Ngày thứ hai, lão cốc chủ của Tà Vu cốc, liền vì Tần Vô Song đến chuẩn bị yến hội.
Mọi người Tà Vu cốc hiếu khách, tiến hành nghi thức nhiệt liệt hoan nghênh Tần Vô Song.
Sau khi mọi người rượu cơm no đủ, Tà Vu cốc cốc chủ nhìn qua miễn cưỡng xuống giường, vẫn được Nhã Sóc Lam hầu hạ ở bên cạnh liền bắt đầu nói chính sự.
Hắn ho khan vài tiếng, âm thanh náo nhiệt dần dần bị đè xuống, mọi người đều tĩnh lặng lại.
Tà Vu cốc cốc chủ nhìn quét mọi người, sắc mặt tái nhợt ho khan, ho phi thường nghiêm trọng, giống như là sau một khắc lập tức sẽ mất mạng.
“Chắc hẳn...”
Chờ âm thanh ho khan của hắn rốt cục dừng lại, Tà Vu cốc cốc chủ chậm rãi mở miệng nói: “Tất cả mọi người nhớ kỹ, vị Tần công tử này nhiều năm trước từng cứu Nhã nhi.”
Đây là đương nhiên, bằng không người trong cốc, sao có thể tiến hành nhiệt liệt hoan nghênh Tần Vô Song?
“Lần này, Tần công tử đi tới Tà Vu cốc chúng ta là có việc muốn nhờ.”
Nghĩ đến, Tà Vu cốc chúng ta đối đãi bằng hữu từ trước đến nay rất hào phóng, mà Tần công tử là bằng tín vật đến đây, cho nên, ta đã đáp ứng thỉnh cầu của Tần công tử.”
Tà Vu cốc mọi người đều gật đầu, đồng ý với cách làm của Tà Vu cốc cốc chủ, song song cũng nghĩ, yêu cầu của Tần Vô Song hẳn là tương đối dễ thỏa mãn, cho nên cốc chủ mới có thể dễ dàng đáp ứng.
Nhưng có một người lại không nghĩ thế, hắn một mực hiếu kỳ, Tần Vô Song vì sao mà đến.
“Không biết là chuyện gì, khiến người như Tần công tử cũng phải bó tay???”
Lắc lắc rượu ngon màu cam trong chén, trên khuôn mặt anh tuấn hơi lộ vẻ cuồng dã của Nguyệt Mạc, mang theo nụ cười nghiền ngẫm, nhàn nhạt hỏi.
Tà Vu cốc cốc chủ suy nghĩ sâu xa liếc nhìn Nguyệt Mạc, xem ra Tần Vô Song nói rất đúng, Nguyệt Mạc nhìn qua, đích xác có chút kỳ quái.
Đáng tiếc hắn năm xưa lại đơn giản đem nữ nhi của hắn gả cho người ngoài này...
Tuy rằng phần lớn nguyên nhân là do nữ nhi hắn thích nam nhân này.
Trên khuôn mặt miễn cưỡng lộ ra dáng cười, Tần Vô Song còn chưa trả lời, Tà Vu cốc cốc chủ liền nói: “Tần công tử lần này đến, là muốn thỉnh chúng ta hai thứ.”
Tần Vô Song ngạc nhiên trợn to mắt.
Hắn nhớ kỹ, hắn rõ ràng chỉ nói muốn lam ngân hoa, vì sao Tà Vu cốc cốc chủ lại nói hắn muốn hai thứ???
Lẽ nào tự lão cốc chủ đã có kế hoạch???
Đem toàn bộ nghi hoặc áp xuống đáy lòng, nét mặt Tần Vô Song như trước mang theo mỉm cười ôn nhuận, yên lặng đợi đáp án của lão cốc chủ.
“Một thứ, là thánh hoa của Tà Vu cốc là chúng ta, lam ngân hoa.”
Mọi người đều gật đầu đồng ý, phía trước đã nói qua, lam ngân hoa, người ở bên ngoài xem ra, là thứ cực kỳ khó có được, nhưng ở trong Tà Vu cốc, cũng chỉ là thứ thông thường.
“Thứ hai, đó là, kim tàm cổ.”
Lão cốc chủ Tà Vu cốc vừa nói ra những lời này, cố ý nhìn quét bốn phía, phát hiện sắc mặt rất nhiều người đều là vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không đưa ra ý kiến phản đối.
Mà Nguyệt Mạc còn lại là đôi mắt hơi buông xuống, nhìn rượu ngon trên tay hắn, một bộ hình dạng có chút suy nghĩ.
Dù sao, mỗi người trong Tà Vu cốc, đều biết cổ thuật, tuy rằng kim tàm cổ rất lợi hại, nhưng ở trong Tà Vu cốc, cũng không tính là thứ hiếm lạ, cho dù đáp ứng đưa cho Tần Vô Song một con, hẳn là cũng không quá đáng ngại.
Tần Vô Song còn lại là gật đầu, trong ánh mắt xuất hiện hiểu rõ.
Xem ra Tà Vu cốc cốc chủ là muốn ném củ khoai lang bỏng tay cho hắn.
Thế nhưng, nếu đã đáp ứng hỗ trợ, ném cho hắn cũng không sao, hắn nhận là được.
Quả nhiên, lập tức, lão cốc chủ liền mở miệng nói: “Bởi vậy, ta quyết định đem bảo bối trong tộc chúng ta, biến dị kim tàm cổ đưa cho Tần công tử.”
“Cái gì???”
“Cốc chủ, làm như vậy không được...”
Hắn vừa ra lời này, mọi người ở đây biến sắc, hiển nhiên là đều không muốn.
Chỉ có Nhã Sóc Lam không có một tia phản ứng, đám cổ của tộc nhân ở trong mắt nàng, trên cơ bản đều là lợi hại.
Hơn nữa nếu muốn tặng cho Tần Vô Song, tự nhiên phải đưa tốt nhất.
“Cốc chủ, tâm ý báo ân của ngươi chúng ta có thể hiểu, thế nhưng cốc chủ, biến dị kim tàm cổ kia, dù sao cũng là từ tổ tiên chúng ta vẫn luôn đào tạo đi ra, sao có thể nói cho là cho???”
Đám người thế hệ trước của Tà Vu cốc kiên quyết không đồng ý.
“Mọi người yên lặng một chút.”
Tà Vu cốc cốc chủ lớn tiếng nói: “Kỳ thực, lựa chọn đem biến dị kim tàm cổ đưa cho Tần công tử, ta còn có suy nghĩ khác.”
Nhìn mọi người ở chung quanh, Tà Vu cốc cốc chủ nói: “Từ khi tin tức trong cốc ta có biến dị kim tàm cổ bị truyền đi ra ngoài, liền có rất nhiều người đến dò xét Tà Vu cốc, quấy nhiễu chúng ta không được an bình, một khoảng thời gian trước, trong cốc chúng ta càng là chẳng biết tại sao chết đi không ít người.
Bởi vậy, ta hoài nghi biến dị kim tàm cổ kia tồn tại, làm cổ thần chúng ta tức giận, hơn nữa để người trong cốc được an bình, ta nghĩ, đem biến dị kim tàm cổ tặng đi, là biện pháp tốt nhất.”
Một phen nói này của Tà Vu cốc lão cốc chủ, làm cho người của Tà Vu cốc lãnh tĩnh, đều bắt đầu trầm tư lời lão cốc chủ nói.
Nguyệt Mạc còn lại là siết chặt ngón tay, ngón tay nắm lên ly rượu mơ hồ trở nên trắng, mím mím môi, đôi mắt nửa híp, nhìn Tần Vô Song.
Tần Vô Song dường như cảm thấy, nâng mắt nhìn hắn, đưa cho hắn một nụ cười khiêm tốn.
Phải thừa nhận, Tần Vô Song tuấn mỹ, nụ cười của hắn, đối với bất luận kẻ nào mà nói, đều có lực sát thương cường đại, ngay cả Nguyệt Mạc nhìn đều nhịn không được ngây người ngẩn ngơ.
Trong lòng dâng lên một cỗ tình tự kỳ quái, tâm tình Nguyệt Mạc trầm tĩnh lại, khóe miệng chậm rãi cong lên dáng cười nghiền ngẫm.
“Cốc chủ nói rất đúng, như vậy, chúng ta liền không có ý kiến, cốc chủ trực tiếp đem biến dị kim tàm cổ đưa cho Tần công tử đi. Chúng ta chỉ là có chút tiếc nuối nhìn không thấy hình dạng lúc biến dị kim tàm cổ tỉnh lại mà thôi.”
Người Tà Vu cốc, không thích tiếp xúc với người ngoài, chỉ tình nguyện bình tĩnh sinh hoạt, say mê cổ thuật, cho nên đối với biến dị kim tàm cổ cũng không có sản sinh chấp nhất quá lớn, bọn họ duy nhất tiếc nuối, là không thấy được chân chính hình dạng của biến dị kim tàm cổ.
“Nếu như tất cả mọi người không có ý kiến, ta liền đem lam ngân hoa và biến dị kim tàm cổ đưa cho Tần công tử, Tần công tử còn có bệnh nhân đang đợi dược của hắn, sau đó, chúng ta liền tiễn biệt Tần công tử.”
Lão cốc chủ nói xong bởi vì thân thể không khỏe mà lui trước.
Tần Vô Song thoáng trầm tư nửa khắc, mượn cớ đi thu thập hành lý cũng rời đi.
Nguyệt Mạc còn lại là ngồi bên cạnh Nhã Sóc Lam, một ngụm một ngụm liên tiếp không ngừng uống rượu.
Sau khi Tần Vô Song rời khỏi yếu tiệc liền lập tức đi tìm lão cốc chủ: “Ý vừa rồi của Cốc chủ là???”
Tà Vu cốc cốc chủ nói: “Hôm qua Tần công tử không phải nói dùng biện pháp dẫn xà xuất động sao? Một hồi nữa Tần công tử mang theo lam ngân hoa và biến dị kim tàm cổ rời đi, ta sẽ để một ít tộc nhân ẩn nấp ở phía sau đi theo ngươi, ta nghĩ người phản bội kia, nếu như thật sự muốn biến dị kim tàm cổ, tất sẽ ở trên đường chặn cướp ngươi.”
Tần Vô Song nhíu nhíu mày, có chút bất mãn với chuyện lão cốc chủ tự ý chủ trương, thế nhưng hắn vẫn gật đầu nói được.
Lão cốc chủ vẻ mặt xấu hổ, nói với Tần Vô Song: “Chỉ là, cứ như vậy Tần công tử sẽ phi thường nguy hiểm...
Làm khó Tần công tử, Tà Vu cốc qua kiếp nạn này nhất định sẽ không quên ân công tử.”
Tần Vô Song khoát tay áo: “Lão cốc chủ không cần khách khí, lam ngân hoa này cũng là vì người ta yêu nhất mà cầu, Tà Vu cốc đem lam ngân hoa cho ta, cũng là giúp ta rất nhiều.”
“Người yêu nhất???”
Lão cốc chủ có chút phiền muộn, hắn nhớ tới suy đoán của Tần Vô Song, nếu là, người phản bội kia không phải tộc nhân, mà là con rể Nguyệt Mạc của hắn, vậy Nhã Sóc Lam sau đó phải làm sao đây???
Hắn vốn nghĩ đem Nhã Sóc Lam giao phó cho Tần Vô Song, đáng tiếc, Tần Vô Song đã có người thương.
Chốc lát, Tần Vô Song bái biệt mọi người Tà Vu cốc, mang theo lam ngân hoa và biến dị kim tàm cổ xuất phát.
Ra khỏi Tà Vu cốc đó là cát vàng đầy trời.
Tần Vô Song một mình một người, dùng tuyệt đỉnh khinh công, hăng hái lướt trên cát vàng, hắn thật sự rất nhớ nhà.
Dọc theo đường đi không có nửa điểm động tĩnh, Tần Vô Song hầu như phải hoài nghi, suy đoán của lão cốc chủ xảy ra sai lầm.
Thẳng đến khi hắn gần rời khỏi một mảnh cát vàng của Liệt Phong quốc, đi tới sát biên giới hoang mạc, một tiếng hót dài từ trên bầu trời truyền đến.
Tần Vô Song chậm rãi dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Quả nhiên là hắn, Nguyệt Mạc, quần áo lục y, tay cầm ngân tiêu, cưỡi trên phi ưng cực lớn.
Nét mặt Tần Vô Song lộ ra dáng cười thờ ơ, nhìn Nguyệt Mạc: “Nguyệt công tử, chúng ta đã nói tạm biệt, ngươi đuổi theo như vậy, là có chuyện quan trọng gì sao???”
Trên khuôn mặt anh tuấn của Nguyệt Mạc mang theo nụ cười giống hệt, hắn dùng ngân tiêu cầm trong tay phải gõ lên tay trái, từ trên người phi ưng cực lớn ưu nhã bước xuống, chậm rãi đi về phía Tần Vô Song: “Tần công tử, chúng ta đều là người thông minh, người sáng mắt không nói tiếng lóng, đem biến dị kim tàm cổ lưu lại, ta tha cho ngươi một mạng.”
Nghe hắn vừa nói như thế, Tần Vô Song thở dài lắc đầu: “Quả thật là ngươi, Nguyệt Mạc, ngươi làm như vậy, không thấy có lỗi với Nhã nhi sao???”
Nguyệt Mạc hơi cong môi, khóe miệng hiện lên dáng cười tà nịnh: “Ta sao phải thấy có lỗi với nàng? Chỉ là một xuẩn nữ nhân vô tri ngu ngốc mà thôi, nếu như là ngươi...
Nói không chừng, ta còn nguyện ý cho ngươi sống yên ổn ở lại Tà Vu cốc...”
Gân xanh trên trán Tần Vô Song nảy lên, tuy rằng khuôn mặt hắn có chút quá mức tuấn mỹ, thế nhưng, còn chưa có ai đùa giỡn hắn như vậy, trong lòng giận dữ, nhưng nét mặt Tần Vô Song lại cười càng thêm ôn hòa: “Ta đã nói qua, ta muốn đem mấy thứ này trở lại cứu người ta yêu nhất, tự nhiên là không thể để lại cho ngươi.”
“Như vậy, ngươi là muốn ra tay?”
Nguyệt Mạc nhíu mày: “Tần Vô Song, ta phải thừa nhận, ngươi lợi hại hơn ta nhiều, đáng tiếc...
Ta tuy rằng không am hiểu cổ thuật giống như người của Tà Vu cốc, thế nhưng các loại độc gì đó, ta còn biết dùng...
Ngươi xem, ta đối với ngươi rất tốt, đúng hay không???
Chí ít, ta để ngươi đi tới biên giới Liệt Phong quốc, thấy được ốc đảo phía trước...
Liếc nhìn lần cuối đi, sau đó, ngươi sẽ phải ở lại Liệt Phong quốc theo ta trải qua quãng đời còn lại.”