Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 148

Tần Vô Phong giẫm lên tầng tầng tuyết đọng, thờ ơ trở về phòng.

Đêm giao thừa, đêm giao thừa...

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời tuyết rơi, đáy lòng có chút buồn bã, ngày này hàng năm hắn luôn luôn không thể vui vẻ, luôn luôn quên không được sự kiện kia, năm nay, có Vân Khuynh ở bên, hắn dĩ nhiên đem sự kiện kia quên đến không còn một mảnh.

Nếu như không phải Hồng thúc đến nhắc nhở hắn...

Đêm nay, liệu có xảy ra sai lầm lần nữa???

Tần Vô Phong nhắm mắt, ánh sáng đỏ như máu thoáng hiện trong đầu, có máu tươi bắn ra từ thân người, có hài cốt gãy chân gãy tay rơi xuống từ không trung...

Tần Vô Phong bỗng nhiên mở mắt, đáy mắt tối tăm lóe lên tia sáng đỏ như máu.

Đầu hắn, bắt đầu ẩn ẩn đau đớn, bước chân hắn nhanh hơn, vội vã trở về.

Lúc trở về phòng, lão quản gia đã ở trong phòng chờ hắn, vừa thấy hắn trở về lập tức bước đến:

“Đại công tử, ngươi cảm thấy thế nào, có chỗ nào không khỏe???”

Năng lực kiềm chế của Tần Vô Phong kiên cường dẻo dai đến thế nào, huống hồ, năm nay mãi cho tới lúc này, hắn ngoại trừ cảm thấy đầu có chút đau đớn ra, đích thật không có nửa điểm dị trạng, hắn lắc đầu nói:

“Hồng thúc, ta không sao, ngươi không cần lo lắng.”

Lão quản gia gật đầu:

“Ta đã bưng dược tới, đại công tử sớm một chút uống dược rồi đi nghỉ ngơi, đến ngày mai tỉnh dậy là ổn.”

Ánh mắt Tần Vô Phong hơi hơi di động, dừng lại ở trên chén thuốc đặt trên mặt bàn.

“Được rồi, ta sẽ nhớ kỹ, sắc trời đã tối, bên ngoài tuyết rơi cũng lớn, Hồng thúc ngươi về trước nghỉ ngơi đi.”

Lão quản gia chần chờ nhìn hắn:

“Không tận mắt nhìn thấy đại công tử ngươi uống dược, lão nô sẽ lo lắng.”

Tần Vô Phong nặng nề thở dài, thong thả đi đến cạnh bàn, hắn ngồi xuống, vươn tay cầm lên chén thuốc, nhìn chằm chằm vào thứ nước hơi đỏ trong đó một hồi, đặt xuống, tự giễu cong môi cười:

“Ta cũng không phải tiểu hài tử không thích uống dược, Hồng thúc không cần lo lắng, trở lại nghỉ ngơi đi, một lúc nữa ta sẽ uống.”

Đại công tử nhất định là không muốn để lão nhìn thấy một mặt luống cuống của hắn!!!

Nặng nề thở dài một tiếng, lão quản gia đành phải nhượng bộ:

“Như vậy, lão nô xin cáo lui trước, đại công tử thỉnh nhất định phải chú ý đến thân thể của mình.”

Lão quản gia chậm rãi lui ra ngoài, đường nhìn của Tần Vô Phong ở trên người lão quản gia một lần nữa chuyển đến chén thuốc đặt trên bàn.

Đây là bệnh cũ của hắn.

Đã năm năm, đây là bệnh cũ từ đêm giao thừa năm năm trước.

Đêm giao thừa năm năm trước, chính là ngày Tần Vô Phong Tần Vô Song Tần Vô Hạ, cùng với lục đại ảnh vệ ra khỏi ‘Vô Gian luyện ngục’.

Khi đó, Tần Vô Phong mười tám, mang theo hai người đệ đệ và sáu ảnh vệ ở trong ‘Vô Gian luyện ngục’ bảy tháng, đêm giao thừa năm năm trước bọn họ mang theo vết máu đầy người đánh giết ra khỏi ‘Vô Gian luyện ngục’, làm cho tu vi của mình nâng cao một bước.

‘Vô Gian luyện ngục’ là địa ngục nhân gian, bên trong tràn ngập máu tanh, ngưởi ở ‘Vô Gian luyện ngục’ ăn tươi nuốt sống nhau, ở đó, đồ ăn duy nhất chính là người, người sống, hoặc là người chết.

Ánh mắt mỗi người nhìn mỗi người, đều là nóng rực mà quỷ dị, mất hết nhân tính, tất cả mọi người, hoặc béo hoặc gầy, hoặc cao hoặc thấp ở trong mắt bọn họ, đều thành thức ăn.

Có rất nhiều người, sống ở trong ‘Vô Gian luyện ngục’ rất nhiều năm vẫn chưa thể đi ra, vẫn ở nơi đó, sống một cuộc sống không phải con người, bọn họ ở đây cắn nuốt thịt người mà sống, về lâu về dài, một loại cáu kỉnh, bệnh độc máu tanh từ trong máu bọn họ bắt đầu truyền nhiễm ra ngoài.

Thời gian lâu thêm một chút, toàn bộ ‘Vô Gian luyện ngục’, hoặc là nước, hoặc là không khí, đều nhiễm phải loại bệnh độc này.

Đương nhiên, người mới vào ‘Vô Gian luyện ngục’, nếu như định lực đủ cường, không ăn thịt người uống máu người hoặc là ăn ít uống ít dùng nội lực hộ thể, vẫn là có thể chống lại, chờ đến khi rời khỏi ‘Vô Gian luyện ngục’, vẫn hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Năm năm trước, đoàn người Tần Vô Phong, ở trong ‘Vô Gian luyện ngục’ cũng là mạnh mẽ phi thường, bọn họ vẫn luôn duy trì tuyệt đối thanh tỉnh và lãnh tĩnh.

Thẳng đến ngày cuối cùng, chỉ cần bọn họ bước ra khỏi thông đạo cuối cùng của ‘Vô Gian luyện ngục’ —-

Một cái Huyết Trì, bọn họ liền có thể rời khỏi ‘Vô Gian luyện ngục’, an toàn khoẻ mạnh mang theo vinh quang trở thành cường giả chân chính.

Chỉ là trong nháy mắt bọn họ đều muốn rời khỏi Huyết Trì, một con huyết mãng to lớn đột nhiên công kích bọn họ.

Khi đó, phần lớn mọi người đều đã thành công rời khỏi Huyết Trì, chỉ có hai người còn chưa rời đi, một người, là Tần Vô Song chuẩn bị rời khỏi, một người là Tần Vô Phong ở sau bọc hậu.

Bước đầu tiên huyết mãng công kích chính là ngăn chặn lối ra, tấn công Tần Vô Song.

Khi đó huyết mãng xuất hiện quá mức đột nhiên, Tần Vô Song và Tần Vô Phong cũng không kịp phản ứng lại.

Thế nhưng tâm tư trách nhiệm làm ca ca, vẫn khiến Tần Vô Phong vô ý thức bảo vệ Tần Vô Song, vậy cho nên hơi thở tanh hôi trong miệng huyết mãng lập tức phun lên người hắn.

Sau đó, Tần Vô Phong và Tần Vô Song hai người, mất khí lực thật lớn mới dụ tới huyết mãng đánh mở lối ra, chạy khỏi Huyết Trì, chân chính rời khỏi ‘Vô Gian luyện ngục’.

Trên đường quay về Tần gia, Tần Vô Phong bị bệnh vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, thẳng đến khi về nhà.

Đêm giao thừa, lúc bọn họ chạy tới Tần gia, Tần Vô Phong đột nhiên tỉnh lại.

Thế nhưng Tần Vô Phong tỉnh lại, đã không còn là Tần Vô Phong, mà là một cuồng ma, một sát nhân cuồng ma, một sát nhân cuồng ma xuất hiện cuồng ma chi chứng.

Ánh mắt tối tăm của Tần Vô Phong tỉnh lại lóe ra ánh lửa đỏ thẫm, sức mạnh cũng chẳng hiểu tại sao đề cao rất nhiều.

Hắn dường như là quên hết thảy, không nhận ra bất kỳ kẻ nào.

Toàn bộ vật sống, vô luận là người hay động vật, chỉ cần có hô hấp, bất luận đi trên mặt đất, hay là bơi trong nước, bay trên trời, chỉ cần khiến hắn nghe thấy hô hấp, hắn liền giết không tha.

Lần đó, Tần phủ phương bắc, chỉ trong một đêm tử thương vô số.

Ngoại trừ Tần gia nhị lão, Tần gia tổng quản, Tần gia huynh đệ cùng với các đại ảnh vệ ám vệ võ công cực cao tránh thoát được Tần Vô Phong, còn lại người hầu vô tội, hầu như toàn bộ đều chết.

Đây cũng là nguyên nhân nặng nhất vì sao người hầu Tần gia hôm nay rất ít...

Bọn họ sợ chuyện tình năm xưa lại xuất hiện.

Đêm hôm đó vĩnh viễn là ác mộng trong lòng người Tần gia.

Tần Vô Phong khi đó lợi hại không người địch nổi, ngay lúc lão đa Tần gia, chuẩn bị chạy đến Cô Sa trấn tìm mấy vị trưởng lão liên hợp đau lòng hạ sát thủ với Tần Vô Phong, Tần Vô Phong đột nhiên khôi phục.

Bởi vì, trời sáng, mùng một năm mới đã đến, trăng biến mất, trời đã sáng.

Nhất khắc ánh nắng ban mai chiếu lên trên người Tần Vô Phong, thân thể Tần Vô Phong đột nhiên khựng lại, sau đó ngã xuống.

Sau lần đó, Tần gia cũng không còn tuyển người hầu, người hầu hiện tại, đều là từ trong ám vệ thân tín chọn ra.

Đêm đó qua đi, Tần gia nhị lão mang theo Tần Vô Phong tìm vô số danh y, nhưng không ai có thể nói ra nguyên nhân.

Mà sau đêm hôm đó, Tần Vô Phong liền khôi phục lại, hoàn toàn khôi phục, ngoại trừ ký ức bản thân giết hại hàng loạt, cũng không có di chứng nào cả, hoàn toàn không có báo hiệu biến thành ma đầu một lần nữa.

Người Tần gia chậm rãi trầm tĩnh lại, thế nhưng, đến đêm giao thừa thứ hai.

Sát nhân ma đầu lần thứ hai xuất hiện trên người Tần Vô Phong!!!

Vì vậy, đến năm thứ ba, bọn họ liền sớm đem Tần Vô Phong trói lại, nhưng như trước đều là vô ích.

Sau này khi tìm được Liên Cừ, Liên Cừ vì hắn thử nghiệm rất nhiều phương thuốc, nghiên cứu ra được cuối cùng chính là vào đêm giao thừa, cho hắn uồng một phương thuốc mất đi ý thức bình yên ngủ say.

Sau đó năm thứ tư, năm thứ năm, Tần Vô Phong đều là nhờ dược của Liên Cừ ngủ say vượt qua.

Năm nay, là năm thứ sáu.

Bệnh cũ bí ẩn này vẫn luôn là tâm bệnh của Tần Vô Phong.

Chỉ là năm nay bởi vì có Vân Khuynh tồn tại, khiến Tần Vô Phong toàn tâm toàn mắt đều là Vân Khuynh, hoàn toàn đem chuyện quan trọng như vậy, quên sạch không còn một mảnh.

Tần Vô Phong cười khổ lắc đầu, Vân Khuynh tồn tại, khiến hắn quên mất chuyện này...

Thế nhưng, Vân Khuynh tồn tại, liệu có thể chữa khỏi bệnh này của hắn???

Đáp án hiển nhiên là không thể.

Lần thứ hai nhấc lên chén thuốc, nhìn mặt nước hơi lăn tăn dập dờn trong chén, Tần Vô Phong lại nghĩ tới Vân Khuynh, hơi cong lên nụ cười nhợt nhạt, nếu là Vân Khuynh thấy thứ dược này, sợ là lại nhao nhao ầm ĩ kêu không muốn uống!!!

Ách... Vân Khuynh, uống dược???

Trong đầu Tần Vô Phong hiện lên một tia linh quang, trong lòng cả kinh, dược trên tay suýt nữa rớt ra ngoài.

Trời ơi!

Hắn thật đúng là quên triệt để, ngày hôm nay là ngày cổ độc phát tác!!!

Ngày hôm nay cách lần trước cổ độc phát tác vừa đúng bảy ngày, mà dược Liên Cừ chuẩn bị cho Vân Khuynh, đều đang ở chỗ hắn!!!

Nghĩ đến đây, Tần Vô Phong cũng bất chấp uống dược, buông chén thuốc, vội vã chạy đến phòng Vân Khuynh, dọc theo đường đi, dáng dấp thống khổ lúc Vân Khuynh lần thứ hai bị cổ độc phát tác, liên tục xoay quang đầu hắn...

Tâm của hắn bỗng nhiên co rụt lại, thần kinh có chút cuồng loạn, con ngươi tối tăm chậm rãi tràn ngập màu máu đỏ.

Cả đầu co rút đau đớn lợi hại, hắn đột nhiên dừng bước.

Nâng tay bưng đầu... Hắn, đi quá mau, quên uống dược...

Không, nếu như uống, hắn sẽ lập tức ngủ say, dược của Vân Khuynh... Sẽ không có người đưa cho y...

Mà cổ độc phát tác, Vân Khuynh sẽ rất thống khổ...

Thế nhưng, nếu như cuồng ma chi chứng của hắn phát tác, lại giết người thì làm sao đây???

Tâm tư này thoảng qua trong lòng, đôi mắt Tần Vô Phong híp lại.

Chỉ cần Vân Khuynh có thể không đau khổ, giết thêm nhiều người thì có sao!!!

Lúc này trong lòng Tần Vô Phong, có một loại ý nghĩ cuồng ngạo vì Vân Khuynh nghịch thiên thì thế nào, dứt bỏ sầu lo thi triển tuyệt đỉnh khinh công nhanh hơn tốc độ chạy đến chỗ Vân Khuynh.

Thế nhưng, hắn quên, lúc hắn mất đi ý thức, cuồng ma chi chứng phát tác, người thứ nhất gặp nạn, chính là Vân Khuynh.

Không có dược vật trấn áp, Vân Khuynh đích xác thống khổ.

Mấy lần trước vì có dược vật, không có cảm giác đau đớn, khiến Vân Khuynh cũng có chút xem nhẹ cổ độc, cũng quên ngày hôm nay là ngày cổ độc phát tác.

Lúc y chuẩn bị ngủ, rút đi quần áo nằm ở trên giường, chuẩn bị vào giấc, cái bụng đã hơi hở ra lại truyền đến từng đợt co rút đau đớn, y thống khổ nhíu chặt lông mày, nhớ lại đau đớn khắc cốt ghi xương hai lần trước, cái trán của y đổ mồ hôi lạnh lẽo:

“Đại ca...”

Dược...

Trước đây lúc cổ độc phát tác, người thứ nhất y nghĩ đến chính là Tần Vô Song, thế nhưng, chẳng biết từ lúc nào, đại ca Tần Vô Phong này liền thay thế địa vị Tần Vô Song ở trong lòng y.

Lúc đau đớn, người đầu tiên y nghĩ đến, biến thành Tần Vô Phong, Vân Khuynh không biết chuyện này có nghĩa là gì.

May là đau đớn không liên tục bao lâu, Tần Vô Phong liền phá cửa mà vào.

Lúc cuồng ma chi chứng của Tần Vô Phong phát tác, kỵ nhất chính là sử dụng nội lực, nhưng Tần Vô Phong lại dùng khinh công, lúc đến trước mặt Vân Khuynh, đầu của hắn đã đau nhức đến lức muốn nổ tung.

Nếu như không phải tâm tâm niệm niệm nhất định phải đem dược đưa đến trong tay Vân Khuynh, hắn đã sớm lần thứ hai mất đi ý thức, rơi vào trong sát ngược.

“Vân nhi... Dược.”

Tần Vô Phong đem bình sứ vẫn nắm trong tay đưa ra, con ngươi của hắn đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, tản ra ánh sáng tà mị.

Tốc độ máu lưu động nhanh hơn nhiều lần, hắn có một loại xung động khát máu, muốn giết người, muốn thấy dòng máu rực rỡ, muốn nhìn thấy màu đỏ trước mắt.

Vân Khuynh bị đau đớn trong bụng dằn vặt lập tức run rẩy tiếp nhận dược, ăn xuống.

Trong bóng đêm, y không phát hiện dị dạng của Tần Vô Phong.

Sau khi ăn dược, đau đớn giảm hẳn, Vân Khuynh vươn tay níu lấy quần áo Tần Vô Phong:

“Cảm tạ đại ca, vừa rồi... Đau quá...”

“Ngô...”

Tần Vô Phong cũng thống khổ rên rỉ một tiếng, hắn sắp khắc chế không được xung động muốn giết người, muốn chạm đến dòng máu ấm áp...

Hết lần này tới lần khác Vân Khuynh trải qua đau đớn, đáy lòng có chút yếu đuối... Hoặc là ủy khuất, gắt gao nắm chặt quần áo Tần Vô Phong không buông.

“Đại ca là thế nào nhớ ra đưa dược cho ta???”

Vân Khuynh chậm rãi hỏi, dược của Liên Cừ thật tốt, nhanh như vậy đã thấy công hiệu, đau đớn trong bụng hầu như hoàn toàn rút đi.

Đôi mắt lóe ra ánh sáng đỏ tươi của Tần Vô Phong chuyển đến khuôn mặt Vân Khuynh.

Hơi chút dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ tràn ngập ỷ lại của y, ánh mắt theo da thịt trắng nõn kia trượt xuống.

Vân Khuynh bởi vì đau đớn vừa rồi mà giãy dụa đạp ra chăn bông, áo trong có chút lỏng lẻo, lộ ra da thịt trắng mịn nõn nà.

Nhìn đến chiếc cổ thon dài xinh đẹp của y, yết hầu Tần Vô Phong cuộn một cái.

Thật muốn, thật muốn, thật muốn bẻ gẫy cái cổ xinh đẹp kia...

Rất muốn, rất muốn, rất muốn cắn lên nếm thử vị máu dưới da thịt xinh đẹp kia...

Ý thức càng ngày càng không rõ, hắn không tự chủ được vươn tay, sờ lên cổ Vân Khuynh.

Vân Khuynh lại càng hoảng sợ:

“Đại ca, ngươi sao...”

Y còn chưa nói xong, tay Tần Vô Phong bỗng nhiên bóp lên cổ y, chậm rãi siết chặt.

Xúc cảm da thịt dưới tay dị thường nhẵn nhụi non mềm, là ấm áp, mơ hồ có mạch đập nhảy lên, máu lưu động.

Tần Vô Phong đột nhiên yêu thích cảm giác dưới tay, dường như, so với giết người càng có thể khiến hắn thỏa mãn???

Ý thức được điểm này, tay hắn chậm rãi buông ra, bắt đầu xoa nhẹ lên chiếc cổ thon dài kia.

Vân Khuynh bị động tác của hắn làm cho sởn gai ốc, hết lần này tới lần khác Tần Vô Phong lại một câu cũng không trả lời y, Vân Khuynh trong bóng đêm mở to hai mắt, tiếng nói có chút run run:

“Đại... Đại ca... Đại ca ngươi...”

Tần Vô Phong lúc này đã nghe không được tiếng nói của y, Tần Vô Phong xoa đi xoa lại châm rãi cảm thụ làn da giống như tơ lụa dưới tay.

Rất muốn nếm thử hương vị bên dưới làn da như vậy.

Ý niệm trong đầu vừa xuất hiện hắn liền lập tức hành động, tựa đầu để sát vào cổ Vân Khuynh, lúc da thịt ấm áp chạm đến làn môi của hắn, hắn chậm rãi mở miệng.

Sau đó, cắn mạnh.

“Ô... A... Đại ca ngươi...”

Đau quá...

Vân Khuynh thở nhẹ, trong miệng Tần Vô Phong nếm tới tràn đầy mùi máu tươi.

Ánh sáng đỏ tươi trong mắt hắn càng thêm sáng sủa, cảm giác miệng đầy máu tươi khiến hắn trở nên hưng phấn không thôi.

Đúng, đúng, chính là hương vị này, vị máu, hương vị khiến hắn muốn ngừng mà không được!!!
Bình Luận (0)
Comment