơi vặn vẹo:
“Nhớ kỹ.”
Khi đó, hắn quá tự tin, quá tự phụ.
Đối phương, so với tưởng tượng của hắn lợi hại hơn.
Trong đôi mắt được nước mắt cọ rửa đặc biệt trong suốt của Vân Khuynh mang theo hận ý:
“Như vậy, hôm nay, Ngụy công tử có phải là nên đúng hẹn thả ta đi không???”
“Ta...”
Ngụy Quang Hàn rất muốn đổi ý, hắn lúc đó, là cho rằng đối phương không tìm được họ mới nói như vậy, hắn căn bản không có ý muốn buông tha Lạc Minh Tuyên —- Vân Khuynh!!!
Nhưng kiêu ngạo của hắn, nguyên tắc của hắn không cho phép hắn phủ nhận.
Vân Khuynh hừ lạnh một tiếng, không hề nhìn hắn.
Mà là nâng tay nhìn Tần Vô Song, ôn nhu như ngày xưa, nhẹ giọng nói:
“Vô Song, mang ta trở lại.”
Những lời này, khiến tâm của Ngụy Quang Hàn giống như bị hung hăng đánh trúng một quyền, bước chân của hắn lảo đảo, lui về phía sau một bước.
Trong mắt Tần Vô Song và Vân Khuynh lúc này chỉ có hai người, hoàn toàn không nhìn đến phản ứng của Ngụy Quang Hàn và sắc mặt xanh đen của Tần Vô Phong:
“Được.”
Tần Vô Song sau khi trả lời, cứ như vậy ôm Vân Khuynh nhảy lên rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Ngụy Quang Hàn còn thất hồn lạc phách nhìn bóng lưng bọn họ.
Tần Vô Phong hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt che lấp màu sắc mờ mịt, nói với Long Liễm:
“Ngươi mang theo ‘Phong’ ‘Vũ’ hai đội quay về Tần phủ.”
Nói xong, ngón tay thon dài trắng ngần của hắn chậm rãi xẹt qua thiết phiến trong tay, nói với Ngụy Quang Hàn:
“Hiện tại, chỉ còn lại chúng ta, chân chính chiến đấu, vừa mới bắt đầu!!!”