Thời gian lặng lẽ trôi qua, Vân Khuynh lần này ngủ cực no, cực say.
Mà Liên Duyệt và Tần Du Hàn một mực chờ y tỉnh lại vẫn còn đang suy nghĩ việc này phải xử lý thế nào.
Chờ đến khi Vân Khuynh rốt cục ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh, cũng đã tới gần buổi trưa, Liên Duyệt không thể tin được, mùng một năm mới của bọn họ chính là đợi một người ngủ say tỉnh lại mà vượt qua.
Vân Khuynh chui trong chăn, sau khi ngủ đủ, rốt cục chậm rãi tỉnh lại, bởi vì chuyện tối hôm qua, thân thể y vẫn còn đau nhức vô lực, cho nên y ôm chăn bông ấm áp mềm mại, thế nào cũng không muốn rời giường.
Lông mi tựa như cánh bướm đen hơi hơi run rẩy, y hé mở mắt, rõ ràng đã ngủ đủ, nhưng y vẫn không kiềm chế được ngáp một cái thật to, đem đầu cọ cọ vào chăn bông ôm ở trong ngực, hai mắt y vừa mới mở có chút mơ hồ, cũng có chút mờ mịt.
“Ngươi tỉnh?”
Vào lúc y còn đang ngẩn người, một thanh âm dễ nghe truyền đến từ đỉnh đầu.
Vân Khuynh lại càng hoảng sợ, bỗng nhiên nâng mi.
Trời ạ, y vốn tưởng rằng chỉ có mình y ở đây, từ lúc nào lại có thêm một người.
Lúc y giơ lên đôi mắt nhìn thấy người ở trên đầu, lần thứ hai khiếp sợ: “Tỷ?”
Y vươn tay xoa xoa hai mắt của mình, quả thực không thể tin được nữ nhân trước mắt này là có thật.
Liên Duyệt ngẩn ngơ, sau đó sắc mặt đại biến, nhìn Vân Khuynh không nói.
Vân Khuynh nhắm mắt, lại lần nữa mở ra, nữ tử trước mắt, xinh xắn lanh lợi, một thân trắng thuần quần lụa mỏng, búi tóc nhẹ vấn, mặt mày như tranh, linh hoạt xuất trần...
Không phải lão tỷ của y, lão tỷ Lạc Sương Sương của y là một nữ cường nhân khôn khéo tài giỏi, sạch sẽ lưu loát, sao có thể xinh xắn lanh lợi như vậy, sao có thể có khí tức điềm tĩnh ưu nhã như vậy, hơn nữa...
Nơi này là Huỳnh Quang, sớm đã không phải nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa trước đây, tỷ tỷ của y sao có thể ở đây được.
Chỉ là một người, giống hệt tỷ tỷ đời trước Lạc Sương Sương của y mà thôi.
Ánh mắt chằm chằm nhìn Liên Duyệt, khuôn mặt Liên Duyệt, khiến thật nhiều ký ức đã phủ đầy bụi của Vân Khuynh nổi lên.
“Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì!”
Mắt thấy Vân Khuynh thẳng tắp nhìn chằm chằm Liên Duyệt, sắc mặt Tần Du Hàn lập tức âm trầm, cho dù là âu yếm thê tử của ai bị người khác nhìn chằm chằm không tha như vậy, có lẽ đều sẽ tức giận.
Vân Khuynh lúc này mới phát hiện trong phòng không chỉ tồn tại người thứ hai, còn có người thứ ba.
Y ép mình dời đi đường nhìn, nhìn về phía Tần Du Hàn.
Vừa nhìn đến lần thứ hai trong lòng sợ hãi than, hay cho một nam tử khí độ bất phàm.
Nhưng mà, nam tử này nhìn qua rất quen mắt...
Ách... Hắn rất giống Tần Vô Phong...
Không, nhìn qua tuổi tác của hắn lớn hơn Tần Vô Phong một chút, hẳn là Tần Vô Phong giống hắn mới đúng.
Vân Khuynh đánh giá Liên Duyệt và Tần Du Hàn, tâm tư trong lòng xoay nhanh, y nghĩ tới Tần Vô Phong nói đa nương hắn hôm nay trở về...
Lẽ nào chính là hai vị trước mắt?
Nhưng là bọn hắn nhìn qua mới hơn hai mươi, một chút cũng không giống người có ba hài tử lớn như vậy.
“Vân... Ngươi tên là gì?”
Sắc mặt Liên Duyệt chậm rãi khôi phục bình thường, đôi mắt đẹp trong suốt của nàng dần dần nổi lên vài tia ướt át, hài tử này, vẫn thích đi vào cõi thần tiên như thế.
Vân Khuynh nghĩ đến hai người trước mắt này rất có khả năng chính là song thân của Tần Vô Phong, y lập tức khẩn trương, bàn tay phía dưới chăn bông, gắt gao nắm cùng một chỗ.
“Ta, ta là Vân Khuynh.”
Làm ‘Thê tử’ của Vô Song nhưng y lại nằm trong chăn của Tần Vô Phong gặp mặt công bà ( cha mẹ chồng).
Trời ạ, trực tiếp giết y luôn cho rồi.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của y khẩn trương đến trắng bệch, Liên Duyệt cong môi: “Tiểu Khuynh, ngươi khẩn trương cái gì, ta cũng sẽ không ăn ngươi.”
“Ách...”
Tần Du Hàn ở một bên nhìn mà ăn giấm: “Duyệt nhi, người này, y...”
Rõ ràng là muốn chạy tới ra oai phủ đầu với người này, vì sao thân thân nương tử của hắn lại hòa ái dễ gần với người này như vậy?
Liên Duyệt nghe Tần Du Hàn nói có chút bất mãn: “Cái gì người này người nọ, đây là ‘Tức phụ’ của Vô Song, là nhi tức phụ của ngươi, gọi tiểu Khuynh mới đúng.”
Không biết là cố ý hay vô ý, Liên Duyệt liền điểm ra thân phận hai người bọn họ với Vân Khuynh.
Đôi mắt Vân Khuynh bỗng nhiên trợn to... Quả nhiên, là Tần gia nhị lão...
“Bá phụ bá mẫu... Ta...”
“Ngươi hài tử này!”
Tần Du Hàn lại bắt đầu tạc mao: “Cái gì bá phụ bá mẫu, ta là đa của Vô Song, ngươi là tức phụ của Vô Song, không phải nên gọi một tiếng đa sao?”
Ngẫm lại tình cảnh các tức phụ của mấy lão hữu gọi mấy lão hữu là đa nương, hắn đã sớm ước ao hai mắt đỏ lên, lão nhị thật vất vả mới thú được một tức phụ, sao có thể gọi hắn là bá phụ chứ?
Trên khuôn mặt tái nhợt của Vân Khuynh chậm rãi nhuốm lên vài phần đỏ ửng: “Đa, nương.”
Khóe miệng Liên Duyệt co rúm...
Nương... Cái từ này, nghe các nhi tử của nàng kêu gần hai mươi năm nàng cũng không phản ứng, thế nhưng...
Từ trong miệng Lạc Minh vẫn luôn gọi nàng là tỷ kêu ra... Nàng liền thấy có chút kỳ cục nói không nên lời.
Không được!!
Nàng muốn ngả bài với Lạc Minh.
“Tướng công.”
Liên Duyệt mặt cười như hoa, nói với Tần Du Hàn.
Toàn bộ lực chú ý của Tần Du Hàn lập tức từ chỗ Vân Khuynh chuyển tới Liên Duyệt.
“Duyệt nhi?”
Liên Duyệt nâng tay chỉnh lại quần áo cho hắn: “Ta muốn đơn độc nói chuyện với tiểu Khuynh.”
“Đơn độc nói chuyện? Nói chuyện gì? Vì sao phải đơn độc.”
Liên Duyệt đẩy đẩy ngực hắn: “Ngươi vừa rồi đối xử với tiểu Phong như vậy, ta xem tiểu Khuynh yếu như thế, không thể chịu nổi ngươi lăn qua lăn lại, chờ ta và y nói chuyện xong rồi chúng ta xử lý chuyện này sau được không?”
“Này...”
Tần Du Hàn cũng không phải một người táo bạo, vừa rồi, chỉ là vì hắn kỳ vọng Tần Vô Phong rất cao, nhưng Tần Vô Phong lại phụ kỳ vọng của hắn...
Nhìn về Vân Khuynh...
Hắn nhìn niên thiếu ở trên giường chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ, đối với người như vậy, hắn không muốn hạ thủ!
“Các ngươi nói chuyện của các ngươi, ta sẽ không quấy rối, đứng ở một bên là được rồi.”
Liên Duyệt thấy Tần Du Hàn không đồng ý, sắc mặt lại trầm xuống, siết chặt tay, hơi siết cái cổ Tần Du Hàn: “Không, ta thích tiểu Khuynh, ta muốn nghiêm túc nói chuyện với y, không hy vọng ngươi ở chỗ này phá hư bầu không khí.”
Ngay cả Tần Du Hàn cực kỳ không muốn, nhưng hắn cũng không muốn làm trái kỳ vọng của Liên Duyệt, hắn thở dài: “Được rồi, ngươi nói chuyện với y, ta đi hỏi Vô Hạ một chút, xem hắn có biết chuyện giữa Vô Phong và Vân Khuynh này không.”
Liên Duyệt lúc này mới mở miệng cười: “Ân, ngươi đi đi.”
Vì vậy, trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Vân Khuynh, Tần Du Hàn mơ hồ không muốn rời đi.
Chờ Tần Du Hàn đi ra, Liên Duyệt chạy tới chỗ cửa khóa cửa lại, sau đó mới quay về.
Vẻ mặt của nàng không giống thoải mái như vừa rồi, mang theo vài phần trầm trọng, đôi mắt đẹp trong suốt chậm rãi trở nên sâu thẳm: “Vân Khuynh, ngươi vừa gọi cái gì?”
“Bá mẫu... A không, là nương.”
Liên Duyệt chậm rãi nhăn mày: “Không, ta là nói, lúc đầu tiên ngươi vừa thấy ta, ngươi gọi cái gì?”
Nàng may mắn biết bao, có dung nhan giống hệt kiếp trước, lúc mới tới thế giới này, nàng một mực cầu khẩn, có một ngày, trong thế giới kia, nếu có người tới nơi này giống như nàng, có thể dựa vào khuôn mặt này, nhận ra nàng.
Vẻ mặt Vân Khuynh chậm rãi ngẩn ngơ, ký ức bị kéo về thật lâu thật lâu trước đây.
“Xin lỗi, nương, ta nhận sai người... Bởi vì ngươi và tỷ tỷ kia của ta, thật sự là quá giống nhau... Giống như là khắc ra từ một khuôn mẫu...”
Trong đôi mắt của Liên Duyệt tràn ngập ánh nước, thanh âm của nàng có chút nghẹn ngào: “Minh? Lạc Minh, là ngươi sao?”
Oanh...
Nghe đến câu hỏi như vậy, Vân Khuynh triệt để ngây người, y không thể tin được trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt Liên Duyệt, đôi môi run rẩy: “Tỷ... Ngươi, ngươi, ngươi thật là tỷ của ta?” Vân Khuynh nói, từ trên giường gượng dậy thân thể của mình.
Liên Duyệt bước một bước về phía trước, đi đến bên giường cùng y ôm cùng một chỗ.
“Minh, là ta... Tỷ tỷ của ngươi, Lạc Sương Sương...”
“Thế nhưng...”
Đầu của Vân Khuynh có chút choáng váng: “Ngươi, tỷ ngươi sao lại ở đây?”
Liên Duyệt lắc đầu: “Ta không biết, vào khoảng bốn mươi năm trước, sau khi ta chết ở trên địa cầu, đến lúc tỉnh lại liền trở thành tiểu thư của Thủy Vân Cư... Sau đó liền một mực sinh hoạt ở thế giới này... Minh... Tỷ tỷ không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy ngươi... Ngươi sau khi chết ba ba mụ mụ và ta đều rất hối hận đã không chăm sóc tốt ngươi...”
Vân Khuynh vỗ vỗ lưng Liên Duyệt: “Tỷ, rõ ràng là ta chết trước, vậy hẳn là ta xuyên qua trước, vì sao hiện tại, tỷ ngươi lại lớn hơn ta nhiều như vậy.”
“Tử tiểu tử.”
Liên Duyệt hít hít mũi, gõ đầu Vân Khuynh: “Không biết tuổi tác đối với nữ nhân mà nói là rất kiêng kỵ sao... Thế nhưng...”
Nàng buông bàn tay ôm Vân Khuynh, nhìn Vân Khuynh từ trên xuống dưới: “Minh, hiện tại nhìn qua có vẻ nhu thuận hơn trước đây... Trước đây, ngươi chính là một tiểu lão đầu, chỉ thích một mình buồn bực, ai cũng không để ý, còn phản nghịch...”