Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 138

“Vậy đại ca dự định làm như thế nào???”

Khó cả đôi đường, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể trở thành toàn vẹn đôi đường???

So với việc thái tử bị tìm được, danh dự của ‘Bách Hiểu Lâu’ hình như là quan trọng hơn.

Tần Vô Phong trầm ngâm một lúc lâu:

“Để ‘Bách Hiểu Lâu’ đi tra tin tức của Hiên Viên Trần Vũ cho Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong, chúng ta về Tần phủ.”

Vân Khuynh nhíu chặt lông mày:

“Này... Nếu như thái tử tỉnh lại trong tay bọn họ vậy phải làm sao???”

Nói vậy, thái tử điện hạ chẳng phải là yêu...

Khụ khụ, cho dù không tính đến ‘Tình ti’, nếu nhị hoàng tử và tam hoàng tử, hạ độc thủ với thái tử điện hạ đang hôn mê bất tỉnh thì sao???

Tần Vô Phong vươn tay sờ sờ đầu y, ôn hòa lắc đầu:

“Không sao, Vân nhi, chẳng lẽ ngươi quên, Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong đang ở trong Tần phủ, cơm nước của bọn họ đều là do chúng ta cung cấp, muốn để thái tử không tỉnh lại còn không dễ dàng sao???

Vấn đề lớn nhất, chính là sợ nhị hoàng tử và tam hoàng tử sẽ ra tay với thái tử, lại giá họa cho Tần phủ...

Thế nhưng, sự tình đã đến nước này, ta sẽ tăng thêm người theo dõi bọn họ, bảo hộ thái tử, hẳn là có thể...

Chỉ cần Long Dạ và Long Liễm có thể đúng lúc mang thái tử phi đến, Hiên Viên Trần Vũ thuận lợi tỉnh lại, chúng ta sẽ không cần lo lắng thêm.”

Vân Khuynh suy tư nửa ngày, y phải thừa nhận, biện pháp Tần Vô Phong nói, hình như là biện pháp tốt nhất hiện nay.

“Ân, còn có Lam Hiên, hắn vẫn ở bên thái tử điện hạ, hẳn là có thể tránh cho trạng huống bất ngờ phát sinh.”

Tần Vô Phong gật đầu:

“Nhưng là, còn có chút chuyện tương đối phiền phức, chính là rốt cuộc phải để Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong tìm được Hiên Viên Trần Vũ ở nơi nào...”

Dù sao, Tần gia biểu hiện ra ngoài cùng với quan viên lớn nhỏ trong Giang thành, đều là đang lao lực dùng tất cả lực lượng cũng không tìm được Hiên Viên Trần Vũ...

“Nếu như ‘Bách Hiểu Lâu’ trực tiếp nói cho Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong, Hiên Viên Trần Vũ đang ở ‘Hồi Xuân đường’, nhị hoàng tử và tam hoàng tử tất sẽ hoài nghi Tần gia...”

Vân Khuynh mím môi, không nghĩ tới y nhất thời cao hứng đi xem một khối đất trống, tùy tiện cứu một người, dĩ nhiên rước lấy nhiều phiền toái như vậy cho mọi người.

“Đại ca, ta nhớ kỹ, địa phương chúng ta cứu thái tử điện hạ, là ở ngoại ô Giang thành???”

Tần Vô Phong gật đầu:

“Đúng, là ở ngoại ô, ở chỗ chúng ta chọn làm cô nhi viện.”

Đôi mắt Vân Khuynh lóe lóe, chậm rãi cong môi:

“Đại ca, ngươi có thể chuyển thái tử điện hạ tới Lâm thành không, hoặc là trấn nhỏ bên cạnh Giang thành???”

Lông mày của Tần Vô Phong giãn ra, lập tức hiểu ý Vân Khuynh.

Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong tuy là rất nôn nóng tìm Hiên Viên Trần Vũ, nhưng chỉ tìm người ở trong Giang thành và phụ cận Giang thành, không làm ầm lên, có rất nhiều địa phương nhỏ cũng không biết quan phủ đang tìm người.

Nếu như đem Hiên Viên Trần Vũ đưa tới địa phương đoạn tuyệt với nhân thế bên cạnh Giang thành, như vậy, có thể coi là có người vô ý cứu Hiên Viên Trần Vũ, lại không biết người bên ngoài đang tìm Hiên Viên Trần Vũ, cực kỳ hợp tình hợp lý.

Tần Vô Phong nhíu mày:

“Đưa Hiên Viên Trần Vũ đi có chút phiền phức...

Thế nhưng, đêm nay để Long Kính và Lam Hiên thử chuyển hắn đến Cô Sa trấn bên cạnh Giang thành xem...

Những người ở đó có chút quái dị, không thích tiếp xúc với người ngoài, cũng có thế lực nhất định, có thể thừa thụ hai vị hoàng tử tức giận...”

Suy nghĩ một chút, Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong tìm Hiên Viên Trần Vũ lâu như vậy cũng không thấy, tất sẽ cho rằng có người cố ý chứa chấp Hiên Viên Trần Vũ.

Cứ như vậy, lúc tìm được Hiên Viên Trần Vũ, bọn họ nhất định sẽ trách tội người cứu Hiên Viên Trần Vũ.

Cô Sa trấn có thể coi là bồng lai tiên cảnh nửa khép kín, bí ẩn gần như là ẩn cư, mặt khác nơi ấy, còn có cao thủ.

Chí ít, mấy năm trước, các vị các trưởng lão Tần gia trên danh nghĩa oai phong một cõi này, đều ở nơi đó ẩn cư, trải qua sinh hoạt nhàn hạ thoải mái.

Hơn nữa, nơi ấy, không chỉ có mấy lão đầu này, còn có tri kỷ bạn tốt của họ, một đám gia hỏa lớn tuổi, tùy tiện lôi ra một người, ở trên giang hồ đều là nổi danh.

Đến lúc đó, nếu như Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong có thái độ bất kính, vậy chỉ sợ có hại là bọn họ.

Hoàng tử??? Hoàng tử thì sao, mấy lão đầu này căn bản là không để vào mắt.

Kỳ thực Tần Vô Phong vốn cũng không muốn làm phiền các lão nhân trong trấn kia, chỉ là thời gian cấp bách, cao thủ của ‘Bách Hiểu Lâu’ phải ở trong thời gian hữu hạn lấy được hành tung thái tử đưa cho Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong, bọn họ căn bản không có thời gian chuyển Hiên Viên Trần Vũ đến địa phương xa hơn.

Trong thời gian hữu hạn, xung quanh Giang thành, xem ra cũng chỉ có Cô Sa trấn là có khả năng chống đỡ tai họa như vậy.

Cho nên, Tần Vô Phong chỉ phải lựa chọn đem Hiên Viên Trần Vũ chuyển đến Cô Sa trấn.

Chỉ là, quấy rối bọn họ, cũng phải trả một cái giá tương đương...

Nghĩ vậy, Tần Vô Phong có chút đau đầu, đám lão đầu kia, không biết lại muốn dùng chiêu gì vội tới kiếm chuyện với hắn...

Dưới đáy lòng thở dài, hắn cũng không nói chuyện này cho Vân Khuynh.

Vào đêm, Tần Vô Phong mang Vân Khuynh rời khỏi ‘Hồi Xuân đường’ trở lại Tần phủ.

Mà Long Kính là dẫn Lam Hiên, mang theo thái tử Hiên Viên Trần Vũ, phi thường nguy hiểm tránh thoát lục soát toàn thành, thành công rời khỏi Giang thành, xuất phát về phía Cô Sa trấn.

Cô Sa trấn.

“Hài tử Vô Phong kia, cũng có lúc phải cầu chúng ta hỗ trợ, hiếm có hiếm có, thực sự là hiếm có!!!”

Đêm đã khuya, hai lão nhân mái tóc hoa râm, sắc mặt nhưng vẫn hồng nhuận như xưa cùng nhau xem thư Tần Vô Phong gửi tới.

Bọn họ một người là đại trưởng lão Tần gia, một người là tiểu trưởng lão Tần gia ( nữ), cũng là một đôi lão phu lão thê.

Nghe đại trưởng lão cảm thán, tiểu trưởng lão cong lên khóe môi:

“Lúc Vô Phong gửi thư, hẳn là đã làm chuẩn bị trả giá tương đương.”

Tuy rằng đã qua trăm tuổi, nhưng đại trưởng lão vẫn yêu tiểu trưởng lão như lúc ban đầu, vươn bàn tay thon dài, ôn nhu cởi dây cột tóc cho tiểu trưởng lão:

“Đàn lão gia hỏa chúng ta ở chỗ này, đâu cũng không ra ngoài, không thiếu ăn chẳng thiếu mặc, chỉ là buồn chán một chút, trên thư Vô Phong nói người này thân phận đặc biệt...”

“Vô Phong xin chúng ta giúp đỡ, nhất định là sự tình có chút vướng tay chân, hiếm khi nào có việc giải buồn, có kịch để xem, lần này buông tha Vô Phong cũng không sao.”

“Không...”

Tiểu trưởng lão vươn tay đè lại tay của đại trưởng lão, trong lòng không biết đại trưởng lão nói như vậy, rốt cuộc là vô cùng thiện lương hay là vô cùng tà ác.

“Không được, Vô Phong hiếm khi nào cần chúng ta hỗ trợ, nhất định không thể buông tha... Kỳ thực ta cũng không nghĩ muốn làm gì hắn, chính là... Đoạn thời gian trước, hài tử Vô Song kia không phải thú thê sao... Thế nhưng dĩ nhiên cưới một nam tức phụ... Trong lòng mọi người đều bất mãn, lần này, chúng ta liền giới hạn cho Vô Phong trong một khoảng thời gian nhất định phải tìm một tôn tức phụ ( cháu dâu) chân chính cho chúng ta.”

“Này... Dưa hái xanh không ngọt... Vô Phong nếu như không có đối tượng, như vậy cũng quá làm khó hắn.”

Tiểu trưởng lão nhíu mày:

“Thật không??? Làm khó??? Vậy chờ đến sáng ngươi đi hỏi mọi người một chút, xem mọi người là muốn buông tha Vô Phong, hay là đồng ý với ta, để Vô Phong nhanh chóng tìm tức phụ.”

Đại trưởng lão im miệng không nói, kết quả không cần chờ đến sáng, hắn đã biết.

Đám gia hỏa buồn chán đến phát điên kia, tự nhiên là thích xem người khác khó xử — giống hắn.

Ngày thứ hai, Hiên Viên Trần Vũ được đưa tới Cô Sa trấn, người trong Cô Sa trấn cũng nhất trí đồng ý để Tần Vô Phong tìm một nữ tức phụ chân chính.

Về phần nam tức phụ của lão nhị Tần Vô Song, tuy rằng ở trong lòng hiện tại chưa thể tiếp thu, thế nhưng, bọn họ cũng không có địch ý quá lớn.

Then chốt vẫn là chờ đến lúc gặp người, nói không chừng một nam tức phụ cũng sẽ khiến bọn họ yêu thích.

Trong lúc các lão nhân ở Cô Sa trấn thảo luận chung thân đại sự của Tần Vô Phong và Tần Vô Song, Tần Vô Phong đã theo thường lệ đến gọi Vân Khuynh rời giường.

Lúc ở ‘Hồi Xuân đường’, có thể thỉnh thoảng để cho người khác hỗ trợ chiếu cố một chút, nhưng trở lại ‘Vô’ viện Tần gia, liền triệt để chỉ còn lại Tần Vô Phong và Vân Khuynh hai người, toàn bộ chuyện chăm nom Vân Khuynh, đều chỉ có thể Tần Vô Phong tự thân ra tay.

Năm nay tuyết rơi nguyên một mùa đông, cửa ải cuối năm cũng càng ngày càng gần.

Phỏng chừng đến lễ mừng năm mới, nhị hoàng tử tam hoàng tử và thái tử, đều phải chạy về hoàng cung, hôm nay nghĩ đến, thời gian bọn họ rời đi, cũng đã gần ngay trước mắt.

Tuyết trên bầu trời, có lớn có nhỏ, sau khi dùng xong bữa sáng, Vân Khuynh cầm lấy áo choàng rất nặng bọc lại thân thể mình, để Tần Vô Phong cùng y đi ra ngoài một chút.

Đẩy cửa ra là trời băng đất tuyết chẳng hề thay đổi, ánh mắt Vân Khuynh đảo qua mỗi một địa phương, tuyết trắng vọng vào trong mắt, trong lòng y, lại cảm thấy ấm áp nhàn nhạt.

Ở đây, Tần phủ, có thể cho y cảm giác ấm áp, cảm giác về nhà.

Những ngày ở ‘Hồi Xuân đường’, tuy rằng y cũng được chăm sóc rất tốt, thế nhưng, y vẫn nghĩ thiếu đi một loại cảm giác, khi đó y cũng không biết thiếu cái gì.

Hiện tại trở về, rốt cục biết thiếu cái gì.

Ra là thiếu một phần thân thiết, ở nơi đó, y rõ ràng chỉ là một người khách qua đường, sẽ không ở lâu, cho nên, mọi thứ nhìn vào trong mắt đều là lạnh tanh.

Mà Tần phủ, y đã coi Tần phủ như nhà của mình, quay về nơi đây, toàn bộ cảm giác đều xảy ra biến hóa, tất cả tất cả, cho dù là tuyết lạnh, ở trong mắt y, cũng trở nên xinh đẹp vạn phần.

Tần Vô Phong đứng ở bên người Vân Khuynh, thấy trên khuôn mặt tuyệt mỹ của y mang theo ý cười nhàn nhạt nhìn một mảnh cảnh đông này, hình như là cực kỳ hạnh phúc vui sướng, từ đó tâm tình của hắn cũng bị dễ dàng nhuộm theo.

“Ta cảm thấy đây là mùa đông ấm áp nhất.”

Tần Vô Phong mở miệng cảm thán, tình ý dạt dào đều giấu ở sâu trong câu nói.

Vân Khuynh không biết có nghe hiểu ý của Tần Vô Phong nói hay không, y vươn tay, đón lấy hoa tuyết còn đang bay xuống, gật đầu.

“Đúng vậy, mùa đông ở đây rất lạnh, nhưng đích thật là một mùa đông ấm áp.”
Bình Luận (0)
Comment